Chapter 29: Made up

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thắng vui mừng để Nhi lên xe và họ cùng nhau đi đón Bảo Ngọc.

Nhưng khi họ đến trường, thì cô giáo của Bảo Ngọc nói rằng đã có một người đến đón cô bé khoảng nửa tiếng trước.

"Có một người đã đến đón con bé nghĩa là sao?" Nhi hỏi cô giáo của Bảo Ngọc, lo lắng.

"Một người đến và đón Bảo Ngọc về. Cô bé nhận ra và đồng ý đi cùng người đó nên tôi tưởng..." cô giáo nói.

"Đây là một trường tư nhân, sao chuyện đó có thể xảy ra chứ? Con bé chỉ có thể về khi mẹ nó hoặc tôi đến đón thôi!" Thắng phàn nàn.

"Tôi xin lỗi." 

"Cô có thể cho tôi biết người đó trông như thế nào không?" Nhi hỏi.

"Đó là một chàng trai trẻ, anh ấy nói tiếng Việt không tốt lắm.."

"Em nghĩ người đó là Noo đấy." Nhi quay qua nói với Thắng.

---------

"Bảo Ngọc, con có muốn đi chơi không?" Noo hỏi Bảo Ngọc, người đang ngồi trong xe với anh. Anh đã đến đón Bảo Ngọc mà không hề nói cho Nhi hay Thắng biết.

"Nhưng mẹ và bố chắc sẽ lo lắng cho con lắm..." Bảo Ngọc nói.

Vừa lúc đó, điện thoại của Noo reo lên.

"Chào Nhi!"

"Noo, Bảo Ngọc có ở cùng anh không?" Nhi hỏi ngay khi cô nghe giọng của Noo.

"Có, con bé đang ở cùng anh."

Nhi thở phào nhẹ nhõm. "Noo à, anh không thể đón con bé mà không cho em biết như vậy được!!"

Thắng đột nhiên tức giận chộp lấy điện thoại từ tay Nhi.

"Tôi cảnh cáo cậu, không được làm hại con bé đấy!"

"Bình tĩnh, tôi chỉ chở con bé đi chơi thôi. Chúng tôi đang trên đường đi mua kem đây."

"Để tôi nói chuyện với con bé!" 

"Đây, bố con mún nói chuyện với con này." Noo đưa điện thoại cho Bảo Ngọc. Bảo Ngọc rất vui khi được nói chuyện với Thắng.

Đã một tháng rồi cô bé không được gặp anh.

"Bố!"

"Bảo Ngọc à, con có sao không?" Thắng dịu dàng hỏi.

"Con không sao. Con nhớ bố quá."

"Bố sẽ đến đón con ngay, ok?"

"Bố nói bố sẽ đến đón con." Bảo Ngọc ngước lên nhìn Noo rồi đưa điện thoại cho anh ấy.

"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Thắng dùng tay xoa xoa hai vầng thái dương của mình, anh thở dài nói qua chiếc điện thoại "Chúng tôi sẽ đến đón con bé."

"Gần bệnh viện của ba mẹ cậu."

"Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở bệnh viện. Đừng đi đâu nữa đấy!"

Thắng và Nhi đến bệnh viện và thấy xe của Noo đậu ở gần đó. Vừa khi Bảo Ngọc thấy xe của Thắng, cô bé mở cửa ra và chạy đến bên họ. Thắng bước ra khỏi xe và nhận cái ôm từ Bảo Ngọc sau hơn một tháng hai người không gặp nhau.

Có thể thấy được niềm vui trong mắt Thắng mà theo như lời Nhi nói thì đó là một đôi mắt rất chân thật.

"Tôi có thể thấy rằng con bé yêu cậu, rất nhiều." Noo bật cười.

"Đừng bao giờ lặp lại chuyện này." Thắng nói.

"Tôi chỉ mún đưa con bé đi chơi thôi."

"Noo, ít nhất thì cũng nên nói với bọn em 1 tiếng." Nhi nói.

"Bảo Ngọc, đi thôi." Thắng chẳng nói chẳng rằng, bế Bảo Ngọc vào xe và nắm tay Nhi kéo đi để lại Noo đứng đó…

"Cậu chủ, cậu có sao không? Tôi có cần phải làm gì không?" Minh hỏi.

Noo đưa tay lên ra hiệu cho Minh đừng làm gì hết.

"Không phải lần này." Noo nói.

Trên đường về nhà, Bảo Ngọc nhận được một bài học từ Nhi về việc cô bé không nên thấy ai đến đón là cũng đi theo. Khi đến nhà, Nhi mời Thắng ở lại ăn tối.

Một bữa ăn tối ấm áp và đầy ắp tiếng cười. Không chỉ Thắng, Nhi thấy vui mà có thể nói Bảo Ngọc và Hằng còn vui gấp trăm lần.

Sau khi bữa ăn tối diễn ra, hai người cùng nhau đến siêu thị để mua vài đồ dùng gia dụng.

Nhi đề nghị anh đi bộ thay vì đi xe bởi cô thích cảm giác dạo bước trên những con đường, tận hưởng làn gió dịu nhè. Và điều quan trọng là cô dễ dàng có được một cuộc nói chuyện với anh.

"Em xin lỗi vì tất cả mọi thứ." Nhi nói với Thắng.

"Anh đã nói với em là đừng bận tâm về chuyện đó mà."

"Em xin lỗi vì cứ lun nói về Ian với anh." cô nói "Nhưng Thắng, những gì em nói là sự thật."

"Anh biết."

"Em không có nói dối."

"Anh biết."

"Anh tin em không?" cô nhìn Thắng.

"Anh tin, và anh sẽ nói với em khi nào Ian trở về với anh." Thắng mỉm cười.

"Anh không cần phải làm vậy đâu. Bây giờ Ian đã đi rồi. Anh là Thắng. Có lẽ anh ấy đi để nhường chỗ cho một người khác tốt hơn."

Bất chợt, anh kéo Nhi và ôm cô vào lòng làm cô ấy rất bất ngờ. Một cảm giác ấm áp từ sâu thẳm trái tim Nhi len lỏi ôm trọn trái tim cô. Thứ cảm giác mà cô đã muốn tìm lại từ rất lâu rồi.

"Cám ơn em. Thật ra thì mẹ anh đã cho anh xem những tấm hình ở cô nhi viện. Em thật sự đã có ở đó, và anh cũng vậy. Vậy chúng có thể xem nhau là bạn thời thơ ấu nhé?" Anh thả Nhi ra khỏi cái ôm "Có lẽ đó là số phận, rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau."

"Tay?" Anh xòe đôi tay mình ra trước mặt Nhi.

Nhi ngượng ngùng chạy đi, đôi môi thoáng nở nụ cười.

"Em không thể bỏ đi như vậy được!!" Thắng chạy lên để đuổi kịp Nhi. Anh nắm lấy tay Nhi và dĩ nhiên cô không hề phản ứng gì, chỉ khẽ bẽn lẽn đan chặt tay anh.

---------

"Mẹ, tuyết rơi rồi kìa!!!" Bảo Ngọc phấn khởi và cô bé cứ nhún nhảy ở sân đằng trước, cô bé lấy đôi bàn tay nhỏ bé của mình để hứng tuyết rơi xuống.

"Cuối cùng thì tuyết cũng rơi... Đợt tuyết đầu tiên trong năm." Nhi nói "Bảo Ngọc à, vào trong nhà mặc áo khoác vào đi, không thì con sẽ bị cảm lạnh đấy."

"Bố nói khi tuyết rơi thì chúng ta sẽ đến khu trượt tuyết!"

"Bố nói như vậy với con khi nào?"

"Con sẽ gọi cho bố ngay bây giờ!"

"Được rồi, vào nhà đi. Nhanh lên!"

Đó là tháng mười hai, giữa tháng mười hai thì chính xác hơn. Hai tháng đã trôi qua kể từ khi họ bắt đầu hẹn hò. Nó vẫn là một bí mật nhỏ giữa hai người họ, vẫn chưa ai biết cả.

*Ting Toong*

"Ai đó?" Nhi hỏi.

"Chào Nhi, anh là Noo đây."

"Noo?" cô nghĩ, và rồi mở cửa ra "Chào Noo, lâu rồi không gặp anh."

"Nhi, cuối tuần sau em có rãnh không?" Noo hỏi "Anh mún mời em đến khu trượt tuyết."

"S... Sao lại đột nhiên như vậy?"

"Oh bạn anh mới khai trương một khu trượt tuyết và anh đã đặt chỗ sẵn cho chúng ta rồi."

Do dự một lúc lâu, Nhi quyết định nói cho Noo biết về chuyện giữa cô và Thắng. Cô không muốn giữa cô và Noo cứ mãi thế này, Thắng sẽ rất buồn.

"Noo... Em mún làm mọi chuyện rõ ràng một chút... Em và Thắng, bây giờ bọn em... đang quen nhau. Với em, anh chỉ là một người bạn thôi... Giữa chúng ta không thể đi xa hơn được đâu. Em hi vọng anh hiểu... và em xin lỗi anh, Noo..."

"Được rồi." Noo thất vọng gượng cười nói. "Anh nghĩ anh nên thử mọt lần cuối cùng nhưng anh không được may mắn như anh ta rồi."

"Chào em, anh sẽ trở về Mĩ."

"Anh sẽ đi sao? Tại sao?"

"Dù gì anh cũng không còn lí do gì để ở đây nữa rồi. Em chính là lí do để anh trở về."

"Chúng ta không làm bạn được sao?" Nhi hỏi "Khi còn nhỏ, chúng ta đã rất vui vẻ với nhau như những người bạn..."

"Vậy anh đã là người duy nhất suy nghĩ theo cách khác..." Rồi Noo xin Nhi một thỉnh cầu cuối cùng "Trước khi anh đi, chúng ta có thể đi chơi với nhau một lần được không? Như những người bạn?"

"Khi nào thì anh đi?"

"Cuối tháng mười hai."

"Như vậy chỉ còn hai tuần nữa thôi?"

"Ừ... Nên hãy chấp nhận lời mời của anh?"

"... Em sẽ sắp xếp thời gian."

"Cám ơn Nhi, điều đó rất có ý nghĩa với anh!"

Và Noo quay lưng bước đi về phía chiếc xe của mình. Những cơn gió khiến Nhi khẽ lạnh run người nhưng cô vẫn đứng trước cửa nhà, nhìn theo bóng xe anh đến khi dần khuất hẳn.

"Mẹ! Bố nói chúng ta sẽ đến khu trượt tuyết! Chúng ta sẽ kỉ niệm giáng sinh ở đó!" Bảo Ngọc từ trong nhà chạy ra níu lấy tay cô.

"Nhưng mẹ vẫn chưa hứa mà!"

"Ôi trời, cứ đi đi Nhi. Bảo Ngọc sẽ được nghỉ học vào tuần sau. Hãy để con bé đi chơi đi!" Hằng từ đâu xuất hiện nói giúp đứa cháu gái của mình.

Đôi lúc Nhi tự hỏi, không biết hai người này có tập trước không nữa. Hễ Bảo Ngọc xuất hiện thì thể nào cũng có chị gái cô đứng minh họa phía sau.

"Nếu em cảm thấy ngượng, chị có thể đi cùng... Chị cũng có thể đưa bạn của chúng ta theo nữa."

"Em..."

"Hứa nhé mẹ? Đi mà đi mà?" Bảo Ngọc cầu xin.

"Thôi được rồi..." Nhi miễn cưỡng nhận vì cô không thể từ chối con gái mình được.

Bảo Ngọc hét lên trong sự vui sướng.

Đợi đến khi Hằng và Bảo Ngọc trở vào trong nhà, Nhi lấy điện thoại ra gọi cho Thắng.

"Oh, Nhi."

"Anh! Sao chúng ta lại đến khu trượt tuyết?"

"Để cùng nhau kỉ niệm mùa giáng sinh đầu tiên của chúng ta!"

"Chị Hằng và bạn của bọn em cũng đi cùng nữa. Vẫn chưa ai biết chúng ta đang quen nhau cả!"

"Vậy chúng ta sẽ cho họ biết."

"Xấu hổ lắm..."

"Chúng ta có con rồi đấy!" Anh cười khúc khích.

"Nhưng vẫn... không phải bây giờ. Em chưa sẵn sàng..." 

"Hay là... anh sẽ dẫn bạn anh theo để họ chiếm lấy chị gái em và bạn của em với chị ấy?"

"Được đấy! Làm như vậy đi!"

"Ngốc ạ! Mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết..." anh chọc "Em đã tìm được cho mình một người bạn trai tốt thôi!"

"Anh!!!" Nhi la lên trong sự xấu hổ.

Và tuyết vẫn cứ rơi...

Đây sẽ là một mùa Giáng Sinh ấm áp nhất trong năm nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro