Chapter 23: Bảo Ngọc's Birthday Party

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----Thắng's P.O.V.----

Mấy ngày gần đây mình cứ gặp những giấc mơ rất kì lạ, những giấc mơ ấy có vẻ như mình đã từng thấy và từng ở đó. Mình thấy mình là một cậu bé, và ở đó có rất nhiều trẻ con.

Có một cô bé luôn ở cạnh mình, nhưng mình lại không thể nhìn thấy rõ mặt. Và có vẻ như cô bé ấy đã thu hút mình. Rồi mẹ đến và đưa mình đi. Mình nghe thấy tiếng khóc của cô bé ấy, và mình cũng khóc. Mẹ đưa mình đến một nơi nào đó, ở đó rất tối.

Rồi mẹ để mình ở đó và bỏ đi cùng với một đứa trẻ khác trông rất giống mình. Mình đã khóc và khóc nhưng mẹ không bao giờ quay lại. Mình đã khóc đến khi tỉnh dậy.

Mình đã mơ giấc mơ ấy ít nhất là hai lần một tuần. Mình tự hỏi chúng có ý nghĩa gì đằng sau không? Sao mẹ lại bỏ mình và đi cùng một đứa trẻ khác? Cái này thật là rắc rối!

Bất cứ khi nào mình cố nghĩ về giấc mơ đó, thì đầu mình lại đau nhói lên. Có thể nào đó là thời thơ ấu của mình mà mình không thể nhớ một thứ gì về nó? Mẹ nói mình đã bị sốt rất cao khi còn nhỏ và nó đã làm ảnh hưởng đến trí nhớ của mình, nên mỗi năm mẹ luôn đưa mình đi kiểm tra não. Sẽ thật tốt nếu mình có thể biết nhiều về thời thơ ấu của mình.

---------

“ Reeng… Reeng…” Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của anh.

"Anh đã chuẩn bị xong chưa? Một tiếng nữa bọn em sẽ đến." Nhi nói.

"Oh, mọi thứ... đã được chuẩn bị xong rồi! Gặp lại em sau nhé!" Thắng chợt nhớ ra về bữa tiệc sinh nhật của ngày hôm nay. Anh mỉm cười vui vẻ nói.

Khi Nhi vừa cúp máy, Thắng liền chạy xuống nhà bảo những người giúp việc giúp anh một tay.

"Nhanh, nhanh lên!! Hôm qua tôi đã ngủ quên nên vẫn chưa trang trí gì cả! Nhanh lên và giúp tôi đi, chúng ta chỉ còn 1 tiếng nữa thôi." rồi Thắng lấy điện thoại ra gọi cho bạn anh.

"Này Huy! Hôm nay là sinh nhật con gái tớ nên nhớ đến đấy nhé! Bảo mấy anh kia lun dùm tớ!"

"Ok!! Cậu đã nhắc bọn tớ suốt cả tuần rồi! Họ đang ở cùng tớ đây và bọn tớ chuẩn bị đến nhà anh nè!" Huy thở dài rồi bật cười.

"Còn ai đến nữa không??" Hải hỏi.

"Chị của Nhi và bạn bè. Các anhđã gặp họ lúc trước rồi đấy."

"Bọn tớ đến nhà cậu ngay đây!!" Hải, không biết vì lý do gì mà lại trở nên phấn khởi như thể hôm nay là sinh nhật của anh vậy.

"Vậy nhanh lên! Tớ cần các cậu giúp đỡ!"

---------

Các chàng trai hôm nay trông ai cũng bảnh bao cả, họ đã giúp Thắng trang trí cho ngôi nhà. Treo bong bóng, hoa,… và phải công nhận là mắt thẩm mỹ của họ khá tốt.

Lúc chuẩn bị vừa xong cũng là lúc mà chủ nhân của bữa tiệc đã đến.

"Mẹ!! Đẹp quá!!!" Bảo Ngọc hét lên khi cô bé thấy buổi tiệc của mình đã được trang trí rất đẹp. Bong bóng ở khắp nơi, và dĩ nhiên chúng đều màu hồng, màu yêu thích của cô bé.

Đã phải rất vất vả để giữ con bé đứng yên khi mà Bảo Ngọc cứ chạy vòng quanh khắp nhà như thói quen mỗi khi cảm thấy phấn khích. Nhi đưa Bảo Ngọc vào trong thay đồ cho cô bé trong khi đó, Thắng đang cắm nến vào cái bánh sinh nhật mà Nhi đã tự làm.

Bảo Ngọc bước ra trong cái đầm màu trắng, giống như một cô công chúa nhỏ vậy. Đến lúc này đây, thì cái vẻ đẹp được thừa hưởng từ bố mẹ dường như được phát huy tối đa rồi đấy.

"HAPPY BIRTHDAY! Bảo Ngọc!!"

Bảo Ngọc nở một nụ cười ngố, con bé rất vui mặc dù không ai chắc rằng con bé có hiểu câu nói khi nãy không nữa. Nhi nhìn theo Bảo Ngọc và nghĩ về 6 năm trước, khi Bảo Ngọc vẫn còn là một đứa con gái bé bỏng. Sinh nhật năm nay rất khác với những năm trước đối với Bảo Ngọc và cả Nhi, vì năm nay là năm đầu tiên Thắng có mặt để ăn mừng cùng họ.

"Bố!!!" Bảo Ngọc gọi "Bố ơi, Bảo Ngọc xinh không?"

"Con trông rất xinh đẹp! Công chúa bé bỏng của bố!"

"Vậy bố sẽ làm hoàng tử của con nhé?" Bảo Ngọc hỏi.

"Bảo Ngọc muốn bố làm hoàng tử của Bảo Ngọc à?" Thắng bật cười.

"Dạ!! Vì Bảo Ngọc yêu bố rất nhiều!" cô bé hôn lên má Thắng.

Còn điều gì tuyệt hơn khi con gái muốn bố làm hoàng tử của cô bé chứ? Thắng đã rất hạnh phúc vì anh biết bây giờ mối quan hệ của họ đã tiến xa hơn rất nhiều. Thắng nắm tay Bảo Ngọc, và Bảo Ngọc nắm tay Nhi. Ba người họ bước đến chiếc bánh kem.

"Bảo Ngọc à!! Chúc mừng sinh nhật con!!" Hằng xoa đầu Bảo Ngọc, cuối người hôn vào đôi má ấy.

Bảo Ngọc leo lên một cái ghế, chiếc bánh sinh nhật được đặt trên bàn, với sự giúp đỡ của chiếc ghế thì bé con đã có thể nhìn rõ chiếc bánh mà không cần bố phải bế.

Nhi đội cho Bảo Ngọc một chiếc mũ sinh nhật trong khi Thắng thắp nến.

"1, 2, 3, 4, 5, 6... 6 ngọn nến!! Bảo Ngọc được 6 tuổi rồi!!" cô bé phấn khởi nói.

"Happy birthday to you,

  Happy birthday to you,

  Happy birthday dear my daughter,

  Happy birthday to you!!”

Mọi người trong nhà, kể cả mấy người giúp việc cũng hát để mừng tuổi mới cho Bảo Ngọc. Tự bao giờ mà con bé như đã trở thành đứa con gái yêu quý của mọi người,  là một thành viên không thể nào thiếu.

Đặc biệt là Thắng… đứa con gái cực kỳ đặc biệt với anh.

"Bảo Ngọc ước một điều đi!" Nhi nói.

Bảo Ngọc bắt đầu chắp hai tay lại và ước.

"Bảo Ngọc ước mẹ sẽ yêu bố nhiều như Bảo Ngọc yêu bố, như vậy bố sẽ có thể trở thành hoàng tử của mẹ!" cô bé ước trong đầu rồi thổi nến.

"Con đã ước gì vậy?" Thắng hỏi.

"Đó là bí mật!!" Bảo Ngọc nháy mắt với Thắng làm anh cười khúc khích.

"Bây giờ chụp một bức ảnh gia đình nào!!" Phi nhấn mạnh giọng làm mọi người bật cười.

Thắng bế Bảo Ngọc lên, Nhi do dự đứng bên cạnh họ cho bức ảnh gia đình đầu tiên của cả ba người.

"Cười lên!! Nhi, đây là sinh nhật đó" Thảo nhìn Nhi vẻ bất mãn.

"Mẹ cười đi!!" Bảo Ngọc nói và đặt hai ngón tay mình lên mép miệng Nhi, cố làm mẹ mình cười.

"Được rồi được rồi, phải từ từ chứ!" Nhi nói. Cô cười với Bảo Ngọc và hỏi "Như thế này hả?"

"Nếu em căng thẳng thì sẽ bị nổi mụn. Nếu em khóc thì sẽ có nếp nhăn. Nên hãy cười thôi để có lúm đồng tiền. Anh đọc được cái đó trên mạng đấy." Thắng nhướng máy cười ranh ma "Thêm nữa, nụ cười của em rất đẹp. Cười nhiều lên một chút nhé! Như thế này nè!" Thắng cười với Nhi, làm mặt cô ửng đỏ lên.

"Nhìn ở đây nè, và cười lên!" Phi vẫn nói với cái giọng nhấn mạnh đó. Anh đang cố làm cho mọi người cười.

"Bảo Ngọc, nhớ nói những gì mà bố đã dạy con nhé!" Thắng nói.

"Ok, 1... 2... 3!" Phi đếm.

"CHEESE!!!" Thắng và Bảo Ngọc cùng nói.

"Bức hình đẹp lắm, quá đẹp. Qúa giỏi" Hằng vỗ tay khen thưởng, điệu bộ có chút chăm chọc.

Về phần Nhi thì cô đã rất bất ngờ khi nghe từ 'cheese'', vì đó là một trong những thứ mà Ian đã dạy cô.

"Bảo Ngọc, con vừa nói gì vậy?" Nhi hỏi.

"Cheese! Bố đã dạy con đấy ạ! Nói 'cheese' bất cứ khi nào con chụp hình!"

"Đó là một từ mà khi em nói, miệng em sẽ nở ra một nụ cười. Con nít ở Mĩ thường hay làm như vậy khi chụp hình lắm." Thắng giải thích.

"Anh... đã từng sống ở Mĩ à?" Nhi hỏi.

"Ừhm… mẹ anh nói khi anh còn nhỏ gia đình anh đã sống ở Mĩ, nhưng sau khi anh bị bệnh, anh ở lại Việt Nam luôn... chỉ qua đó khoảng một năm một lần thôi. Sao vậy?"

"Oh, không có gì. Em chỉ tò mò thôi..."

Thắng nhún vai, khó hiểu. Rồi lại trở về với chủ đề chính của bữa tiệc hôm nay.

"Bảo Ngọc à, đi bơi thôi! Các cậu, đi bơi thôi!" Thắng nói.

"Ok!!!"

"Nhi, em có mún tham gia cùng không?" Thắng nhẹ nhàng hỏi cô.

"Em không biết bơi... nên mọi người cứ chơi vui vẻ đi. Em sẽ đi cắt bánh."

Mọi người vào trong thay đồ, Nhi ở ngoài gần chỗ hồ bơi. Đột nhiên, có một chiếc xe đậu bên ngoài nhà Thắng...

"Vậy đây là nhà anh ta đó hả?" Noo hỏi khi anh kéo cửa sổ xuống.

"Đúng rồi anh... và cô gái đằng kia, cô ta đã cướp anh ấy khỏi tay em!!" Vy nói, người đang ngồi cạnh Noo.

"Vy, cô gái nào?" Noo hỏi.

"Kìa, cô ta đang cắt cái gì đó!" Vy chỉ vào Nhi, người đang đứng cắt bánh sinh nhật. Và Noo đã nhận ra đó chính là Nhi.

"Wow, em họ, đừng nói với anh là em yêu cái anh chàng Ian đó... Ý anh là… CaoThắng."

"Sao anh biết tên anh ấy? Anh biết anh ấy à?" Vy ngạc nhiên.

"Dĩ nhiên rồi, đó là người con gái của anh!" anh chỉ vào Nhi.

"Anh thích cô ta à? God, mấy ngày nay đàn ông bị gì thế, sao họ chỉ thích mình cô ta vậy!" Vy phàn nàn.

"Mà em kéo anh đến đây làm gì vậy?" Noo hỏi.

"Để anh có thể giúp em. Có vẻ như họ đang có một buổi party, hãy phá hỏng nó đi!"

"Em tự làm một mình đi, anh không rãnh đâu." Noo từ chối.

"Anh!!! Sao vậy? Vì anh thích cô ta à? Dù gì thì cô ta cũng không thích anh lại! Vậy sao phải quan tâm chứ!!"

"Anh đi đây." Noo nói.

"Được thôi! Em sẽ tự làm 1 mình vậy! Nhưng em mún nói với anh, anh có lẽ sẽ không thể có được cô ta đâu. Thắng anh rất quyến rũ, cô ta sẽ không thể thoát khỏi bùa mê của anh ấy."

"Làm bất cứ chuyện gì em muốn, nhưng đừng có gan mà làm hại em ấy đấy." Noo cảnh cáo Vy.

"Đi thôi, Minh." Noo lạnh lùng mở cửa xe, ra hiệu cho vy ra ngoài trước khi rời đi.

"Sao cũng được, hôm nay em sẽ dạy cho cô ta một bài học!" Cô xách giỏ bước ra khỏi xe với điệu bộ bất cần. Nhìn chiếc xe chạy đi mà cô càng thêm bực tức.

Cô ta tiến về phía cánh cổng, bảo vệ để Vy vào vì họ nhận ra cô là bạn gái Thắng. Họ không biết Thắng và Vy đã chia tay.

"Hôm nay là sinh nhật của ai à?" Vy hỏi.

Nhi đã giật mình vì giọng nói đó, cô quay lại và thấy Vy đang đứng đằng sau mình.

"Làm sao... Làm sao cô vào đây được?"

"Họ biết tôi là bạn gái của Thắng anh."

"Tôi hỏi, hôm nay là sinh nhật của ai?"

"Con gái tôi..."

"Oh... Vậy đây là ngày mà đứa con bất hợp pháp được ra đời đấy à?" Vy nhếch mép.

"Tôi đã nói với cô là không được xúc phạm con gái tôi." giọng Nhi trở nên trầm trọng hơn, cô luôn cố đè nén cơn giận của mình xuống thấp nhất có thể để tránh điều gì đó đáng tiết xảy ra.

"Tôi đã nói với Thắng anh đó không phải là con anh ấy, sao anh ấy không tin tôi chứ! Cứ như là cô đã bỏ bùa anh ấy hay gì vậy."

"Làm ơn đi dùm cho, con gái tôi có lẽ sẽ không mún thấy cô đâu."

"Cô không thể nghe những lời tôi vừa nói à?"

"Bởi vì tôi chỉ nghe tiếng người..." Nhi cuối đầu, mắt nhắm lại, đôi tay cô nắm chặt. Cô cố điều chỉnh hơi thở đang dần trở nên gấp gáp.

Vy tát vào mặt Nhi một cái. Nhi áp tay lên má mình và rất bất ngờ vì hành động của cô ta lúc này.

"Lần trước anh ấy có ở đó, và tôi đã không thể tát cô, bây giờ thì tôi đã có thể."

"Cô quá đáng lắm rồi đấy..." Nhi tức giận nói.

"Thêm một thứ nữa rồi tôi sẽ đi..." Vy bước đến gần Nhi hơn.

"Cô mún gì?" Nhi lùi lại khi Vy tiến gần đến cô.

"Không có gì, tôi chỉ mún cô... xuống dưới đó bơi một chút cho vui thôi!" rồi Vy đẩy Nhi xuống hồ bơi mà không hề biết rằng Nhi không biết bơi.

"... Cứu!!" Nhi cố gọi người giúp đỡ, "Tôi không thể... bơi... Cứu!" Nhi bắt đầu chìm xuống "Ian... cứu... em!!" Nhi khóc.

---------

Mười tám năm trước...

"Cô ơi! Cô ơi! Nhi ngã xuống sông rồi!" Noo chạy vào cô nhi viện kêu cứu.

"Ôi lạy chúa, chuyện gì đã xảy ra??"

"Em ấy làm rơi quyển tập xuống sông và đã bị ngã khi cố lấy nó lên!"

"Con sẽ đi cứu em ấy." Ian nói, người đã nghe toàn bộ câu chuyện.

Anh chạy thật nhanh đến con sông. Anh thấy Nhi đang cố níu vào một tảng đá, chờ cứu trong tuyệt vọng.

"NHI!! Đừng lo, anh sẽ đến cứu em!!!" Ian la lên.

---------

"Ian... Em cần... anh... Đến đây... cứu em đi..." Nhi nghĩ trong khi cô đang từ từ chìm xuống, cái tên ấy luôn xuất hiện trong đầu cô vào những lúc tuyệt vọng nhất.

Bảo Ngọc bước ra ngoài và thấy mẹ mình đang vùng vẫy dưới hồ bơi.

"Mẹ!!! Mẹ!!!" Bảo Ngọc khóc "Bố! Bố!! Mẹ, hồ bơi!!" Bảo Ngọc chạy vào gọi Thắng.

"Chuyện gì vậy, Bảo Ngọc?" Thắng hỏi.

"Bố, mẹ đang ở trong hồ bơi!!!" Bảo Ngọc khóc. Không cần Bảo Ngọc nói thêm từ gì, Thắng chạy ra ngoài và thấy Vy đang đứng đó, với khuôn mặt đang hết sức hoảng sợ, và Nhi thì đang ở trong hồ, không hề cử động.

Thắng nhảy xuống, bơi nhanh đến chỗ Nhi. Anh lặn xuống và kéo Nhi lên. Vừa lúc đó, mọi người cũng chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Các chàng trai giúp Thắng kéo Nhi ra khỏi hồ và đặt cô nằm xuống đất.

"Nhi!!!!!!" Hằng khóc.

"Mẹ!!!!!!" Bảo Ngọc cũng khóc.

"Mau hô hấp nhân tạo cho cô ấy đi, Thắng." Huy vừa hét vừa đập vào người Huỳnh Anh điên cuồng.

"Ai đã gây ra chuyện này cho em gái tôi??" Hằng gằn giọng và rồi ngước lên nhìn Vy. "CÔ?"

"Thắng, nhanh lên!!" các chàng trai hối.

"Cô chết chắc rồi!!" Hằng nói rồi chạy đến chỗ Vy và nắm tóc cô ta "Cô dám làm hại em gái tôi!!" Hằng la vào mặt Vy. "Các cậu, lại đây!!"

Thảo, Quỳnh, My và vài người bạn của Hằng chạy đến để giúp cô. Họ đang đánh nhau [nói là hội đồng thì đúng hơn :v]

Trong khi đó, Thắng đang cố cứu Nhi. Anh hô hấp nhân tạo cho Nhi, nước trong người cô đang trào ra, cô ho sặc sụa.

"Em không sao rồi, em không sao rồi!!!" Thắng đỡ Nhi ngồi dậy và ôm cô. "Em an toàn rồi! Anh mừng là em đã an toàn!!"

"Ian... Ian, là anh phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro