Chapter 13: Childhood promise.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tiếp theo, Nhi thức dậy sớm và xuống nhà bếp nấu bữa sáng cho Bảo Ngọc và Thắng. Đêm qua, cô chỉ ngủ được vài tiếng bằng cách ngã đầu lên giường Bảo Ngọc. Những người giúp việc đã bất ngờ khi thấy Nhi bước xuống nhà, và còn bất ngờ hơn khi thấy cô vào nhà bếp rồi bắt đầu nấu ăn.

"Thưa cô... Hãy để chúng tôi làm ạ, đó là công việc của chúng tôi... và vì cô là khách nữa..." Một người giúp việc nói.

"Đừng lo, tôi nghĩ con gái tôi thích bữa sáng của tôi hơn nên hãy để tôi nấu." Nhi xua tay và mỉm cười.

"C... Con gái? Vậy cô ấy là người mẹ?" những người giúp việc xì xào với nhau trong sự tò mò.

---------

Ánh nắng rọi qua khung cửa sổ đã đánh thức Thắng dậy. Anh để ý thấy có một cái khăn trên trán mình khi nó rớt xuống trong lúc anh cố ngồi dậy. Thắng nhìn nó và những hình ảnh của tối qua hiện lên trong đầu anh. Anh nhớ là đã ngồi nhìn Nhi, trong khi cô ấy đang chăm sóc cho Bảo Ngọc rồi bằng cách nào đó anh đã ngủ quên lúc nào không biết. Sau đó Thắng nhìn Bảo Ngọc và xem tình hình của cô bé, anh vui mừng vì Bảo Ngọc đã bớt nóng rất nhiều.

"Bảo Ngọc à, con cảm thấy khỏe chưa?" Anh thì thầm hỏi khi bé con của anh mở dần đôi mắt.

"Bảo Ngọc khỏe rồi ạ."

"Con không thể chơi với Maeumi được nữa, không thì con sẽ lại bệnh đấy." Thắng nói với Bảo Ngọc, và cô bé đã buồn khi nghe câu nói đó. Tình hình có vẻ không được ổn, anh lại lên tiếng "Con có thể nhìn Maeumi ở sân sau từ bên trong nhà qua những cái cửa kiếng mà." Thắng cố an ủi Bảo Ngọc “ Vui lên nào! Maeumi vẫn sẽ ở đây với chúng ta! Bây giờ đi đánh răng rồi ăn sáng thôi!"

Thắng và Bảo Ngọc cùng nhau đánh răng và xuống nhà ăn sáng. Anh đã cực kì bất ngờ khi thấy Nhi đang nấu ăn trong nhà bếp. Một cảm giác lạ nhen nhóm trong anh, rất tuyệt.

"Hai người dậy rồi à? Thức ăn sắp xong rồi!" Nhi nói.

Thắng nhìn những người giúp việc của mình vẻ khó chịu, cô hiểu vì sao anh lại vì thế và thầm nhủ trong đầu mình: ‘ Đó đúng là tên chủ khó chịu ‘ nhưng cô không trách anh mà chỉ mỉm cười và vội giải thích.

"Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi muốn nấu bữa sáng cho Bảo Ngọc, nên tôi nghĩ tôi cũng nên nấu cho anh." Nhi nói trong khi đưa đĩa thức ăn cho Thắng.

"Nè Bảo Ngọc, của con đấy." Nhi đặt một cái đĩa trước mặt Bảo Ngọc.

"Không có gì đặc biệt, chỉ trứng và xúc xích thôi, nhưng đó là món ưa thích của Bảo Ngọc." Nhi nói với Thắng.

"Và một li sữa." cô cười và đưa cho họ mỗi người một li. Nhi cởi tạp dề ra và ngồi cùng họ, cô ngồi cạnh Bảo Ngọc.

"Cảm ơn mẹ vì bữa ăn, ăn thôi." Bảo Ngọc gõ gõ muỗng một cách thích thú sau khi gửi lời cảm ơn quen thuộc đến mẹ của mình.

"Cám ơn em vì bữa sáng..." Thắng ngượng ngùng nói.

"Không có gì. Ăn thôi." Nhi ngượng ngùng trả lời lại.

Bữa ăn không có gì quá nhiều nhưng lại rất ấm áp, tiếng gõ lách cách của chén dĩa vang lên trong ngôi nhà như sinh động hơn hằng ngày. Bữa ăn này có lẽ đã rất tuyệt nếu như không có sự xuất hiện của bạn gái anh. Vy!

Chỉ một giây sau khi cánh cửa bật mở, Vy đã vội lớn tiếng.

"Sao anh không trả lời điện thoại của em? Và cô gái này là ai?" Vy giận dữ hỏi.

"Em ấy là..."

"Là mẹ của con! Sao cô lại đến đây?" Bảo Ngọc ngắt lời Thắng.

"Bảo Ngọc không được nói như vậy!" Nhi trừng mắt nhìn con gái mình khi nhận thấy con bé đang cố ý tỏ thái độ đối với Vy "Xin chào... Tôi xin lỗi vì thái độ của con bé." Nhi nở nụ cười gượng gạo.

"Vậy anh đã lừa em vì cô gái này sao?" Vy không hề quan tâm đến những gì Nhi nói và tiếp tục tra hỏi Thắng.

"Đừng nói những thứ nhảm nhí! Anh chỉ là... bạn với em ấy thôi..." Thắng nói.

"Vậy đây là cái gì đây? Bố người trông như một gia đình hạnh phúc đang ngồi ăn sáng vậy!"

"Ra ngoài đi, chúng ta cần nói chuyện." Thắng bực bội nói. Anh nắm cổ tay Vy và kéo cô ra ngoài trong để Nhi ngồi đó và Bảo Ngọc thì đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo anh.

"Mẹ, sao cái cô đó cứ đến tìm chú Thắng vậy? Con không thích cô ấy!" Bảo Ngọc bĩu môi.

"Bảo Ngọc, cô ấy là bạn gái của bố." Nhi nói. "Dù cho đó là bố của Bảo Ngọc, nhưng mẹ và bố không ở cùng nhau nên bố của Bảo Ngọc được phép có bạn gái." Cô xoa đầu bé con mỉm cười dịu dàng như cô vẫn thường làm.

"... Nhưng con vẫn không thích cô ấy." Bảo Ngọc nói với khuôn mặt buồn bã.

"Bảo Ngọc à, vậy cứ đi chỗ khác khi cô ấy đến gặp bố nhé. Hứa với mẹ là con sẽ cư xử như một đứa trẻ ngoan, được chứ? Mẹ không muốn thấy Bảo Ngọc trở nên hư hỏng."

"Dạ, mẹ..."

"Bây giờ mẹ phải đi rồi, cô Hằng đang đợi mẹ ở tiệm bánh." Nhi hôn tạm biệt Bảo Ngọc, cô bước ra khỏi cửa và thật khó hiểu khi cô lại vô thức dừng lại ở khu vườn và nhìn Thắng.

---------

"Sao em lại đến nữa chứ?"

"Vì anh đã không trả lời điện thoại của em!!!" Vy la lên.

"Vậy em có thể tử tế hơn một chút được không? Sao em có thể nói chuyện với em ấy với cái thái độ đó được?"

"Huh, vậy bây giờ anh đứng về phía cô ta à? Chỉ là cô ta đã cho anh một đứa con gái nên bây giờ anh từ bỏ em à? Cái loại con gái gì thế? Cô ta không giống như người đến từ một gia đình giàu có. Anh đã trả cho cô ta bốo nhiêu để sinh cái đứa con ấy thế?"

"Em quá đáng lắm rồi đấy..." Thắng tức giận nói.

"Nhìn anh kìa, vậy những gì em vừa nói là đúng?"

"Đi đi..."

"Đi cái gì! Em vẫn chưa xong mà!!"

"Chỉ vì mẹ của chúng ta quen biết nhau và đặt chúng ta vào những cái buổi hẹn hò này thì không có nghĩa là sau này em sẽ trở thành vợ anh và có quyền tự tung tự tác ở đây! Bây giờ đi đi! Anh không muốn thấy mặt em và nghe giọng nói của em nữa!"

"Anh... Thắng!! Được rồi... em nói cho anh biết, anh sẽ hối hận vì chuyện này!" Vy rời khỏi đó trong sự tức giận.

Thắng bực tức, chẳng còn để tâm đến Vy nữa và bước vào nhà hằn hộc. Rồi chợt khựng lại khi không thấy Nhi đâu nữa.

"Em ấy đã đi đâu rồi?" Thắng hỏi những người giúp việc.

"Mẹ đến tiệm bánh rồi ạ." Bảo Ngọc nói.

Thắng nhìn xuống chiếc đĩa mới ăn được nửa chừng và thầm nghĩ...

"Em ấy thậm chí còn chưa ăn hết bữa sáng nữa..." anh thở dài và nhìn ra cửa, mong sao nhìn thấy bóng dáng cô.

---------

Nhi đến tiệm bánh và thấy Noo đã ở đó chờ cô. Nhi chào anh nhưng cái cảm giác khó chịu vẫn còn đó. Noo lấy làm lạ khi thấy cô như thế và cô giải thích là do Bảo Ngọc bị bệnh. Mặc dù đó rõ ràng là do sự hiện diện của bạn gái Thắng đã làm phiền cô, phá hỏng bữa sáng của họ.

"Nhi, hôm nay em có thể đến một nơi cùng anh được không?" Noo hỏi.

"Ở đâu? Nhưng em không nghĩ là em đi được vì em vẫn phải trông coi tiệm bánh nữa..."

"Chị Hằng, hôm nay chị cho em mượn Nhi nhé. Đóng cửa đi, em sẽ trả hết mọi sự tổn thất!" Anh chẳng cần sự đồng ý và cứ thế nắm cổ tay cô đi ra ngoài.

"Nhưng..." Nhi bối rối nói.

"Lên xe trước đi, khi chúng ta đến thì em sẽ biết." Noo cười.

Noo mang Nhi đến một chỗ cách Thành Phố khoảng 45 phút đi xe. Chỗ đó có một nhà thờ lớn với rất nhiều trẻ em.

"C... Cô nhi viện?"

"Ừ... không thay đổi nhiều lắm, phải không?" Noo nhìn cô và cười.

"Không thay đổi chút nào cả... “nước mắt Nhi vô thức rơi xuống.

"Vào trong đi. Anh cá là họ sẽ rất bất ngờ khi thấy chúng ta đã khôn lớn." Noo cầm tay Nhi và bước vào bên trong.

Những người chăm sóc đã rất vui khi thấy hai người họ. Có vài người lớn tuổi đã rời đi, có vài người vẫn ở lại, và cũng có vài người mới đến. Nhi và Noo rất vui khi biết người chăm sóc của họ vẫn còn ở cô nhi viện. Họ đã dành thời gian để chơi cùng với những đứa trẻ nơi đây, chúng rất vui và điều đó khiến tâm trạng cô tốt hẳn lên.

Sau đó, hai người ra sân đằng sau của cô nhi viện. Họ tìm được cái cây mà họ thường ngồi bên cạnh để ngắm mây, mọi ký ức như được dịp ùa về. Đó là nơi mà suốt đời này cô cũng không thể nào quên được… đó là một điều rất đặc biệt đối với cô.

"Là cái cây!!" Nhi chạy đến và ngồi bên cạnh nó.

"Anh mừng khi thấy nó vẫn còn ở đây." Noo ngồi xuống bên cạnh Nhi.

Nhi nhắm mắt lại và cảm nhận làn gió đang thổi vào mình. Noo âu yếm nhìn cô và nghĩ về thời thơ ấu của họ. Kỉ niệm dưới gốc cây khi họ 7 tuổi ùa về...

---------

"Nhi, khi chúng ta cưới nhau, anh hứa là sẽ trồng một cái cây thật lớn trong nhà chúng ta, như vậy chúng ta có thể ngắm mây dưới gốc cây mỗi ngày!" Noo nói với Nhi.

"Ai nói là em sẽ cưới anh chứ!" Nhi đỏ mặt.

"Anh sẽ khắc lời hứa của mình lên cái cây này! Khi anh gặp lại em trong tương lai, đó là lúc anh sẽ làm nó trở thành sự thật!" Noo nói một cách quả quyết.

---------

Noo nhìn cái cây và những gì anhđã khắc vẫn còn đó. Anh đã khắc một cái cây, và hai người đứng ở mỗi bên. Phía dưới đó, anhghi 'Noo <3 Nhi'.

"Lời hứa của mình vẫn còn đó..." Noo bật cười. Anh quay lại nhìn Nhi, người vẫn đang nhắm mắt lại tận hưởng làn gió với một nụ cười.

"Anh ước anh có thể thấy nụ cười của em như thế này mỗi ngày. Dù anh đã được một gia đình giàu có nhận nuôi, nhưng những ngày ở cô nhi viện cùng em là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh." Anh thầm nghĩ, đôi mắt dường như không thể rời khỏi gương mặt của cô.

Có một điều làm Nhi rất ngạc nhiên, đó là Noo đã hôn lên má cô. Nhi đã lúng túng và không biết phải làm gì.

"Ngốc ạ." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro