Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan học. Sunny chạy đến chỗ nó :

- Giờ cậu về nấu cơm cho Dani rồi sang nhà tớ nhá.

- ừ. Đc rồi.

Nó đi thẳng xe về nhà , nấu cơm cho Dani , rồi dặn dò Dani vài điều , xoa đầu nhỏ em rồi nó mý đi được. Nó lấy điện thoại ra gọi :

- Alô. Sunny à.

- Ừ.

- Tui đang ở cổng nhà cậu nè.

- đợi tui tý , tui ra mở cổng . Hỳ

- Ừ. Nhanh không thành gà quay.

- Vào nhà đi _ lát sau Sunny chạy xuống mở cửa.

- Ừ. được rồi.

- Vào đây vào đây _ Sunny kéo nó xềnh xệch vào bếp

- Từ từ thôi nào. Hai bác không có nhà sao.

- Ừ. Ba mẹ tui đi làm hết trơn oài. Còn 2 đứa ở nhà thoai.

- Haha. Ta sẽ ăn thịt mi.

- Không sợ. _ Sunny lè lưỡi

- Thế giờ làm gì.

- Làm bánh gatô á

- Hả. Sao lại phải làm bánh , bộ tặng sinh nhật ai à.

- Ừ. Tý cậu còn phải đi mua quà với tớ nữa kìa.

- được rồi. bắt đầu thôi,

- Ok_ Sunnynháy mắt

- Làm cái to không vậy

- Nhỏ nhỏ cho dễ thương, lấy cái khuôn hình lục giác kìa cho nó độc đáo.

- Ừ. rồi cho vào lò nướng đi. _ nó sai Sunny

- Ừ. Đợi tí xíu .

Hai đứa nó lụi hụi trong bếp đến 2h mý xong cái banh, một tác phẩm tuyệt đẹp và nhìn nó mới ngon làm sao.

- Xong rồi. Giờ thì bỏ vào tủ lạnh nhá.

- Ủa . Không phun tên sao.

- Lo gì. Tý nữa mang đi tặng phun cũng được mà.

- Ừ nhỉ. Quên. Hì

- Giờ thì đi mua quà với tôi nào.

- Hả. Nghỉ chút đi. Đang mệt.

- Không nghỉ. Tý xong mới được nghỉ.

- Trời đất ơi.

- Giờ đi xe tôi hay xe bà.

- Xe tôi _ Sunny cười

1 lát sau

Sunny và nó đi ôtô tới Fashion lớn nhất của thành phố.

- Chọn đồ cho ai vậy?

- Thì người mà tớ tặng bánh đó.

- Tui biết rồi. Nhưng ý tui nói là trai hay gái. Bao nhiêu tuổi ùi ?

- À . quên quên. Con gái tầm 12-13t đó.

- À. bằng Dani chứ gì. Thế thì để tui chọn cho nha.

- Thì thế tui mới gọi cậu đi đấy chứ.

- ừ. Bọn trẻ tuổi này để nó năng động một chút .

- Vậy cậu cọn đi.

- Ừ. một chiếc áo phông này nha , một chiếc váy này nữa , một đôi giầy và một chiếc mũ nữa là ổn rồi đó .

- Vậy thôi sao.

- Cậu muốn mua nhiều à.

- Ừ. Hì. Hay mua một bộ đồ ngủ nữa nha. _ Sunny cười rồi kéo tay nó tới quầy đồ ngủ.

- Đây là hàng của con trai mà.

- Tại cô bé đó ý dễ thương lắm.Nó thích rap lắm nên mình mua cái gì cá tính chút cho nó đi

- Vậy hả? à mà cũng thích thế thì lấy hết cho xong.

- Vậy hả. Thế thi tui lấy hết.

- Ơ. Tui đùa mà. cậu lấy thật à.

- Đùa gì mà đùa. Ba tui mới chuyển tiền vào thẻ , tui quậy tý ý mà.

- Bó tay với cậu luôn.

- Rồi rồi. đi sang hàng phụ kiện đi.

- Lại nữa à.

- Thôi nào , cậu bảo cho tui cả một buổi chiều cơ mà.

- Thì cậu phải cho tui nghỉ chứ. Tui toàn phải kéo đồ không à

- Đã bảo là tí nghỉ một thể cơ mà. Nói chả chịu tiếp thu gì cả.

- được rồi. được rồi. tui đi là được chứ gì_ nó uể oải.

-Jiyeon  , coi cái này đẹp không _ Sunny chỉ vào cái đồng hồ con ếch màu xanh nhạt .

- ừ đẹp.

- Thế còn cái này. _ đó cũng là một chiếc đồng hồ hình con cá heo , dễ thương lắm ý

- Ừ. dể thương lắm đó

- Mà cậu phải lựa tiếp tui chứ, kêu cậu theo để cậu ngó hả?

-Cậu xem tui còn tay với chân cẳng gì để lựa không?

-À quên hihi thui cậu đứng đó đi để tui lựa cho

- Nhưng cũng vừa vừa thôi đó.Tui có thấy ai mua quà sinh nhật như cậu đâu .

-Cảm tưởng như khuân cả cái cửa hàng của người ra về đó.

- Nếu như có thể.

- Oài. _ nó ngán ngẩm.

Đi sau Sunny , nó cứ nhìn quanh quanh , bất chợt ánh mắt dừng lại ở một khu bán đồ thể thao .

- Cậu cứ chọn đi , tui ra đây coi cái này chút nha _ nó nói

- Ừ. Cậu đi đi.

Rồi nó đi. Nó nhìn qua một lượt rồi dừng lại ở một bộ đồ thể thao với chiếc áo khoác ngoài màu đen đơn giản những đường kẻ trên áo, và một chiếc mũ rộng, đó là cái mà nó thích nhất trên cái áo. Nó đứng ngắm nhìn bộ quần áo đó một lúc rồi lại đi sang khu vực giầy . Ngay ánh mắt đầu tiên nó đã thấy đôi giầy màu trắng đặt ở trên giá kia. Như một chiếc nam châm hút nó lại gần đôi giầy đó ,nó cầm một chiếc giầy nên , cứ ngắm rồi chỉ chăm chú vào đôi giầy đó thôi.

Bỗng có một tiếng nói sau lưng nó :

- Người của khu ổ chuột cũng tới đây mua giầy sao _ là Eunjung,giọng nói khinh khỉnh mỉa mai

- …….. _ nó chỉ im lặng quay lại nhìn người vừa nói câu đó.

- Sao. Cậu không cần phải nhìn tôi như vậy đâu . Cậu thích thì cứ lấy nó đi. Coi như tôi cho vậy .

- ……….. Vẫn im lặng. Nó biết đây không phải nơi dành cho nó , không phải vì giữ lời hứa với Sunny thì nó cũng chẳng bao giờ mong mình sẽ tới đây.

- Cậu câm hả. Tôi đang nói chuyện với cậu đó, không nghe thấy gì sao hay là thấy tôi nói thế , thích quá , không nói được gì nữa rồi. _ Eunjung cười, một nụ cười nửa miệng

- Không. Tôi chỉ tự hỏi là , có phải ai nhà giàu cũng khinh người như cô không mà thôi

- Cậu..... Tôi cũng không muốn tranh cãi với cậu nhiều. Cầm lấy đôi giầy đó đi , tôi nghĩ là cửa hàng nhà tôi sẽ không bán được nó đâu , khi đã có một bàn tay dơ bẩn chạm vào nó.

- Nhà cậu sao?. _ nó nhìn Eunjung, với ánh mắt vô cùng bình thường

- Đúng đó. Cậu đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ.

- ……… nó chỉ cười , rồi quay lưng đi

- Sao thế _ EUnjung gọi với _ cậu không muốn nhận món quà đó của tôi sao.

- Quà à ! Tôi tưởng đó là thứ ném đi của nhà cậu chứ

- Thì cậu cũng chỉ xứng đáng nhận những thứ ném đi đó còn gì. Cậu không dùng nó mà đem nó đi bán cũng được một khoản mà mua đồ ăn cho nhỏ em cậu đó , tôi nhìn nó cũng khan khổ lắm _ sau câu nói đó là những nụ cười vang nên

Không phải là một người , cũng không phải chỉ riêng 3 cô gái xinh đẹp đó , mà những người mua hàng xung quanh cũng đã đứng lại xem cuộc cãi lộn giữa tiểu thư danh giá  của fashion này và một người con gái lạ mặt.

Nó im lặng , sống mũi nó cay rè , nó biết gia đình nó ở vị trí nào trong xã hội , nó cũng biết rằng những kẻ thượng lưu sẽ nhìn nó bằng con mắt thế nào . Trước đây và ngay lúc này nó đã nhẫn nhục rất nhiều , người khác có thể nói nó , có thể mắng nó chửi nó thế nào cũng được , nhưng nó không cho phép ai xỉ bám gia đình nó và đặc biệt là đứa em tội nghiệp khi phải mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, phải chịu những cơn đau , và những giọt nước mắt. Rồi nó cười , một nụ cười chua chát. Nó quay lại nhìn thẳng vào mắt Eunjung :

- Đúng . Tôi nghèo , tôi là 1 thành viên của khu ổ chuột . Tôi yêu tiền nhất trên đời này. Thì sao. Đó cũng đâu phải là phận sự của cậu đâu. Ngay từ nhỏ cậu đã được sống trong nhà cao cửa rộng , được chăm sóc tử tể, hơi ốm đau thì ba lo mẹ lo , cậu đâu có sợ vất vả. Nhưng cậu không có quyền xỉ bám người khác một cách quá đáng như thế.

- Thì sao nào. Cậu sẽ giết tôi chắc. _ Enujung vênh mặt

- Không. Tôi đâu có khả năng đó cậu biết mà. Haha. Nếu như một lần thôi ,cậu phải chịu cơn đau như em tôi , một lần thôi cậu đứng trong nhà mà như đang ở ngoài trời với cơn mưa tầm tã , và một lần thôi cậu chịu ăn mì tôm sống để nhường cái bánh mì mẹ để lại cho chị đi học thì cậu sẽ không bao giờ nói câu đó.Cậu có quyền nói tôi sao cũng được , nhưng đừng hạ thấp em của tôi. _ nó đag phải kìm nén , nó cảm tưởng như tim mình sắp nổ tung ra. Nó không được khóc , nó phải nhịn , nó không thể khóc, cơn giận tưởng chuwngfnhuw lên đến đỉnh điểm

- Gì chứ. Cậu lên mặt dạy đời với ai. Cậu tưởng cậu giỏi lắm sao. _ lúc đầu khi nghe nó nói Eunjung cũng sững người lại, cô hơi chùng người khi bắt gặp ánh mắt của Jiyeon nhìn cô, có 1 cái gì đó chột dạ,nhưng rồi chẳng biết vì sao cô lại thốt nên câu đó.

- Cậu hơi quá đáng rồi đó Eunjungi _ Soyeon nói nhẹ

- Đúng rồi đó. Dừng lại đi _ Qri đặt tay lên vai Eunjung

Eunjung cũng biết là như thế đó , nhưng biết bao con mắt đang nhìn cô, có lẽ vì cái sĩ diện của một tiểu thư kêu ngạo nên lúc này đây Eunjung  không thể dừng lại. Nó không nói gì chỉ quay lưng bước đi. Dù có nói ra đi nữa , nó Sunny cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào.

- Cậu đi đi , đi khỏi nơi đây . Không có tiền thì đừng vác mặt vào đây mà độngc hạm vớ vẩn , nó quá bẩn . _ rồi lại là những tiếng cười , những tiếng xì xầm to nhỏ 2 bên. Nó khựng lại:

- Cậu nói hết đi , nói hết trong ngày hôm nay đi , để tôi không phải nghe thêm bất kì lời xỉ bám nào nữa.

- Không bao giờ . Tôi muốn ngày nào cũng nói , ngày nào cũng phải cho cậu uất ức ô uế cái nơi ở của mình. Nếu như có một điều ước , tôi sẽ ước cho cái bọn ổ chuột như cậu biến hết khỏi thế giới này. Như vậy cuộc sống sẽ tươi đẹp biết bao. _ Eunjung nói với cái giọng khinh biệt.

- ………. Nó lại im lặng.

- Thôi đi , cậu quá lắm rồi _ Qri gắt .

- Cậu cảm thấy đủ chưa hả? Mọi người đang nhìn kìa, có biết cậu đang nói gì không vậy?. _ Soyeon trong lòng đã nóng lên, mặc dù là bạn thân bao lâu nay nhưng cô giờ đây không hiểu được tại sao Eunjung lại nói năng như thế

- Không. Tớ phải nói._gạt tay Soyeon ra Eunjung tiến lên gần Jiyeon nói_ Cậu còn biết tôi ước gì không , tôi ước cái con nhỏ mà cậu đã đem ra so sáh với tôi đó chết càng sớm càng tốt mà phải chết trong đau đớn , thì lúc đó cậu mới không còn cái gì để nói lại tôi nữa. Cậu biết chưa hả?

- Đủ rồi. _ Nó hét lên , chặn giọng của Eunjung lại Nó không thể nhịn được nữa. _Con bé không có tội, cậu không cần phải trù ẻo nó như thế. Nó sống hay chết cũng đâu liên quan gì đến cậu tại sao? taịh sao cậu lại nói như vậy hả?

- Có chứ. Tôi căm thù nó , khi cậu dám đem tôi ra so sánh với thứ bẩn thỉu đó.Nó đâu có xứng , nó là cái gì cơ chứ.

Lần này thì nó không còn đứng yên mà nhẫn nhục được nữa. Nói đúng hơn là nó không hề muốn. Nó đã quay lại , nhìn Eunjung bằng đôi mắt căm thù . Và nhào tớ, đạp một cú thật đau vào bụng làm Eunjung té,rồi nó túm cổ áo ngồi túm lấy cổ áo Eunjunmg và tát, 1 rồi 2 cái, mỗi cái tát của nó là kèm theo những giọt nước mắt đau lòng, uất ức rơi xuống,nó  gáo thét như một con thú hoang bị tước bỏ quyền tự do :

- CẬU IM MIỆNG ĐI. HỌ KHÔNG CÓ TỘI GÌ CẢ. HỌ CŨNG LÀ CON NGƯỜI.HỌ CŨNG CÓ QUYỀN ĐƯỢC SỐNG. DÙ HỌ SINH RA Ở ĐÂU ĐI NỮA. CHỈ LÀ HỌ KHÔNG MAY MẮN , HỌ NGHÈO , NHƯNG HỌ CÓ CŨNG CÓ LÒNGTỰ TRỌNG , CẬU ĐỪNG NGHĨ MÌNH LÀ TIỂU THƯ CÔNG CHÚA CON NHÀ GIÀU SANG QUYỀN QUÝ THÌ MUỐN NÓI GÌ THÌ NÓI. CẬU KHÔNG CÓ QUYỀN ĐÓ. TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY ĐỒNG TIỀN MÀ CẬU TIÊU , ĐÓ KHÔNG PHẢI CỦA CẬU, CẬU LÀ KẺ ĂN BÁM BỐ MẸ. VẬY THÌ KHÔNG BAO GIỜ CẬUCÓ QUYỀN XỈ BÁM HỌ CẢ. CẬU KHÔNG CÓ QUYỀN, CÓ NGHE KHÔNG HẢ?????

Nó cứ tát như thế,không ngừng nghỉ , từng cái tát đau điếng với sức mạnh của một tuyển thủ Taekwondo, Eunjung không kịp phản ứng, cô bất ngờ trước hành động quá nhanh của nó, từng giọt nước mắt nó chảy dài trên gò má đang đỏ ửng nên vì tức giận. Mọi người bên ngoài hoảng hốt, chỉ đứng đó nhìn rồi x ìxầm to nhỏ . Soyeon và Qri phải đứng đơ ra một lúc rồi mới dùng sức kéo nó ra. Nó vật ra bên cạnh giá dầy. Nó bàng hoàng không biết vừa mình đang làm gì. Nó ngồi đó , ôm đầu rồi nhìn Eunjung. Khuôn mặt Eunjung đã bầm nên , môi bật máu, 2 má cô cổ ửng

Nó nhìn lại đôi tay mình. Tay nó cũng đã đỏ lên. Mọi người xung quanh chỉ chỏ nhìn nó rồi nhìn qua Eunjung

Sunny lúc này mới từ đâu chạy tới . Xà vào nó :

-Jiyeon, cậu sao vậy

Nhìn thấy Sunny , nó như tìm lại mình , nhảy lên ôm chầm lấy cổ Sunny

- Tớ… tớ sợ lắm. .. tớ không biết mình đang làm gì nữa.

-Cậu.... cậu đã đánh Eunjung sao _Sunny nhìn Eunjung

- Ừ. … tại cô ấy  rủa em tớ  chết… tớ…

- Thôi nào. Sẽ không có chuyện gì đâu.

- Cậu ấy sẽ không làm gì Dani chứ?

- được rồi mà, tui sẽ giúp đỡ cậu bảo vệ Dani được chưa.

Nó cứ ôm chặt lấy Sunny như vậy . Chưa bao giờ Sunny  thấy nó yếu đuối đến thế. Một lúc sau, Eunjung tỉnh lại. Nhìn nó bằng ánh mắt căm thù rồi đứng dậy bỏ đi . Mọi người cũng tản dần ra , chỉ còn nó và Sunny ngồi đó. Nó vẫn gục đầu vào vai Sunny nhẹ nhàng , nhưng cái ôm thật chặt

 Trước đây chỉ có Sunny mượn bờ vai nó , đây là lầu đầu tiên nó mượn bờ vai nhỏ bé của cô  đễ dựa dẫm .

- Sunny à. Có phải tớ đã sai không

- Không đâu. Có lẽ Eunjung cũng đã quá đáng , nên cậu mới làm thế. Tớ hiểu cậu mà.

- Cậu ấy rủa Dani chết mà phải chết trong đau đớn cậu ấy mới vui , cậu tacăm ghét những người sống trong khu ổ chuột._ giọng nó run run

- Thôi. được rồi. Mình về thôi.

- Ừ,

- Tớ biết khó khăn cho cậu nhưng tối nay cậu vẫn phải giữ lời hứa với tôớ

- được rồi.

- Tui nói ngắn ngọn thế này nhá. Giờ tui với cậu đi siêu thị mua ít đồ nấu ăn , rồi cậu đem về  nhà cậu nấu , tối tui sang. Ok

- Ừ. Sao cũng được mà_ nó thở dài

- Thôi mà. Cười nên đi _ Sunny đưa tay véo má nó.

Tiến hành theo đúng kế hoạch mà Sunny đã nói trước. Nó sách túi đồ ăn to lù vềnhà , Dani nhìn thấy chị cũng tò mò hỏi :

- Sao hôm nay chị về sớm mà sao sách nhiều đồ vậy?

- À. Chị cũng chả biết. Sunny bắt chị làm thế đó.

- Vậy là cả ngày hôm nay chị đi mý chị Sún hả?

- Ừ, à phải rồi tí nữa Sunny sang ăn cơm với hai chị em mình đó

- Thật á. Thích thế. Em quý chị Sún  lắm luôn

- Thôi đi cô nương... mỗi lần Sunny mà qua là chị em 2 người bơ tui không thui, riết rồi không biết ai mới là chị ruột của em nữa đó

-hehe... dĩ nhiên chị mới là chị 2 yêu quý của em rồi, còn chị SUnny là chị 3

-Thế cũng được nữa hả?

-Hihi có gì mà không được, càng nhiều chị càng thích tha hồ được ăn với uống rồi đi chơi nữa

- Rồi....Rồi.... giờ thì phụ chị 1 tay đi dọn dẹp nhà cửa tinh tơm để đón chị Sunny nha.Còn nhiệm vụ của chị là phải vào bếp rồi.

- Vâng. Em biết rồi._Dani giơ tay chào kiểu quân đội với gương mặt nghiêm nghi rồi chạy đi nhanh chóng, sắp xếp lại nhà cửa xong xuôi lại chạy vào bếp cười típ mắt :

- Em phụ chị được chứ?

- Dĩ nhiên.

- Hỳ. Thế giờ em phải làm gì ạ.

- Gọt cho chị củ cà rốt này nha.

- Vâng. _ Dani dõng dạc trả lời.

- À mà chị ơi.

- Hả?

- Mai sinh nhật em , bố mẹ có về được không?

- Chị cũng không rõ nữa. Nếu không có bố mẹ chị sẽ bù đắp cho em , được chứ?

- Dạ _ Dani lí nhí, cô bé gượng cười với chị mình nhưng thật ra cũng thấy buồn trong lòng

- Vậy mai chị chở đi ăn kem nha.

- Thật ạ _ Mắt Dani sáng nên.

- Dĩ nhiên rồi. chị đã nói dối em bao giờ chưa nào.

- Dạ chưa. EM vui lắm chị ạ.

- Ừ. Sunny sắp sang rồi đó . Chị em mình phải nhanh lên thôi.

- Dạ. em biết rồi.

Như được báo trước , hai chị em nó vừa xong xuôi tất cả thì Sunny vào .

- he lu. Có ai ở nhà không?

- A.... chị Sún _Dani chạy ra ôm lấy VSunny

- TRời , mới mấy ngày không gặp em mà em đã nhớ chị vậy sao.

- Dạ… _ Dani đỏ mặt _ không có mà. tại nhìn thấy chị em vui thôi.

- Được rồi. Chị đùa tý xíu mà.

- Cậu đến sớm vậy sao?

- Hỳ. Thế mọi thứ xong hết rồi hả. Bày ra bàn đi chứ. Tui chạy ra ngõ một chút.

- Ủa có ai ngoài đó sao?

- Không. Tui quên đồ ngoài xe , ra lấy ý mà. 2 chị em cậu chuẩn bị đi , tui vào liền giờ đó

- ừ được rồi.

_ 5’ sau

_ Sunny ơi. Lâu thế , tui xong rồi nè

- Ừ ừ. Tui cũng đang vào đây , khổ quá. _ Sunny nói vọng từ ngõ vào. Sunny đi vào. Tay bê một chiếc báh gatô nhỏ nhỏ hình lục giác , vừa đi cô vừa hát “ happy birth day to Dani , happy birth day to Dani”, rồi sau Sunny là một loạt nguời tay ai cũng thấy ôm nhiều quà hết. Rồi chẳng cần ai nói gì , họ tự đi tới bàn rồi để quà ở một góc gọn gàng rồi ra về. nó và Dani sững sờ :

- Sunny à. ...cậu làm cái gì vậy?

- Tui chúc mừng sinh nhật Dani mà.... Dani à... sinh nhật vui vẻ nhé

- Chị ơi ! mai mới là ngày sinh của em cơ.

- Ơ. Thế chị nhớ nhầm à. _ Sunny cười

-Sunny, hoá ra là cả ngày hôm nay cậu bắt tui đi với cậu là để làm cái này đó hả _ nó nhìn Sunny ánh mắt hình viên đạn

- HÀ hà. Cậu đừng nóng , tớ chỉ muốn gây bất ngờ thôi mà.

- Bất ngờ gì chứ, cậulàm thế , tui và Dani không thể nhận được .

- Gì mà không thể chứ?

- Đó là phần quà quá lớn.

- Tui không biết đâu. Tui mang đến đây rồi , người nhà tui cũng về hết rồi , ai khuân về cho tui đây.

- Chị à. _ Dani kéo tay Sunny _ em cảm ơn chị , nhưng em cũng như chị 2 không giám nhận món quà quá lớn của chị đâu.

- Con bé này, bánh này là chị 2 em và chị cùng làm , quà này 2 người cùng chọn , có phải của riêng chị đâu.

- Nhưng mà … _ nó bối rối.

- Không nhưng nhị gì hết, giờ thì ngồi xuống ăn đi , không thức ăn nguội hắn bi giờ

3 người họ , không một ngôi nhà tồi tàn của một góc thành phố trong một khu ổ chuột , nhưng không khí thật ấm cúng , tiếng cười giòn tan của Dani,nó và Sunny đã làm náo động không khí yên lành của buổi tối . Đợi khi xong xuôi hết , Dani đã đi ngủ , nó đứng lặng ngoài cửa , đôi mắt cứ hướng về nơi xa vô định nào đó. Sunny lặng lẽ đứng cạnh nó :

- Cậu lại nghĩ về chuyện lúc sáng sao?.

- Ừ. Tớ có cái cảm giác gì đó không lành .

- Thôi được rồi. đừng nghĩ nữa ....nghỉ sớm đi không có chuyện gì đâu...tớ về đây.

- Ừ. Bye nhá. À hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, nhóc Dani vui lắm

- Có gì đâu . ngủ đi nha.

- Ừ . Đi về cẩn thẩn đó.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro