Chapter 33: Kidnap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Ngọc tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở trong một chiếc xe. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ cô bé chỉ thấy một bầu trời tối sẫm màu.

Sợ hãi, cô bé nhìn xung quanh tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc nhưng tất cả cô bé thấy chỉ là một người đàn ông lạ mặt đang lái xe.

"Con dậy rồi à?" ông ấy hỏi.

"Ông... Ông là ai?" Bảo Ngọc hỏi lại. Con bé đủ thông minh để biết rằng việc mình đang ngồi trong xe cùng người đàn ông này là không hề an toàn. Có chuyện gì đó đang diễn ra.

"Đừng lo, con an toàn khi ở với ta rồi."

"Mẹ và bố của con đâu rồi?"

"Trong khoảng thời gian này họ không thể gặp con được."

"Vậy chúng ta đang đi đâu thế?" Bảo Ngọc bắt đầu khóc nức nở.

"Đến nhà của ta."

"Nó có xa chỗ của mẹ và bố không?"

"Ta xin lỗi khi phải làm điều này... nhưng sẽ không an toàn cho con để ở đó đâu..."

"Ông có phải là người tốt không?" Bảo Ngọc sụt sùi, bé con dùng hai bàn tay nhỏ xíu của mình lau nước mắt nhìn ông.

"Con nghĩ sao?" ông ấy nhanh chóng quay lại nhìn cô bé. Dù ngoài trời rất tối nhưng Bảo Ngọc vẫn có thể nhìn thấy ông ấy. Một người đàn ông với một nụ cười thân thiện.

"Con nghĩ... ông là một người tốt."

Ông ấy bật cười nhẹ "Cám ơn con đã nghĩ về ta như vậy."

"Con có thể gọi ông là gì?"

"Vincent. Con có thể gọi ta là ông Vincent."

Không lâu sau đó, họ đến một ngôi làng. Vincent chạy qua cánh đồng và hướng đến một căn nhà nhỏ.

"Chúng ta đến rồi." ông ấy nói khi lấy chìa khóa xe ra. Bảo Ngọc mở cửa bước ra. Khung cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm với cô bé. Cô bé thấy hai chiếc đèn lồng được treo trước nhà, Bảo Ngọc cảm thấy chúng rất đẹp.

"Cái đó trông đẹp quá. Ở nhà con không có chúng."

"Vào trong đi. Ai đó rất mong được gặp con đấy." Vincent nắm tay Bảo Ngọc và dẫn vào nhà. Vừa khi họ mở cửa ra, Bảo Ngọc thấy một người phụ nữ đã đứng sẵn ở đó. Bà chào họ và nhìn Bảo Ngọc một cách âu yếm.

"Đây là vợ của ta." Vincent giới thiệu vợ ông với Bảo Ngọc.

Bà đến gần Bảo Ngọc hơn. Bà quỳ xuống và nắm tay Bảo Ngọc. Nước mắt bà chảy xuống.

"Ta có thể nói rằng con chính là con gái của Ian..." bà nói.

Bảo Ngọc nhìn bà ấy và đang cố phân tích những gì mà bà ấy nói, Ian là ai? Vì sao bà ấy lại khóc? Đôi mắt to tròn ấy vẻ đầy thắc mắc.

"Để ta ôm con một cái nào!" bà ấy ôm Bảo Ngọc.

"Tôi đã nói với bà là đừng làm như vậy mà. Bà đang làm con bé sợ đấy." Vincent nói.

"Xin lỗi. Ta có làm con sợ không?" bà hỏi.

Bảo Ngọc lắc đầu.

"Thật may quá. Ta chỉ cảm thấy rất vui khi gặp con. Con làm ta nhớ đến bố của con khi còn cỡ tuổi con đấy."

"Vợ ta đã từng là người chăm sóc của bố con đấy." Vincent nói.

"Bà là người chăm sóc của bố?" cô bé hỏi.

"Ừ." bà đặt hai tay lên má Bảo Ngọc "Con nóng quá."

"Tôi mang con bé ra từ trong bệnh viện. Con bé đã được đưa vào vì bị sốt cao." Vincent giải thích "Oh tôi mém quên mất, tôi phải gọi cho cậu ta nữa."

"Đi làm việc của ông đi, tôi sẽ chăm sóc cho con bé." nói xong, bà dẫn Bảo Ngọc vào trong.

---------

Ở bên ngoài, Vincent đang gọi cho Noo.

"Mọi chuyện thế nào rồi?" Noo hỏi.

"Tôi đã có được con bé."

"Tốt, và chú có dẫn con bé đi nào đó thật xa không?"

"Vâng tôi đã làm rồi."

"Bây giờ tôi cần chú đến đây ngay."

---------

Trở lại bệnh viện, mọi người đang rất lo lắng vì Bảo Ngọc đã mất tích. Họ tìm kiếm khắp mọi nơi trong bệnh viện nhưng vẫn không thấy cô bé đâu cả.

"Con bé có thể đi đâu được chứ!" Nhi khóc.

"Ai là người y tá đã chăm sóc cho con gái tôi?" Thắng ngồi trên chiếc ghế đặt trong một căn phòng của bệnh viện. Hai hàng y tá đang run lên bần bật.

Tất cả mọi người nhìn nhau, không ai trả lời. Chỉ có những đôi mắt sợ sệt nhìn anh.

"Nói! "

"Là… là tôi" Một cô y tá từ từ bước ra đứng trước mặt anh

"Vậy con gái tôi đâu rồi?" Thắng hỏi.

"Tôi... Tôi đã để con bé đi cùng 1 y tá khác..."

"Người y tá khác là ai?"

"Tôi không chắc lắm... Ông ta nói ông ấy vừa được chuyển đến đây nên tôi không biết tên ông ấy."

"Theo tôi biết thì gần đây không có y tá nào được chuyển đến cả..." Một người y tá khác nói.

"Cô có biết luật là cô không thể rời bệnh nhân khi họ đang được cô chăm sóc không? Tôi có thể nói ba mẹ tôi đuổi việc cô vì đã phá luật đấy!" Thắng tức giận nói.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Nhi thút thít.

"Anh nghĩ chúng ta cần phải báo cảnh sát."

---------

Cảnh sát đến nơi ngay sau đó. Họ bắt đầu hỏi những người xung quanh bệnh viện, và đi tìm manh nhưng thật không may là chẳng tìm được gì cả. Cảnh sát đã đề nghị Thắng và Nhi nên về nhà Thắng, phòng trường hợp kẻ bắt cóc gọi điện đến cho họ.

Họ đã ngồi ở đây và chờ đến tận năm giờ sáng, nhưng vẫn chưa có cuộc gọi nào. Vừa khi mắt họ bắt đầu liêm diêm thì điện thoại reo.

"Ai đó đang gọi đấy!!" Thắng và Nhi nói.

"Mọi người nhanh lên, sẵn sàng đi. Chúng ta cần phải tìm ra cuộc gọi đó đến từ đâu. Cậu cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt." người cảnh sát nói với mọi người.

"A... Alo?" Anh hồi hộp bắt máy.

"Tôi nghĩ cậu đã biết con gái mình bị mất tích rồi nhỉ." 

"Các người mún gì? Xin đừng làm hại con bé!!"

"Shhh... Đừng nói lớn tiếng quá!" người đàn ông bật cười "Nếu cậu mún cứu con bé, cậu phải đến gặp cậu chủ của tôi ở nhà kho bị bỏ hoang gần con sông."

"Nhà kho nào?"

"Gần con sông chỉ có duy nhất một nhà kho bị bỏ hoang thôi. Tự tìm ra đi. Nhớ là không ai được đi cùng, và đừng có gan mà gọi cảnh sát đấy." và người đàn ông cúp máy.

"Không được rồi... Nhanh quá." Vị cảnh sát lắc đầu thất vọng.

"Người đó bảo tôi đến nhà kho bị bỏ hoang ở gần con sông. Anh có biết nó ở đâu không?" Thắng hỏi người cảnh sát.

"Chúng tôi sẽ tìm nó cho cậu ngay."

"Em đi với anh được không?" Nhi cầu xin.

"Không, em ở đây. Sẽ rất nguy hiểm nếu em đi cùng. Anh không biết là họ sẽ làm gì." cậu nắm tay Nhi.

"Anh cũng biết là nó nguy hiểm, nhưng anh vẫn đi! Để chuyện này cho cảnh sát đi!" Nhi níu tay anh, Bảo Ngọc thôi đã là quá đủ, cô không muốn phải có thêm một ai bị tổn thương nữa.

"Nhưng họ đã nói rõ là họ mún anh đến một mình. Đừng lo, anh sẽ ổn thôi. Anh sẽ mang con gái chúng ta trở về an toàn." Thắng lau nước mắt của cô ấy đi.

"Nhưng..."

"Đừng nói nữa. Anh đã quyết định rồi. Bây giờ anh phải đi. Bảo Ngọc chắc là đang sợ lắm." Thắng đứng dậy.

"Là một cảnh sát, tôi không thể để cậu đi một mình được." người cảnh sát nói "Cậu có thể giả vờ cậu đi một mình, và chúng tôi sẽ bí mật đi theo mà không để những tên bắt cóc biết."

"Vậy... cám ơn anh."

"Công việc của chúng tôi mà."

"Bây giờ em không còn lo lắng nữa, phải không?" Thắng cười và nói với Nhi. Cô ôm Thắng thật chặt và nói trong nước mắt.

"Anh và Bảo Ngọc phải trở về thật an toàn. Cả hai người."

---------

Thắng có được địa chỉ và bắt đầu đến đó ngay. Điều mà anh không biết đó là Nhi cũng bí mật đi cùng các cảnh sát. Cô không thể chỉ ngồi ở nhà và đợi, vì biết rằng hai người quan trọng trong cuộc đời cô đang gặp nguy hiểm.

Trước khi đi, Nhi gọi cho Hằng và kể đầu đuôi câu chuyện. Cô cũng nhờ Hằng gọi cho bạn của Thắng đến giúp đỡ, chỉ để phòng hờ...

………

Thắng đến nơi. Khi cậu đến gần và quan sát xung quanh, điện thoại anh reo lên.

"Cậu đến rồi à."

"Bây giờ nói cho tôi biết con gái tôi đang ở đâu?"

"Đừng vội. Bây giờ hãy tìm một cái vali và mở nó ra đi." người đàn ông cúp máy.

"Một cái vali?" Anh cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn tích cực nhìn quanh "Sao họ lại mún mình tìm cái vali chứ?"

Chẳng bao lâu sau, anh tìm thấy nó được đặt gọn gàng phía trước một cánh cửa. Cậu đến gần hơn, và đột nhiên làm rơi chiếc điện thoại vì cảnh tượng trước mắt.

"Oh không, không thể như vậy được." Tay chân anh cứng đờ, mất cảm giác.

Những gì Thắng vừa thấy chính là chiếc áo choàng trong bệnh viện của Bảo Ngọc, cậu thấy nó qua khe hở của cái vali.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro