Chapter 32: Noo's plan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào buổi sáng. Em về sớm vì em có một buổi hẹn với Noo. Hôm nay anh trông chừng Bảo Ngọc nhé. Và em cũng đã làm bữa sáng rồi đấy. Hi vọng anh và Bảo Ngọc thưởng thức nó. Nhi."

Thắng đọc tờ giấy Nhi đã để lại trên bàn khi anh vừa tỉnh dậy, khẽ cười như một tên ngốc. Thì ra có vợ tuyệt đến thế sao.

Thắng để Bảo Ngọc nằm đó ngủ rồi anh bước xuống nhà.

"Chào buổi sáng, cậu chủ." những người giúp việc nói "Bữa sáng của cậu đã sẵn sàng rồi ạ."

"Thơm nhỉ!"

"Bạn gái của cậu đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị đấy ạ." 

"Em ấy sẽ trở thành vợ của tôi sớm thôi."

-------

Trong khi đó, Nhi đã về đến nhà và chuẩn bị cho buổi hẹn với Noo.

"Chị, hôm nay em không đến tiệm bánh được. Em có một buổi hẹn với Noo."

"Được rồi, đừng lo, nhưng Bảo Ngọc đã không về nhà cùng em sao?"

"Khi em về thì Bảo Ngọc vẫn còn ngủ nên em không mún đánh thức con bé dậy."

Rồi Nhi nghe thấy tiếng chuông cửa.

"Em nghĩ tài xế của Noo đến rồi. Nói chuyện với chị sau nhé."

Nhi chạy ra ngoài cửa. Minh bước ra xe và chào Nhi.

"Xin chào, cô Nhi. Cậu chủ của tôi đang đợi cô ở nhà hàng đấy ạ. Mời cô lên xe."

"Cám ơn anh đã đến đón tôi."

Họ đến một nhà hàng sang trọng không lâu sau đó. Người phục vụ dẫn Nhi đến bàn của Noo.

"Cám ơn cô." Nhi nói với người phục vụ.

"Chào Nhi. Anh mừng khi hôm nay được gặp em."

"Chào Noo... Sao anh không nói với em là chúng ta sẽ ăn ở một nhà hàng sang trọng như thế này?"

"Đừng lo về chuyện đó. Anh đãi mà." Noo nói "Đây, em xem thực đơn đi."

"Cám ơn Noo, nhưng em không biết phải gọi gì... anh biết đấy, em chưa bao giờ đến những nơi như thế này."

"Hay là ăn beef steak nhé?"

"Em ăn gì cũng được."

---------

Thắng đã ăn xong bữa sáng được một lúc nhưng Bảo Ngọc vẫn chưa tỉnh dậy. Anh đang ngồi ở phòng khách đọc báo nhưng cảm thấy thật lạ, Bảo Ngọc không có thói quen dậy trễ như thế. Anh quyết định lên lầu để xem có phải Bảo Ngọc có chuyện gì không. Anh nhẹ nhàng mở cửa và thấy Bảo Ngọc vẫn nằm trên giường. Anh đến gần hơn để nhìn và nhận ra mặt cô bé đang đỏ lên và đầy mồ hôi.

"Bảo Ngọc à!" Anh lay lay người con bé "Bảo Ngọc à, con có sao không?"

Thắng đặt tay lên trán Bảo Ngọc và nhận thấy nó đang rất nóng.

"Con bé đang bị sốt... nhưng tại sao lại đột nhiên như vậy." Anh tự hỏi, rồi anh nhớ ra con chó mà họ đã thấy hôm qua.

"Bảo Ngọc à!!"

Anh vuốt nhẹ đôi má bầu bĩnh ấy, vẫn kiên nhẫn gọi bé con. Có vẻ có tác dụng, Bảo Ngọc mệt mỏi mở đôi mắt nhìn anh.

"Bảo Ngọc, con có thấy con chó hôm qua và chơi với nó không?"

Bảo Ngọc gật đầu.

"Biết ngay mà!" Thắng nói "Như vậy không tốt rồi, con đang rất nóng!"

Thắng quyết định nhắn tin cho Nhi để tìm cách hạ sốt cho con bé ngay lúc này. Anh thật sự là không mún gọi cho cô vì anh biết Nhi đang có một buổi hẹn với Noo.

"Nhi, Bảo Ngọc bị sốt rồi. Bây giờ anh nên làm gì đây?"

Nhi mở chiếc điện thoại của mình ra, đọc tin nhắn mà Thắng gửi.

"Lấy một cái khăn, nhúng vào nước rồi để lên trán con bé."

Thắng làm những gì Nhi bảo.

"Bảo Ngọc nói con bé đang lạnh." Anh tiếp tục nhắn lại những gì mà con gái anh nói.

"Nhưng đừng đắp mền cho con bé nhé."

"Em đang nhắn tin với ai vậy?" Noo hỏi.

"Oh xin lỗi, đừng để ý. Khi nào thì thức ăn mới ra?"

"Anh nghĩ sẽ nhanh thôi, họ cần chút thời gian để đảm bảo chất lượng ấy mà."

Vừa lúc đó, điện thoại của Nhi đột nhiên reo lên.

"Xin lỗi Noo, em phải trả lời điện thoại một chút."

"Không thành vấn đề, em cứ nghe đi." Noo cười.

Nhi dứng dậy và bước ra ngoài để nghe điện thoại.

"Bảo Ngọc sao rồi?" Nhi lo lắng.

"Anh đã kiểm tra nhiệt độ và con bé sốt đến 40 độ. Anh đã cho con bé uống Tylenol rồi, nhưng chúng ta có nên đưa nó đến bệnh viện không?"

Nhi có thể nghe tiếng Bảo Ngọc khóc từ đằng sau.

"Bảo Ngọc à, đừng khóc mà." Thắng nói.

"Để em nói chuyện với con bé."

Thắng để điện thoại bên tai Bảo Ngọc và Nhi bắt đầu nói.

"Bảo Ngọc à, là mẹ đây. Con cảm thấy thế nào rồi?"

"Con mệt và đau lắm mẹ, con lạnh nữa." cô bé khóc.

"Mẹ sẽ quay về với con ngay, ok? Ngoan nhé và đừng khóc, con sẽ mệt hơn đấy. Mẹ sẽ về ngay."

"Nhưng không phải là em đang có một buổi hẹn với Noo sao?" Thắng nói.

"Nhưng Bảo Ngọc đang bệnh nên em không thể ở lại được. Gặp lại anh sau. Em cúp máy đây."

Nhi nhét điện thoại vào túi, cô đi đến cạnh bàn cô và Noo ngồi. Chiếc bàn đã được người phục vụ lắp đầy khoảng trống bằng rất nhiều món ăn. Noo ngồi đấy không thể vui hơn nhưng mà…

Thật là có lỗi quá nhưng dù sao thì Bảo Ngọc vẫn quan trọng hơn. Con gái cô đang cần mẹ của nó.

"Oh Nhi, thức ăn vừa được đem ra đấy." Noo nói.

"Xin lỗi Noo, nhưng em phải đi. Thắng vừa gọi và nói Bảo Ngọc đang bệnh nặng. Con bé cần em. Em rất xin lỗi vì chuyện này. Em hi vọng anh sẽ quay lại và chắc chắn là chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn trưa hoặc ăn tối. Em mong anh có một chuyến bay an toàn về Mĩ. Tạm biệt, Noo!"

Nhi nhanh chóng chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi. Cô để Noo ngồi một mình trong nhà hàng, không nói được lời nào, thậm chí anh còn không thể nghe kịp bất cứ câu nói gì của cô.

"Và em ấy thậm chí còn không một lần đụng vào đĩa thức ăn nữa..."

"Mình cũng cần em ấy, tại sao em ấy không thể nhận ra điều đó chứ?" Anh ta nghiến chặt răng và nắm chặt tay lại. "Ông Cao Thắng, anh thật sự làm tôi khó chịu rồi đấy."

Noo bực tức cầm lấy chai rượu nốc một hơi như để bình tĩnh. Nhưng điều đó chỉ làm anh mất tự chủ hơn, anh gọi cho Minh.

"Vâng thưa cậu chủ?" 

"Hủy bỏ chuyến bay vào ngày mai cho tôi."

"Cậu chủ, ba mẹ cậu đang chờ cậu trở về đấy ạ."

"Tôi có chuyện lớn phải làm. Hủy bỏ chuyến bay và tìm một ai đó giỏi làm việc lớn cho tôi."

---------

Nhi quay về nhà Thắng và nhanh chóng chạy lên phòng anh.

"Bảo Ngọc à, mẹ quay về rồi đây!" cô gọi.

Cô kiểm tra tình hình của Bảo Ngọc và nhiệt độ đã hạ xuống được 39.5 độ.

"Như vậy vẫn còn cao." Thắng nói.

"Giữ con bé ở nhà đến chiều nay để xem con bé có tốt hơn không. Nếu không chúng ta sẽ mang con bé đến bệnh viện." Nhi nói.

"Cám ơn em vì đã quay về... nhưng em để cậu ấy ở lại đó như vậy sao?"

"Em nghĩ anh ấy sẽ hiểu mà."

---------

"Cậu chủ..." Minh gõ cửa. "Tôi đã tìm được một người có thể giúp cậu rồi."

"Nhanh vậy sao. Vào đi." Noo nói.

Minh mở cửa ra và bước vào cùng một người đàn ông ở tuổi trung niên.

"Xin chào." Ông ta cuối gập người chào Noo.

"Xin chào. Có thể cho tôi biết tên chú không?" Noo hỏi.

"Cậu có thể gọi tôi là Vincent. Tôi có thể giúp cậu với những gì cậu cần."

"Sao tôi lại nên tin chú nhỉ? Sao chú lại mún giúp tôi?"

"Nếu cậu không tin tưởng tôi, vậy thì cậu không còn ai để tin tưởng đâu... Và cũng vì mẹ tôi đang bị bệnh, bà cần phải phẫu thuật tim trong thời gian sớm nhất có thể. Tôi cần công việc này để kiếm một ít tiền."

"Được rồi, quả là người con trai có hiếu nhỉ. Tôi thích chú rồi đấy. Đây là nhiệm vụ của chú." sau đó, cậu lấy ra một tấm hình.

"Cô bé này tên là Bảo Ngọc. Tất cả những gì chú cần làm là bắt cóc cô bé và mang ra khỏi Thành Phố, nơi nào cũng được miễn sao không ai tìm được nó."

"Vâng thưa cậu."

"Nhớ là không được để lại giấu vết gì đấy. Khi kế hoạch của tôi thành công, tôi sẽ chuyển tiền đến cho chú. Bây giờ đi đi."

---------

"Nhi, tỉnh dậy đi!!"

Nhi ngẩng đầu lên khi nghe Thắng gọi. Cô nhìn đồng hồ và giờ đã là bảy giờ tối.

"Con bé lại sốt lên 40 độ rồi, anh nghĩ chúng ta thật sự cần phải đến bệnh viện thôi."

"Em nghĩ anh nói đúng. Chúng ta phải đi thôi. Con bé cũng chưa ăn gì cả ngày rồi." Nhi lo lắng.

Thắng ẵm Bảo Ngọc lên xe và Nhi theo sau, rồi họ chạy đến bệnh viện. Bảo Ngọc lập tức được đưa đến phòng cấp cứu. Bác sĩ bắt đầu truyền nước biển cho Bảo Ngọc.

Thật may là đưa đến kịp thời, bác sĩ bảo rằng con bé sẽ ổn thôi.

"Nhưng con bé cần phải ở đây một đêm." bác sĩ nói.

"Cám ơn bác sĩ." Nhi nói.

"Y tá sẽ mang con bé đến phòng. Con bé sẽ cần phải ăn khi tỉnh dậy. Hai cô cậu đi mua một ít cháo cho con bé đi." Vị bác sĩ mỉm cười trấn an hai người.

Thắng và Nhi nghe theo lời bác sĩ, họ đến khu bán thức ăn trong khi y tá để Bảo Ngọc ngồi trên xe lăn và đẩy cô bé về phòng.

Giữa đường đi, một người đàn ông trong bộ đồng phục của y tá đến gần họ.

"Để tôi chăm sóc cho con bé, cô có thể đi làm việc của mình rồi."

"Ông là người mới à? Tôi chưa bao giờ thấy ông ở đây cả?" y tá hỏi.

"Tôi vừa được chuyển đến đây."

"Vậy cám ơn! Tôi sẽ để con bé lại cho ông."

Y tá để Bảo Ngọc và người đàn ông ở đó. Sau khi cô ta rời khỏi, người đàn ông bắt đầu đẩy chiếc xe lăn về phía cửa ra vào.

"Ta xin lỗi con. Ta làm điều này để cứu con, và có lẽ là mạng sống của ba con nữa." ông ấy nói khi họ rời khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro