Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hì hì.... sorry vì để m.n chờ lâu nhá

Sáng sớm tung chap cho nó ấm ^^, buổi sáng vui vẻ nhá

9h30 . Nó , Boram và Areum đã chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho trận đấu này . Đây là trận đấu đầu tiên 3 người phối hợp với nhau , thực sự dù họ có là những tay chơi bóng rổ chuyên nghiệp nhưng không có những đồng đội phối hợp ăn ý thì thật khó mà nghi điểm , trong khi đó , trận đấu ngày hôm nay họ sẽ gặp một đối thủ khá mạnh như người quản lí vừa nói.

Còn Eunjung, hôm nay tâm trạg của cô rất vui và cô cũng tự hứa với bản thân là phải chơi trận này thật tốt , không vì điều gì cả , chỉ là vì đam mê của chình mình và những người bạn. Và cô cũng nhận ra một điều quan trọng là mình sẽ không bao giờ cô đơn , vì bên cạnh cô đã có SoRiMin  là những người bạn tốt , những người bạn thực sự trong cuộc đời mình .

-Ê, liệu như thế này ổn chưa?_ Qri kéo tay Hyomin lại hỏi khi chuẩn bị vô sân, chắc là do hồi hộp đây mà

-trời, sao cậu hỏi hoài vậy, đó giờ cậu có vậy đâu

-Haiza.... nếu lỡ bị lộ rồi sao?

-Cậu khéo lo với đôi tay khéo léo của tớ thì làm sao có thể bị lộ được cơ chứ, yên tâm chơi hết mình là được

-Ờ...

Đúng như những gì đã hẹn , 10h cả 2 bên đều có mặt ở sân bóng rổ , đội của Eunjung mặc chiếc áo màu trắng có hình con rồng đen được thuê tinh tế ở giữa áo( lúc này cả 3 đã đội tóc ngắn trở thành nam hết rồi nhá) .Còn đội nó là những bộ đồ kín đáo và riêng nó thì luôn mag bên mình chiếc khẩu trang đen kì bì.

Cả 4 người đều chú ý đến người bịt mặt đằng trước kia. Nhưng khi tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu thì cả hai bên đội đều thực sự chú tâm vào giành bóng . Cả nửa thời gian rồi mà cả hai đội vẫn không đội nào ghi được điểm , vì thực sự cả hai bên đều quá mạnh , bóng cứ về đến cung thành là bị chặn lại bởi những đôi tay chắc khoẻ , nó và Eunjung va chạm đã không biết bao nhiêu lần , cứ mỗi khi đứng trước mặt nó nhìn vào đôi mắt của nó Eunjung lại có cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng thực sự là không thể nhận ra đó là ai . 

Trận đấu này chỉ có 3 nguwoif và đó là Eunjung, Soyeon và Qri, còn Hyomin thì ở bên ngoài ghi lại những khoảnh khắc đẹp của những người bạn mình bằng chiếc máy ảnh đời mới.

Quả bóng màu cảm cứ truyền tay người này rồi lại tay người khác nhưng chưa một lần vào rổ . 6 người trong cuộc toàn thân đã ướt đầm mồ hơn , quản lí và mọi người đứng ngoài xem ai cũng nôn nóng , họ chưa bao giờ thấy một trận đấu nào như này , họ đều ngang tài ngang sức. Sự phối hợp chặt chẽ giữa các thành viên trong một đội và những kí hiệu khi dẫn bóng về cung thành đối phương họ như nắm chắc trong lòng bạn tay . Nói về sự phối hợp của đội nó thì không ai có thể tin được đây là lần đầu tiên họ chơi cùng với nhau , Boram và Areum  thì không phải nói vì họ đã được huấn luyện là một cặp ra sân, giờ đây nhìn tận mắt nó mới biết khả năng của Boram không phải tầm thường, với thân hình nhỏ nhắn đó mà kĩ thật thì không hề nhỏ chút nào. Nhưng còn nó thì đây quả là một sự bỡ ngỡ , 5’ đầu trận đấu hầu như chỉ có Boram và Areum dẫn bóng để ghi điểm , thậm chí nhiều lúc nó còn đứng ngơ là một chỗ để nhìn gì đó , đến khi bóng từ tay Areum bị Soyeon cướp nó mới ngỡ ngàng trở về với trận đấu , và từ đó thì nó ,RAm và Rum phối hợp vô cùng ăn ý , thậm chí một tay cừ bóng rổ như Eunjung cũng phải phần nào gưỡng mộ , hay một người giỏi quan sát như Soyeon cũng khó tìm ra chỗ hở trong những lần giao bóng cho đồg đội của nó . Còn Qri một cầu thủ chặn bóng xếp vào hạng đỉnh bởi chiều cao và khả năng bật nhảy của cô cũng nhiều khi phải tròn mắt khi thấy Boram với cú bật nhảy nhẹ nhàng mà hất được bóng từ tay của Eunjung ra. Cả 2 đội đều là những người có kinh nghiệm bóng rổ nhiều năm và đã thi đấu nhiều lần vì vậy nên hộ không hề chủ quan về đối thủ của mình.

Gần kết thúc hiệp 2 tỉ số của 2 đội vẫn là 0-0. Eunjung là một người ra sân và chưa chịu thua bao giờ . Nói ra đấu bóng rổ đường phố nhưng từ đầu trận tới giờ chưa bên nào sử dụng đến những đòn cần thiết trong một trận bóng đường phố. Mồ hơi đầm đìa trên má và cổ của 6 người trên sân hiện giờ. Sau lớp khẩu trang đen , nó thở những hoi thở gấp gáp và nở một nụ cười như biết trước được điều gì đó, khi nó và Eunjung cùng đứng nên để lấy bóng . Nó không hề nhìn vào cô chỉ tập trung vào quả bóng , nó biết ,Eunjung đang nhìn nó để tìm ra khuôn mặt sau lớp khẩu trang bí ẩn , nó giật một chân về phía trước , ngước mắt mở to nhìn Eunjung …… đồng thời luồn tay lấy bóng từ cô . Eunjung lúc này đang ngỡ ngàng vì đột nhiên cái người từ đầu trận đấu chưa một lần nào nhìn thẳng vào mắt mình vậy mà … nên một chút ngỡ ngàng cô đã mất bóng . Nó chuyền bóng cho Boram và tìm cách chặn Soyeon trên không và nó đã làm được , qua mặt Soyeon nó dễ dàng luồn qua thân hình của Qri bên cung thành . Trở ngại cuối cùng nó cũng đã vượt quá và đội nó đã ghi được điểm đầu tiên.

Nó vui mừng đến nỗi nằm ngay ra sàn , cười , một nụ cười không ai thấy đượccũng những nhịp thở không đều đặn.Boram và Areum cũng đã thấy được khả năng dẫn bóng và khiến đối phương phải bất ngờ của nó một phần thán phục và một phần cũng tò mò , vì trận đấu trước khi 2 người đứng ngoài cùng Nickhun xem nó chơi bóng thì chưa từng thấy nó thể hiện điều này . Ngạc nhiên hơn thế nữa phải là 3 con người chưa từng thua trận đấu nào kia. Soyeon bỡ ngỡ khi thấy Eunjung để mất bóng mà vẫn còn đứng yến trong trạg thái đó nên nó mới có thể dễ dàng vượt qua , còn Qri vì thấy 2 người bạn của mình như bị sao đó nên cũng không để ý .

- Cậu không sao chứ?. _ Soyeon đến vỗ vai Eunjung

- Tớ không sao. Bắt đầu thôi . Chúng ta không thể thua _ Eunjung nhìn Soyeon bằng ánh mắt cương quyết.

- Được rồi _ Soyeon quay lại nhìn Qri và cười , một nụ cười thể hiện sự đoàn kết và quyết thắng.

Nó chỉ có thể lừa cô được một lần mà thôi . Ngay khi bóng trước mặt Eunjung đã cướp được bóng nhưng nó không chịu thua và đuổi theo . cố với từ trên không và nó lấy được bóng nhưng lập tức Eunjung đặt tay nên quả bóng mà nó đang cầm trên tay dùng lực ép mạnh xuống là lật bóng nó mất đã ngã nhưng tay vẫn giữ lấy bóng ,Eunjung kéo bóng và đập cả quả bóng vào mặt nó , tiếp là một đòn đạp vào bụng đúng như một trân bóng rổ đường phố . Sau đó ném bóng cho Soyeon để nghi điểm . Areum và Boram nhìn thấy nó bị thương ất hết tinh thần thi đấu nên đã để đội bạn giành điểm .Và điểm số bây giờ là 1-1 cũng đồng thờ itiếng còi báo kết thúc trận đấu vang nên.Areum chạy nhào tới chỗ nó :

- Chị… nhầm anh không bị sao chứ?

- Khụ… không sao đâu , anh vẫn ổn mà _ Nó ngồi dậy.

- Khủng long, tý vào thăm Dani  thì khám ngay đi nhá , không nhẹ đâu.

- Uk, tớ biết rồi

Rồi Boram và Areum  cầm tay nó kéo dậy. Một tay nó ôm bụng , mặt khẽ nhăn.

Eunjung bước đến :

- Luật mà , chắc là cậu không sao chứ _ Cô cười khẩy.

- Tôi không sao. Mới một bàn thắng mà cậu đã ngông cuồng vậy sao. _ Nó ngước nên nhìn cô, vì từ đầu nó đã nhận ra những người này rồi

- Ồ. Vậy sao. đừng tỏ ra mình biết , hiểu chưa?

- Cậu chưa đủ tư cách để dậy dỗ tôi đâu , mới chỉ là một trận đấu thôi .

- Các người nghĩ các người giỏi lắm sao?

- Chỉ cậu nghĩ thế thôi , chúng tôi thì chưa bao giờ.

- Đúng là bọn không ra gì mà.

- Này, mẹ cậu không dạy cách cậu ăn nói khi ra xa hội sao , người mới mà đã thế này rồi . tôi mà có đứa con như cậu tôi sẽ không để nó ngông cuồng thế này đâu. _ Nó trừng mắt nhìn Eunjung

Eunjung không thể nhìn thấy thái độ của nó chỉ qua đôi mắt , nhưng giọng nói cương quyết và mỉa mai thì cô có thể hiểu rõ , và trên đời này cô ghét nhất là kẻ nào giám động tới mẹ mình. Eunjung nghĩ trong tích tắc nắm chặt nắm đấm và đấm thằng vào mặt nó một cú đau điếng, nó ngã , Eunjung còn đạp thêm nó một cái vào chân :

- Thằng … mày là cái gì mà có quyền phê phán mẹ tao chứ. … mày làm gì có quyền mà trách bà ấy….HẢ????

Thấy Eunjung giận dữ , Soyeon và Qri đã kịp thời dữ tay Eunjung lại . Nó chống tay đứng dậy , đứng sát vào Eunjung không một chút sợ hãi.

- Nếu như cậu muốn không ai động vào mẹ mình thì sống cho tử tế vào. Đừng lúc nào cũng tỏ ra mình là nhất vậy đó. Nhàm lắm cậu biết không?

- Cậu đi đi . Bạn tôi hiện giờ không ổn đừng gây sự nữa _ Soyeon nói

- Đúng đó . _ Qri cũng đồng tình.

- Lên nhớ. Tôi sẽ vượt cậu _ nó nói rồi nhìn 2 người kia khẽ cúi chào rồi ra về cùng Boram và Areum 

Trong sự ghìm chặt của 2 người bạn , Eunjungbắt đầu trở lại bình thường . Rồi cô ngồi gục xuống sân :

- Sao cậumất bình tĩnh vậy. _ Soyeon cũng ngồi xuống cạnh đứa bạn của mình

- Tớ không biết nữa. Thằng nhóc đó là người duy nhất động đến bà ấy…. tớ....

- Được rồi , mọi chuyện qua rồi mà _ Qri vỗ vai

-Uống chút nước đi_ Hyomin đi lại với những chay nước mát lạnh trên tay

-Cám ơn cậu

- Tớ thấy người đó quen lắm . Tớ phải điều tra mới được_Hyomin

- Sao tớ không thấy điều đó nhỉ _ Qri ngơ ngác.

- Tớ cũng không. _Soyeon nhún vai.

- Vừa này các cậu không thấy sao,cũng vì đột nhiên người đó nhìn Eunjung lạ kì nên cậu ấy mới mất bóng vậy đó_ Hyomin quan sát trận đâu từ đầu

-Hả? phải vậy không?_ Qri ngạc nhiên

-Ừ, là vậy đó_ Eunjung thừa nhận

- Ừ. Thảo nào , tớ cũng hơi ngạc nhiên , chưa bao giờ tớ thấy cậu trên sân mà như thế cả _ Soyeon gật gù.

- Thôi . Về thôi. _Eunjung đứng dậy trước.

- Ừ. _ Qri và Aoyeon cũng đứng lên ngay.

Quay lại với nó lúc này , vừa ăn một cú đấm của Eunjung , môi nó bật máu , lại thêm quả bóng lúc trước vào mặt cùng một chỗ giờ nó tím bầm nên . Areum lo lắng :

- Chị không sao đấy chứ?

- Không sao mà , bóng rổ đường phố thế này là nhẹ đó . _ nó đưa tay gạt đi chút máu con vương trên khoé môi .

- Haizz ! đội này cũng mạh thật đó. _ Boram vừa đi vừa nói.

- Chứ gì nữa. mãi mới nghi được một điểm _ Areum  lon ton _ à mà sao lúc này chị dẫn được bóng qua mặt người đầu tiên thế .

- À. Biết điểm yếu của nó thôi.

- Ừ. Tớ cũng hơi bất ngờ _ Boram cười.

- Lát chị vào viện nhớ kiểm tra qua đi nha. _ Areum nhắc nhở.

- Chị biết rồi mà. 2 người cứ nhắc hoài à_ Nó cười.

Nó thăm Dani rồi về nhà , người nó uể oải mệt nhoài . Từ trước tới nay nó chưa chơi trận nào lại mệt như thế này. Nói là kiểm tra nhưng muộn rồi nên nó cũng đến phong kiểm tra đứng một lúc rồi về chứ kiểm tra gì đâu . Về phòng nó nằm vật ra , ôm cái bụng đang nhói nên của nó . Lực của Eunjung cũng mạnh thật đó . Nó đi tắm rồi nằm giưỡng suy nghĩ về hành động của Eunjung vừa nãy “ không lẽ mình đã sai , cậu ta yêu mẹ mình đến vậy sao , nhưng sao cậu ấy lại cư xử thô lỗ như 1  thàng con trai nóng tính trước đám đông thế cơ chứ”. Rồi nó thiếp đi lúc nào không biết.

Như một lịch trình được sắp trước , nó đến bênh viện và đến trường. Sunny nhìn thấy nó đã chạy đến ké tay sềnh sệch về bàn :

- Cậu bị  làm sao thế kia. _ Sunny đưa tay nên chạm vào má nó

- À ừm.. thì va chạm nhẹ ý mà. _ nó ấp úng

- Không đúng , hôm qua cậu lại đi chơi bóng nữa đúng không.

- Ừm… _ tránh mặt . lúi húi lấy sách vở.

- Tớ biết ngay mà. Thế trên người con bị chỗ nào nữa không.

- Hết rồi . Khổ lắm. _ nó cười.

- Cậu cứ liệu đấy . Tớ mà biết cậu cứ dấu tớ là tớ không thèm chơi với cậu nữa đâu nhé.

- Tớ có dám giấu gì cậu đâu.

- Hừ. Biết thế là tốt .

- À mà Sunny này . Tớ chuyển nhà rồi.

- Cái gì cơ. Chuyển nhà. Chuyển đi đâu _ Sunny tròn mắt nhìn nó rồi hét nên.

- Bé bé cái miệng thôi , tớ chuyển đến nhà thầy .

- Ừm. Thế là tớ an tâm biết bao nhiêu rồi . Hỳ.

- Thế tớ mới cần thông báo cho cậuchứ.

Rồi nó và Sunny cười đùa cho đến khi 4 người kia  đến lớp , nhìn thấy môi nó có vết nứt lại bầm ở má , Eunjung đặt cặp xuống bàn lầm bầm :

- Cậu lại đi đánh nhau đúng không. _ Eunjung kéo vai nó.

- Cậu điên à. Tôi làm gì kệ tôi , liên quan gì đến cậu, bỏ tôi ra _ nó hất tay cô ra.

-Chỉ là Eunjung nó quan tâm em thôi mà _ Soyeon khẽ nói.

- Tôi không cần. _ rồi nó quay lên.

-Nè.... lấy cái này tha vào vết thương cho nó mau khỏi_Hyomin từ đâu lấy ra lọ thuốc đưa cho nó

-Không cần đâu, tôi tự lo được

-Tớ đưa thì lấy đi, không có tính tiền đâu mà sợ_Nói rồi cô dúi lọ thuốc vào tay nó

-Uh, vậy thì cám ơn cậu nhé_  Nó miễn cưỡng chấp nhận rồi ai cũng quay về vị trí của mình

-Way.... cậu lấy đâu ra lọ thuốc đúng lúc quá vậy?_ Soyeon chọc

-Lúc nào nó cũng có sẵn rồi mà, các cậu mau quên thật đó_ Hyomin cười trừ rồi trở về bàn mình

-Ờ he..... vậy mà mình quên mất, từ lúc Eunjung bị thương đến giờ lúc nào cậu ấy cũng mang theo nó bên mình hết, Hyomin cũng thật là...._ Soyeon cười 1 nụ cười hạnh phúc vì cô có được những người bạn không thể tuyệt với hơn nữa

Moi việc kết thúc, ai cũng quay về với lớp học, không ai nói thêm gì cả,riêng Eunjung một chút gì đó buồn và một chút bâng khuâng về đôi mắt của ngườ i chơi bóng tối qua.Đến giờ mà cô vẫn không thể nhận ra sự giống nhau đó.

Tối nay nó vẫn đễn bar làm như bình thường , với bộ dạng của nó hiện giờ chẳng ai biết nó là con gái , chỉ là một thằng nhóc với khuôn mặt baby mà thôi , nhưng có một người đã dẽo theo nó bao ngày hôm nay . Mà hôm nay người đó đã cười khi nhìn thấy nó. Nó bê đồ uống đến một bàn có 3 người con gái ăn mặc sexy , phân son loè loẹt :

- Mời chị dùng ạ . _ nó cúi đầu lẽ phép

- Ê nhóc, baby thế . _ 1 người kéo tay nó lại

- Ờ đây uống với chị đi. _ 1người khác nói.

- Dạ. Em xin phép , em con có việc ạ. _ nó cúi đầu.

- Yên tâm , để chị nói với chị quản lí cho.

Nó đành phải ngồi xuống , nếu như trước kia là thân phận một đứa con gái thì nó phải cố gắng tránh nhưng bây giờ với một bề ngoài như một thằng con trai thì nó cố gắng mà ngồi vậy , thực sự mà nói từ bé tới giờ nó chưa một lần chạm vào bia rượu, hôm trước nó uống với Hyomin có 1 ly mà đã cố tình ăn gian rồi đó chứ, vậy mà vẫn bị say sẫm. Như biết được điều đó , 3 người con gái kia cứ ép nó uống khá nhiều , khiến nó say bê bết phải xin phép đi vào phòng trong. Chị quản lí đưa nó nằm nghỉ một lát rồi nó cũng đi về . giờ mới có 9h30 . Nó đi chân nó vắt vào chân kia , bước cũng không vững nữa , rồi ngã ở ven đường , lôn thốc lôn tháo , nằm vật ra , mệt mỏi . Bước được thêm vài bược nữa nó thấy một lũ người cầm côn , gậy đứng trước mặt nó cười ha hả , mắt nó mờ mờ không nhìn rõ gì cả , nhưng nó nhìn thấy một kẻ râấ quen – là ông ta – người mà nó đã bất lại ở bar mấy hôm trước thôi. Ông ta đạp nó ngã :

- Mày đững tưởng mày cắt tóc mà qua mặt được tao nha con oắt , để sao xem lúc mày say thế này rồi mày còn đánh được ai nữa không. Chúng mày đâu đánh chết con này cho tao .

Ông ta nói rồi không biết bao nhiêu người nữa nhảy vào đánh nó . Nó thực sự đã còn còn sức để đứng dậy nữa chứ không nói là đánh chả. Cứ từng cú đá , từng đòn gậy quật vào vào người nó đau điếng , nó không biết gọi ai để cứu vào lúc này cả , nó chẳng có ai để dựa dẫm cả . Dù nó cố tỏ ra mạnh mẽ đấy , nhưng nó cũng yêu đuối lắm , cũng đau lắm , và cũng hay khóc như những đứa con gái khác . Nhiều lúc ngồi một mình nó từng mơ có một ai đó cho nó mượn bờ vai rộng để dựa dẫm , một ai đó có thể lau được giọt nước mắt trong lòng của nó , nhưng nó biết là sẽ chẳng có ai vì con người nó sống ngoài là một , nội tâm nó lại là một . Không ai có thể hiểu nó được. Nó co người lại , nắm chắc lấy tay để không bật ra một tiếng khóc nào. Chúng đánh chán rồi chúng đi . Nó mỉm cười , một nụ cười nhạt như chưa bao giờ hết . Nó kiệt sức rồi nó không còn đủ sức để bấm số điện thoại của bất kì ai. Người nó giờ toàn thân ê ẩm , máu nhiều lắm , máu ở môi , ở tay , ở chân …ở đâu trên người nó giờ cũng thấy có máu và những vết bềm tím đến đáng thương. Trời lại mưa . ông trời ghét nó vậy sao , tại sao ông lại cho mưa vào lúc này . Nó khóc , đây là lần đầu tiên nó khóc cho chính nó . ông trời để nó thành ra thế này chưa đủ sao ông còn dội nước vào người nó nữa. Một chiếc ôtô vụt qua nhanh như một tia sét ,nó mờ mờ mọi thứ trước mắt nó chở nên ảo như chưa từng. Có chuông điện thoại, nó cố gắng lấy ra , nó chẳng biết là ai nữa , màn hình đã ướt hết cả rồi ,

nó bấm nghe :

- Cậu đang ở đâu đó . Trời mưa rồi có về nhà chưa?

- Tôi….. không…không… _ rồi chiếc điện thoại trên tay nó rơi xuống , nó nằm dưới đất giữa một thân hình đầy máu và vết thương , nó dầm mình dưới mưa , để mưa rửa trôi những vết máu trên người nó . Bất chợt nó cười , nhạt quá , dường như nó biết nó không còn cơ hội nào để quay về nữa. Không còn ai cứu nó nữa , không còn ai giúp được nó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro