Chapter 30: I Love You - Chapter 31: A Special Birthday

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 30: I Love You

Cái ngày mà Bảo Ngọc chờ đợi cuối cùng cũng đến. Cô bé kiên nhẫn chờ bố mình và những người bạn của bố đến đón. Bảo Ngọc hứng khởi nhún nhảy khi cô bé nghe tiếng xe đến gần

"Mẹ! Bố đến rồi!!".

Thắng và bạn anh đi hai chiếc xe đến, họ giúp các cô gái sắp xếp hành lí lên xe và mọi người đã sẵn sàng cho chuyến đi. Khu trượt tuyết Winter Winter cách Thành Phố không xa lắm.

Hôm nay họ sẽ khai trương khu trượt tuyết và còn tổ chức một buổi diễu hành trong đêm giáng sinh nữa. Bảo Ngọc rất hứng thú với điều đó.

"Bố, vậy còn Santa Clause thì sao? Tối nay ông ấy sẽ đến gặp con chứ?" Bảo Ngọc nhảy ra khỏi ghế và hỏi Thắng.

"Bảo Ngọc à, bố đang lái xe, con ngồi xuống đi!" Nhi nói.

"Bố, còn Santa Clause thì sao!"

"Năm nay con có phải là một cô bé ngoan không?" Thắng hỏi.

"Con là một cô bé ngoan!" Bảo Ngọc tự hào nói.

"Vậy chắc chắn là con sẽ được gặp ông ấy ở buổi diễu hành vào tối nay rồi!"

"Con rất mún gặp ông ấy. Con mún ông ấy cho con một thứ..."

"Con mún ông ấy cho con cái gì?" Thắng hỏi.

"Con không thể nói cho bố nghe được!" bé con mỉm cười thật tươi khi nghĩ về điều ước của mình "Nhưng con thật sự rất mún nó!! Phải là thật sự rất rất mún!!"

……

Chuyến đi mất khoảng hai tiếng đồng hồ họ mới đến khu trượt tuyết. Sau khi nhận phòng, Thắng bí mật nhờ bạn anh dẫn các cô gái đi chơi để anh ấy có thể ở cùng Nhi một mình.

"Và các cậu có thể đưa Bảo Ngọc đi xem Santa ở buổi diễu hành vào lúc tối được không?" Thắng hỏi.

"Được thôi, không thành vấn đề! Bọn tớ sẽ lo hết cho, và chúc cậu may mắn nhé!!" Hải đấm vào lưng anh như để lấy hên.

Tối nay không phải chỉ là một đêm giáng sinh bình thường. Đó là một đêm cực kỳ quan trọng trong cuộc đời anh.

---------

"Mọi người đâu hết rồi?" Nhi tò mò.

"Họ ra ngoài để tham gia buổi diễu hành vào tối nay rồi."

"Chúng ta có nên tham gia cùng họ không? Họ sẽ nghi ngờ nếu chúng ta là hai người duy nhất không có mặt." Nhi đợm bước đến cánh cửa nhưng Thắng đã nhanh chóng lấy tay anh cản cô lại.

"Ở đây với anh đi." Anh kéo cô lại rồi ôm cô.

"Anh..."

"Anh có chuyện nói với em đây..." anh bỏ ra và nhìn thẳng vào mắt Nhi "Đến ngồi bên cạnh lò sưởi đi. Đứng gần cánh cửa lạnh quá."

Đó quả là một khung cảnh lãng mạn, với cây thông Noel, nến, ngoài trời tuyết đang rơi. Hai người ngồi cạnh nhau ở trước lò sưởi ấm áp.

"Đây là mùa giáng sinh đầu tiên của chúng ta." Thắng nói.

"Ừm, đầu tiên."

"Vậy em đã nghĩ gì về anh khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên?"

"Anh đã như một tên xấu xa vậy."

"Anh không phải vậy! Anh đã cố cứu em mà!"

"Và anh cũng cho em một đứa con nữa!" Nhi lấy khuỷu tay thúc vào người cậu.

"Xin lỗi, anh đã sai... nhưng em đã bao giờ hối hận chưa?"

"Thật ra thì... chưa... vì em không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu thiếu Bảo Ngọc thì sẽ như thế nào..."

"Anh cũng vậy... và anh mún bù đắp cho những năm tháng mà anh đã không có ở bên cạnh mẹ con em."

"Bây giờ anh đang làm rất tốt rồi!"

"Nhưng vẫn còn một thứ nữa mà anh cần phải làm."

Giọng Thắng trở nên trầm và bí hiểm hơn.

"Em nhắm mắt lại đi." Anh nói. Sau đó anh bước đến cây thông và lấy ra một gói quà. Đặt nó lên tay Nhi, cảm nhận món quà đã nằm trong tay. Cô mở mắt ra, bất ngờ nhìn nó.

"Một món quà sao?" Nhi hỏi.

"Emmở ra đi!"

"Sao anh bí ẩn quá vậy!!"

Nhi từ từ mở gói quà ra. Thật sự thì cô có hơi hồi hộp một chút. Có lẽ cô ấy đang mong chờ thứ gì đó.

"Một cái áo?" cô ngạc nhiên.

"Anh với Bảo Ngọc đã mua nó từ lâu rồi. Bọn anh cũng có chúng! Nhưng dĩ nhiên của bọn anh là 'Bố' và 'Con gái', còn của em thì là 'Mẹ'" anh bật cười.

"Lúc đó anh đã không dám đưa cái này cho em sao?" Nhi đùa.

"Anh thậm chí còn không thể nói chuyện nhiều với em nữa. Em có vẻ như mún giữ khoảng cách với anh vậy..." Thắng tiếp tục câu nói của mình "Nhưng để anh hỏi em, bố cộng mẹ cộng con gái thì bằng gì?"

"Bằng... gia đình?" Nhi bắt đầu bối rối.

Thắng cầm tay Nhi và giúp cô đứng dậy. Khi cả hai đã đứng lên, Thắng bắt đầu quỳ xuống và lấy một chiếc nhẫn ra, hoàn toàn làm Nhi bất ngờ.

…Thình thịch, thình thịch…

"Em…… sẽ lấy anh chứ?"

Và câu nói quan trọng nhất của đêm nay đã được anh nói ra, chỉ còn hồi hộp chờ câu trả lời từ phía cô thôi. Chưa bao giờ anh cảm thấy tim mình đập nhanh như bay ra khỏi lồng ngực như chính lúc này đây.

"Em..."

"Anh mún sống cùng em suốt cuộc đời này. Anh mún bảo vệ và chăm sóc cho em. Em rất mạnh mẽ, Nhi. Anh không biết làm sao em có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn khi chỉ có một mình như vậy. Cám ơn em vì đã tặng anh món quà tuyệt vời nhất. Anh hi vọng em biết em quan trọng và đặc biệt với anh như thế nào. Hứa với anh, dù cho có chuyện gì đi nữa, thì gia đình chúng ta vẫn sẽ mãi mãi ở bên nhau nhé..."

Nắm chặt tay Nhi và anh hỏi lại lần nữa...

Câu nói quan trọng đã được nhắc lại hai lần..

"Em sẽ lấy anh chứ?"

Hàng triệu thứ đang xuất hiện trong đầu Nhi ngay thời điểm đó. Cô không biết phải trả lời anh ấy thế nào. Cô đang cố tìm một câu trả lời thật hoàn hảo như những gì mà anh nói với cô sao? Hay cô cần một sự động viên để thúc đẩy tinh thần nói ra câu trả lời của mình?

Tim cô đập loạn nhịp…

Đột nhiên cánh cửa mở toang ra và hàng chục lời nói phát ra, thật ồn ào! Nhưng sao tai cô vẫn có thể nghe rõ từng câu chữ thế này.

"Nhi, đồng ý đi!!!" Hằng hét thật to

"Xin lỗi Thắng, buổi diễu hành kết thúc sớm hơn tớ tưởng... Bọn tớ hình như đã nghe hết lời cầu hôn của cậu rồi..." anh gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

"Đồng ý đi Nhi!!" các cô gái la lên.

Nhi nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn Thắng, người vẫn đang quỳ với chiếc nhẫn nằm trên tay cậu, buộc miệng cô hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn.

"Anh có đang nghiêm túc không vậy?"

" Lạy chúa! " Hằng thì thầm lấy hai tay ôm mặt.

"Có, anh chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này."

"Bảo Ngọc, con nghĩ sao?" Nhi đưa mắt nhìn Bảo Ngọc.

"Con nghĩ Santa đang thực hiện điều ước của con!" cô bé cười khúc khích.

Nhi cười với Bảo Ngọc rồi quay lại nhìn Thắng. Cô cúi xuống và hôn vội lên môi Thắng.

"Tốt nhất là anh nên nhớ những gì mình vừa nói đấy nhé!"

"Merry Christmas! Và chúc mừng 2 người!!!"

Thắng đeo chiếc nhẫn vào tay Nhi. Thật là một khoảnh khắc đặc biệt cho hai người họ.

"Cám ơn em, vợ của anh."

"Em vẫn chưa là vợ của anh đâu!" Nhi nghịch ngợm đánh vào vai Thắng. Anh giữ tay Nhi lại, kéo cô vào và trao cho cô một cái hôn. Cái hôn đặc biệt nhất từ lúc anh và cô gặp nhau đêm hôm đó cho tới tận bây giờ. Một cái hôn với vô vàn cảm xúc.

"Anh yêu em..." Thắng ôm Nhi thật chặt và nói.

--------------------------------CHAP 31------------------------------------------

Đó chính là đêm giáng sinh khó quên của Thắng và Nhi, cả Bảo Ngọc nữa. Cô bé đã xin Santa cho mẹ và bố cô được ở bên nhau, và điều ước đã thành sự thật. Họ cùng nhau trở về với tư cách là gia đình thật sự.

Tuyết vẫn rơi bao phủ cả Thành Phố trắng xóa. Hôm nay là 26 tháng 12 và Nhi định sẽ làm một cái bánh dành cho sinh nhật của Thắng vào ngày 27 cùng với Bảo Ngọc.

"Bảo Ngọc à, con có biết ngày mai là ngày gì không?" Nhi hỏi.

"Con không biết... Là ngày con đến trường ạ?"

"Không ngốc ạ, con vẫn còn được nghỉ thêm một tuần nữa."

"Vậy ngày mai là ngày gì, mẹ?"

"Là sinh nhật của bố đấy!"

"Thật sao?"

"Vậy chúng ta hãy cùng nhau làm một cái bánh cho bố nhé?"

"Cùng làm một cái bánh nào!" Bảo Ngọc phấn khởi.

"Con thích vị gì, Bảo Ngọc?"

"Bố thích chocolate, mẹ làm chocolate đi!"

"Ok, mang tạp dề vào đi rồi vào bếp với mẹ."

Nhi và Bảo Ngọc cùng nhau làm bánh cho Thắng cả buổi tối đó. Họ định sẽ làm cậu ấy bất ngờ bằng cách sẽ đến nhà cậu vào ngày mai mà không báo trước. Họ bàn luận với nhau về phản ứng của cậu ấy sẽ như thế nào và rồi bật cười. Kế hoạch được chuẩn bị hoàn hảo cho đến khi Nhi nhận được một cuộc gọi.

"Alo?" Nhi trả lời.

"Chào Nhi. Anh là Noo đây."

"Chào Noo, cái gì làm anh gọi vào lúc trễ thế này?"

"Anh chỉ mún nhắc cho em nhớ buổi đi chơi vào ngày mai của chúng ta thôi."

"Là ngày mai sao??" Nhi hoảng.

"Ừ Nhi, là ngày mai vì ngày mốt anh phải đi rồi. Sao vậy? Em không đi được à?"

"Oh, không... đừng lo. Em sẽ... Em sẽ đến đó."

"Tuyệt. Vậy gặp lại em vào ngày mai! Tài xế của anh sẽ đến đón em."

"B... Bye anh..." Nhi khó xử cúp điện thoại. Cô nhìn Bảo Ngọc, cô bé cũng đang nhìn cô với vẻ mặt bối rối.

"Mẹ, không phải là ngày mai chúng ta sẽ đến nhà bố sao?"

"Bảo Ngọc à... Mẹ nghĩ chúng ta phải hoãn kế hoạch lại rồi... Chúng ta sẽ đến vào ngày mốt... như vậy được không?"

"Nhưng sinh nhật của bố là vào ngày mai không phải ngày mốt."

"Bảo Ngọc à, ngày mai mẹ không đi được."

"Mẹ, tại sao!!!" Bảo Ngọc bĩu môi.

"Bây giờ con đi ngủ đi. Trễ rồi. Chúng ta sẽ đến nhà bố vào ngày mốt, bố sẽ hiểu mà."

"Nhưng còn cái bánh thì sao!"

"Không sao đâu, mẹ sẽ để nó vào tủ lạnh."

Giận dỗi vì quyết định của mẹ Nhi, Bảo Ngọc đứng dậy và bước về phòng.

"Xin lỗi vì đã làm con thất vọng, Bảo Ngọc." Nhi nói khi cô nhìn Bảo Ngọc bỏ đi.

Bảo Ngọc vẫn không ngủ được mặc dù là đã một giờ sáng. Không vui vì cô bé không thể kỉ niệm sinh nhật Thắng vào ngày mai, cô bé bước ra khỏi giường và đến bàn học của mình, cô cầm món đồ chơi ưa thích của mình lên, một con chó đồ chơi phiên bản Maeumi.

"Ngày mai là sinh nhật của bố đấy." cô bé nói chuyện với con chó đồ chơi.

"Nhưng mẹ nói chúng ta không thể kỉ niệm nó đến tận ngày mốt... Chị thật sự không vui vì điều đó. Bố có lẽ cũng rất mún kỉ niệm nó với chúng ta vào ngày mai... Cái bánh trông rất ngon và chị mún bố thử nó sớm nhất có thể!" cô bé dừng lại và nghĩ ra một vài điều khá thú vị...

"Hay là chị sẽ qua nhà bố ngay bây giờ?" cô bé hỏi con chó.

"Em không trả lời... nghĩa là đồng ý?" cô bé phấn khởi.

"Ok Maeumi, đi thôi!"

Bảo Ngọc cầm áo khoác, mang giày vào, và vừa nhón chân vừa bước ra khỏi phòng, dĩ nhiên cô bé không quên mang theo đồ chơi Maeumi. Cô bé xuống nhà bếp và cẩn thận để chiếc bánh vào hộp.

"Chúng ta phải thật cẩn thận, đừng gây ra tiếng động gì nhé." cô bé nói nhỏ với Maeumi.

Bảo Ngọc từ từ ra ngoài cửa và cuối cùng cũng ra khỏi nhà thành công. Nhìn lên bầu trời tối tăm, cô bé cảm thấy hơi sợ một chút nhưng lại nghĩ đến gương mặt hạnh phúc của bố, bé con lại thấy mạnh dạn hơn.

"Tối quá, Maeumi. Không có ai ở ngoài đường cả." cô bé nói "Nhưng chị mừng là tuyết đã ngừng rơi!"

Bảo Ngọc bắt đầu đi. Cô bé đi theo trí nhớ của mình đến nhà Thắng. Con đường từ nhà ra đường lớn khá giốc và tối, nhưng cô bé cầm chặt chiếc bánh và Maeumi rồi dũng cảm bước đi trong bóng tối.

"Maeumi, nhìn kìa! Chúng ta ra được đường lớn rồi! Thấy chưa, cũng đâu có quá khó!" Bảo Ngọc nhìn xung quanh để xem cô bé nên đi đường nào. Cô bé thấy bảng hiệu của bệnh viện ở phía đằng xa bên phải và quyết định quẹo phải.

"Đi đường này xem!"

Cô bé quẹo phải và bước đi thật nhanh. Tuyết bắt đầu rơi và Bảo Ngọc phải chiến đấu chống lại cái lạnh. Cô bé chỉ có thể giữ chặt vào chiếc bánh.

"Lạnh quá, Maeumi. Chị quên mang theo găng tay rồi. Em không lạnh à?"

"Sao cái bảng hiệu vẫn còn xa quá vậy? Chị đã đi đúng đường chứ?"

Trong khi đó, Nhi tỉnh dậy và đến phòng Bảo Ngọc để kiểm tra cô bé, việc mà cô vẫn thường làm. Lúc đó, Nhi đã không thấy Bảo Ngọc nằm trên giường.

"Con bé đi đâu rồi?" Nhi tự hỏi. Cô bước đến nhà vệ sinh "Bảo Ngọc à, con có trong nhà vệ sinh không?"

Không ai trả lời. Nhi mở cửa ra và không thấy ai trong đó.

Nhi đến phòng Hằng tìm, nhưng cô bé cũng không có ở đó.

"Chuyện gì vậy?" Hằng hỏi.

"Bảo Ngọc, con bé biến mất rồi!!" Nhi hoảng sợ.

"Con bé đã đi đâu được chứ?" Hằng lo lắng.

"Em không biết, em qua phòng kiểm tra con bé nhưng không thấy đâu cả, em đã tìm khắp nơi rồi!"

"Lúc nãy hai đứa đã làm gì?"

"Bọn em làm một cái bánh cho Thắng... vì ngày mai là sinh nhật anh ấy, nhưng sau đó em bảo Bảo Ngọc là chúng ta không đi được, em nghĩ con bé đã giận em." Nhi nói "Em vừa kiểm tra tủ lạnh, cái bánh cũng biến mất rồi... Nên em nghĩ con bé đã mang cái bánh đến nhà Thắng."

"Gọi cho Thắng đi."

Nhi lấy điện thoại gọi cho Thắng. Bây giờ đã một giờ rưỡi sáng.

"A... Alo?" Thắng trả lời với giọng nửa mê nửa tỉnh.

"Anh Thắng! Bảo Ngọc mất tích rồi!!" Cô bật khóc.

"C... CÁI GÌ?" Thắng ngồi bật dậy.

"Em không thấy con bé ở đâu cả. Bây giờ anh đến đây ngay được không?"

"Anh sẽ đến ngay."

"Trên đường đến anh hãy quan sát xung quanh xem có thấy con bé không. Em nghĩ con bé đang đến nhà anh đấy."

Thắng lấy áo khoác và chạy ngay đến nhà Nhi, trên đường đi anh không hề thấy đứa trẻ nào ở trên các con phố cả. Nhi và Thắng đều đã sẵn sàng ra ngoài để tìm Bảo Ngọc. Hằng đề nghị Thắng và Nhi sẽ tìm ngoài đường lớn, còn cô sẽ tìm trong khu hàng xóm. Nhi phản đối vì sẽ rất nguy hiểm cho Hằng nếu cô chỉ đi một mình.

Miễn cưỡng, Hằng đành phải nghe theo lời Nhi và ngồi ở nhà.

"Vậy gọi cho chị khi em có tin tức gì nhé?" Hằng lo lắng "Mang dù theo đi Nhi, tuyết đang rơi đấy." Hằng lấy cây dù đưa cho Nhi một cách gấp gáp.

"Con bé đang làm gì ngoài đó vậy? Em lo lắng quá... Con bé chắc là đã không mặc đủ ấm."

Họ bước ra ngoài và bắt đầu tìm. Họ tìm trong khu hàng xóm trước nhưng không Bảo Ngọc đâu. Họ bước ra ngoài đường lớn và đi theo đường đến nhà Thắng.

"Bảo Ngọc à." họ gọi.

"Em thật tệ trong việc nuôi dạy con..." Nhi thút thít khi họ đang đi.

"Không, chúng ta đang làm rất tốt. Đừng quá khắt khe với bản thân mình như vậy." Thắng nắm chặt tay Nhi.

"Lỡ như không tìm được con bé thì sao?"

"Chúng ta sẽ tìm được, chúng ta sẽ tìm được mà. Đi nhanh lên thôi. Anh nghĩ con bé đang đợi chúng ta ở đâu đó trên đường đấy."

---------

"Cái sân chơi kìa!" Bảo Ngọc nói với Maeumi.

"Nhưng chị lạnh quá, Maeumi. Chị không biết tiếp theo phải đi đâu đây..."

Bảo Ngọc nhìn xung quanh, cô bé thấy tiệm bánh của mẹ mình và sân chơi, nhưng lại không biết phải đi đâu bây giờ. Rồi cô bé bắt đầu khóc.

"Maeumi, có phải là sai khi đi mà không nói với mẹ không?" cô bé khóc "Ai đó đang đến đấy!" Bảo Ngọc nói sai khi nghe tiếng bước chân.

Tìm một chỗ để trốn, cô bé chạy đến sân chơi và định trốn dưới cầu thang bên cạnh chiếc cầu tuột. Trong khi đang chạy, cô bé bị vấp một cục đá, chiếc bánh trượt ra khỏi tay Bảo Ngọc.

"Cái bánh!!" cô bé khóc, nhưng vì tiếng bước chân ngày càng gần hơn nên cô bé nhanh chóng đứng dậy và chạy đến chỗ cầu thang.

"Maeumi, cái bánh của chị bị hỏng rồi!!" Bảo Ngọc khóc.

"Chị không biết cái gì đang đến nhưng chị cảm giác là nó đang đến đây." cô bé khóc nhiều hơn nhưng lại sợ phát ra tiếng động nên Bảo Ngọc đã cố hết sức để kiềm nén sự sợ hãi của mình.

"Chị mún mẹ và bố." cô bé thút thít.

Bảo Ngọc có thể nghe tiếng bước chân đến gần mình. Cô bé nhắm mắt lại. Rồi đột nhiên cô cảm thấy tay mình đang bị liếm.

Cô bé mở mắt và nhận ra đó chỉ là một con chó.

"Maeumi, đó chỉ là một con chó thôi!" cô bé cười.

"Chó con ơi, sao em lại ở ngoài đây giờ này chứ?"

"Em phải về nhà đi, ba mẹ em chắc là lo lắng cho em lắm đó." Bảo Ngọc nói với con chó "Đừng giống như chị..." cô bé hít hà.

"Chị cũng mún về nhà nữa, nhưng chị sợ..." Bảo Ngọc vuốt ve con chó.

"Ước gì em có thể mang bố và mẹ đến cho chị..."

---------

"Vẫn không thấy con bé đâu cả..." Nhi vẫn nức nở, tâm trí cô lúc này rất hoang mang. Cô không đủ bình tĩnh mất thôi.

"Chúng ta sắp đến tiệm bánh của em rồi. Em có nghĩ là con bé ở đó không?" Thắng cố an ủi Nhi.

"Em hi vọng là con bé ở đó, vì bọn em thường cùng nhau đi bộ đến tiệm bánh. Em hi vọng con bé nhớ đường... nhưng con bé vẫn còn quá nhỏ..."

"Nhi, con chó này nãy giờ đã nhìn chúng ta rất lâu..." Thắng nói khi cậu nhìn con chó "Và bây giờ nó đang sủa!"

Con chó cứ sủa và đi theo hướng của Bảo Ngọc. Thắng và Nhi quyết định đi theo vì họ đang đi cùng hướng với nó.

Con chó chạy đi khi họ vừa bước đến sân chơi. Có cảm giác rằng Bảo Ngọc đang ở quanh đây, họ bắt đầu gọi tên cô bé.

"Bảo Ngọc à!!" họ gọi "Bảo Ngọc à, con đang ở đâu? Mẹ và bố đến rồi đây!!"

Bảo Ngọc ngủ thiếp đi khi trốn dưới cầu thang, nhưng cô bé tỉnh dậy khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình.

"Mẹ và bố?"

"Bảo Ngọc à." họ gọi

"Là mẹ và bố!! Maeumi, là mẹ và bố đấy!!!" cô bé phấn khởi nói.

"Mẹ Bố!!!" cô bé gọi.

Thắng và Nhi nhìn theo hướng giọng nói phát ra và thấy Bảo Ngọc đang chạy đến chỗ họ. Cả hai vui mừng chạy đến Bảo Ngọc và ôm cô bé thật chặt.

"Mẹ đã rất lo lắng cho con đấy." Nhi khóc.

"Con xin lỗi mẹ." Bảo Ngọc cũng khóc.

"Bảo Ngọc à, con không nên làm mẹ lo lắng như vậy nữa." Thắng nói.

"Bố, con chỉ mún kỉ niệm sinh nhật với bố thôi..." 

"Bố biết... Cám ơn con, Bảo Ngọc. Nếu con mún kỉ niệm sinh nhật của bố, thì chúng ta có thể làm ngay tại đây." Anh ôm chặt lấy hai mẹ con và khẽ mỉm cười.

"Nhưng con đã làm hỏng chiếc bánh rồi..." cô bé khóc nhiều hơn vì cảm thấy rất có lỗi.

"Đừng lo. Ý nghĩa của nó lớn hơn. Bố cá là Bảo Ngọc của bố đã đặt rất nhiều tình yêu vào chiếc bánh!"

"Nhìn kìa, tay của con đỏ lên hết rồi." Nhi cầm tay Bảo Ngọc lên và thổi hơi ấm vào bàn tay cô bé. "Để mẹ đeo găng tay vào cho con."

"Hãy tìm chỗ nào để ngồi rồi chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng nhé!" Thắng nói.

Nhi gọi Hằng để báo cô đã tìm được Bảo Ngọc để cô không phải lo lắng nữa.

Ba người họ bước đến chỗ cầu thang và ngồi ở đó. Họ mở chiếc hộp ra và thấy chiếc bánh đã bị bẹp dí mất một phần, Bảo Ngọc nhìn nó và bĩu môi.

"Không sao đâu Bảo Ngọc. Chiếc bánh trông vẫn rất ngon mà!" Thắng nói.

"Ừ nó trông vẫn ngon, bây giờ hãy hát cho bố nghe nào!" Nhi xoa xoa lưng bé con.

"Nhưng chúng ta không có nến." Bảo Ngọc nói.

"Đây, cái này sẽ là nến!" Thắng lấy điện thoại và mở màn hình lên. "Bố thông minh lắm phải không?" anh đùa để giúp tâm trạng con gái khá hơn và điều đó rất có tác dụng.

"Bây giờ hát thôi!" Nhi nói.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday Happy birthday

Happy birthday to you~~~"

"Bố ước một điều đi!!"

"Hmmm... Bố ước rằng Bảo Ngọc và mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh bố." rồi cậu thổi 'nến'.

"Sao bố lại nói lớn thế? Con nghĩ bố phải giữ nó như một bí mật chứ..."

"Nó chỉ là bí mật khi con không mún mọi người biết. Nhưng khi con mún mọi người biết con ước gì, thì con có thể nói lớn ra." Anh nhìn Nhi và Bảo Ngọc rồi cười.

"Con và mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh bố." cô bé nói với Thắng.

Sau khi ăn bánh kem xong, họ cùng nhau về nhà. Thắng bảo Nhi về nhà mình vì nó ở gần hơn. Bảo Ngọc ngủ thiếp đi trên lưng Thắng, trong khi Nhi cầm cây dù che cho họ.

"Che cho em nữa." Thắng nói.

"Đừng lo cho em. Anh đang có Bảo Ngọc ở đằng sau. Em sợ là con bé sẽ bệnh."

"Vậy xích lại gần hơn đi." Thắng choàng tay qua eo Nhi và kéo cô lại gần mình.

"Như vậy tốt hơn rồi." Anh cười "Thật tuyệt khi được ở gần vợ anh và con gái anh."

"Em đã nói em vẫn chưa là vợ anh mà!" mặt Nhi ửng đỏ.

Thắng dừng bước chân, và nhìn thẳng vào mắt Nhi...

"Được rồi, vậy thì vợ-sắp-cưới của anh... Cám ơn em vì đã ăn mừng buổi sinh nhật này với anh bằng cái cách rất đặc biệt."

"Em xin lỗi vì đã không thể tổ chức sinh nhật cho anh, em có một buổi hẹn với Noo..."

"Noo?"

"Ừ, anh ấy đã liên lạc với em hai tuần trước và nói rằng anh ấy sẽ trở về Mĩ. Hôm nay là ngày cuối cùng Noo ở đây nên anh ấy mún gặp em trước khi đi. Chỉ là một buổi hẹn giữa những người bạn thôi." cô giải thích.

"Em không cần phải giải thích với anh đâu. Anh hiểu mà. Nhưng hãy cẩn thận, ok?" rồi anh nhẹ nhàng nâng cằm Nhi lên và hôn cô.

"Tháng này anh đã hôn em nhiều lắm rồi đấy." Nhi nói khi cô kéo người mình ra.

"Vậy anh xin lỗi..." Thắng bĩu môi.

"Nhưng vì hôm nay là sinh nhật anh, nên xem đây như là quà của em đi." Nhi nhón chân lên và hôn Thắng "Happy birthday."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro