Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 hihi xin lỗi au ra chap hơi trể nha .... tại dạo này au hơi bận.... sắp tới au sẽ tranh thủ ra đều đều..... hihi

_______________

Hôm nay nó đi học ,Eunjung nghỉ , chỉ có Soyeon và Qri đi học, nhưng họ cũng lướt qua nhìn nhau rồi thôi. Cả ngày hôm nay nó bồn chồn không yên , không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa , nó lo cho Dani quá.Sunny thấy nó như vậy cũng hỏi thăm đôi câu nhưng nó cũng ậm ừ cho qua nên Sunny cũng thôi.

Lúc trưa học về , nó đạp xe như điên về nhà . Rất may là không có chuyện gì xảy ra với Dani , nhưng sao trong lòng nó không vơi đi chút nào . Lúc ăn cơm ,nó cũng hỏi em nó :

- Hôm nay em có thấy gì lạ không?

- Chị cũng thế sao. Em cứ có cảm giác lo lắng hay sao ý. Em sợ chị trên đường học về có chuyện gì.

- Chị cũng thế . Khi nhìn thấy em an toàn rồi mà chị cũng không bớt lo . Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa.

Đúng lúc đó. Có một người công nhân , chân thấp chân cao chạy thẳng vào nhà nó. Thì ra đó là bác hàng xóm cùng khu , làm cùng với bố mẹ tại công trường.

- Jiyeon ơi.... Dani ơi...

Nhìn thấy bác lại nghe tiếng gọi hốt hoảng cả hai chị em nó đều chạy ra đỡ bác:

- Có chuyện gì thế bác?

- 2 đứa… bố mẹ cháu …_ bác vừa nói vừa thở

- bố mẹ cháu … bố mẹ cháu làm sao ạ _ giọng Dani run run

- Bố mẹ cháu bị tai nạn nơi công trường . Giờ đang ở trong bệnh viện .

- Gì ạ. Cả 2 người họ sao . Bênh viện nào ạ ?

- Bệnh viên trung ương.

- Cháu cảm ơn. Danichị em mình đi thôi.

Nó vơ lấy cái cặp trên bàn rồi kéo tay Dani chạy đi , mặc kệ cửa nhà ở đó . 2 chị em ngồi trên taxi rồi mà lòng không sao yên .

- Chị ơi. Bố mẹ không sao chứ?

- Ừ. Không sao đâu. Em đừng lo _ nó nắm chặt lấy tay Dani, trấn an em nó nhưng trong lòng nó như lửa đốt

- Dạ. _ cô bé ngoan ngoãn trả lời .

Tới bênh viện , nó đi thẳng tới phòng cấp cứu. Vừa đến cửa , nó thấy người ta che tấm khăn trắng nên mặt ba mẹ nó , nó thành có 2 người mặc áo công nhân đứng cạnh giường bệnh gọi tên mẹ và bố nó. rồi họ khóc. Nó cứng đơ người ,nó không biết họ đang làm gì. Nó siết chặt lấy tay Dani. Nước mắt nó đã lăn dài trên gò má. Dani cũng khóc khi nhìn thấy chị mình khóc, nó tiến lại gần 2 chiếc giường có 2 người bị phủ khăn trắng . Mọi người trong phòng nhìn thấy nó và Dani đều quay đi đau xót , thương cho 2 đứa bé. Dani giật  tay chị ra đến kéo áo bác sĩ :

- Bác sĩ ơi...... Bố mẹ cháu đâu rồi. Cháu thấy người ta bảo bố mẹ cháu cấp cứu ở phòng này , sao cháu không thấy họ_ Dani nói với giọng khàn khàn

- Bố mẹ cháu…. _ giọng của vị bác sĩ trầm hẳn xuống.

- Sao bác không trả lời ạ. 2 người nằm trên giường kia không phải bố mẹ cháu đúng không? _ rồi Dani chạy đến chỗ nó _ chị ơi.....đi thôi , họ chỉ nhầm phòng rồi , đây không phải là phòng của bố mẹ đâu. Bố mẹ không thích bị người khác che khăn nên mặt đâu.

Nó đứng lặng ở đó , còn Dani thì cố hết sức kéo nó đi . Cô bé không tin ,không tin đó là bố mẹ mình. Dani nhớ là bố mẹ sẽ về với nhà với em , chứ không phải là đến bệnh viện :

- Chị 2..... Đi tìm bố mẹ , không được đứng ở đây nữa . _ Dani gần như gào nên trong tiếng khóc.

- Dani à… _ nó ôm em vào lòng _ đừng thế nữa. yên lặng đi .

- Chị ơi. Đó … đó không phải là bố mẹ mình đâu , bố hứa sẽ về mua ôtô cho em mà. bố mẹ không bỏ chị em mình đâu.

- Thôi nào. đừng khóc , em sẽ ngất mất. _ nó gạt dòng nước mắt đang lăn dài trên má em nó

- Em muốn mẹ ôm , em muốn được bố xoa đầu . Chị ơi… Em… muốn được ăn cơm với bố mẹ , em… muốn nhiều thứ lắm chị.

Nó không biết phải nói gì nữa. Chỉ biết ôm Dani, ôm thật chặt , nó kìm nén một cách đáng sợ . Dani cứ khóc , cứ nói :

- Chị ơi. Có phải là tại em nên bố mẹ mới thế không , có phải tại em bị bệnh nên bố mẹ phải đi làm xa không , là tại em hả chị .

- Em không được nói thế.

- Không.. em biết mà , EM BIẾT TẤT CẢ LÀ TẠI EM MÀ _ Dani hét nên rồi ngất đi, bác sĩ hốt hoảng bế cô bé đi. Nó không còn chạy theo nữa, nó đơ người đến cạnh giường bênh. Khi mà phòng không còn ai , Nó kéo tấm vải trắng che mặt bố mẹ mình xuống . Nó khóc lấc nên , nước mắt chảy ướt đẫm một góc tấm vải trắng , nó cầm tay mẹ :

- Mẹ ơi. Con biết là mẹ không thích bị che mặt đâu , con sẽ không để ai làm thế đâu mẹ . Mẹ ơi , mẹ không chết , mẹ chỉ mệt quá mẹ ngủ thôi , mẹ không bỏ chị em con mà đúng không , con biết mà. Mẹ còn hứa sẽ đan cho 2 chị em con chiếc khăn vào quàng cổ vào mùa đông tới mà. Mẹ còn hứa nhiều lắm . Mẹ nói làm người thì hứa phải làm , thế mới không bị người khác chê cười. nhưng mẹ chưa thực hiện được mà. Mẹ ơi. Mẹ ngủ 1 tí rồi mẹ dậy với con nhá. Con chỉ cho mẹ ngủ 1 tí thôi , con biết mẹ mệt nhưng mẹ dậy con sẽ đấm lưng cho mẹ ,Dani sẽ kể chuyện cho mẹ nghe để mẹ hết mệt nhá. Mẹ nói chỉ cần nhìn thấy chị em con cười là mẹ sẽ tiêu tan hết mệt nhọc mà đúng không. Mẹ ...... Mẹ trả lời con đi. _ rồi nó quay sang giường bên , cầm lấy tay bố _ bố ơi , Dani nó nhớ bố lắm , nó thà chịu đau chứ không chịu xa bố đâu , bố về với em đi , bố cũng hứa là sẽ làm cho Dani một gia đình rô bốt bằng gỗ mà. Bố mới làm được bố và mẹ thôi còn 2 con nữa mà..... bố và mẹ không bỏ con và em đâu , bố mẹ mở mắt đi.

Người ta đi vào , đậy lại tấm vải trắng , rồi kéo bố mẹ nó đi. Nó gào thét , nó đuổi theo , nó giằng :

- Không được , các chú không được đưa bố mẹ cháu đi đâu hết , các chú không được che khăn , bố mẹ cháu không thích thế đâu. Bỏ ra đi. Chú để bố mẹ cháu về phòng để bác sĩ khám , bố mẹ cháu không chết , các chú đưa bố mẹ cháu đi đâu.

- Jiyeon à. Ngoan nào cháu. Để họ yên nghỉ _ 2 người công nhân giữ tay nó lại

- Không. Bỏ cháu ra , Bố mẹ cháu không chết , bỏ cháu ra, cháu đi với bố mẹ cháu , bố mẹ cháu không chết mà…. bố mẹ cháu không chết … . họ chỉ ngủ thôi. họ mệt nên họ chỉ ngủ thôi … họ không chết … thả cháu ra đi… bỏ cháu ra…. bố mẹ cháu không chết _ nó như đuối sức , giọng nó nhỏ dần , nhỏ dần ngồi nó ngã xuống đất.

Một người phụ nữ trung niên , ôm nó vào lòng , nó lấc nên :

- Mẹ cháu cũng ôm cháu như thế này đó . Bác ơi. Cháu có còn cơ hội để được mẹ ôm như thế nữa không. Còn Dani, còn em cháu , nó phải làm sao.

- Rồi sẽ qua thôi mà cháu.

Nó đến thăm Dani tại phòng hồi sức , môi cô bé nhợt nhoạt. Ngay cả khi ngủ, Dani cũng khóc , từng giọt nước mắt nóng hổi chảy trên gò má , nó đưa tay gạt đi.

Người ta cho bố mẹ nó vào lò thiêu rồi đưa cho nó 2 hộp tro . Bố mẹ nó làm công nhân lao động trên công trường đang thi công , chẳng có hợp đồng nào chính thức nên không được đền bù thoả đáng. Chủ công ti có đến đưa cho nó một ít tiền gọi là tiền đền bù rồi bỏ đi. đợi ông ta đi khuất , nó nhìn vào chiế cphong bì , cười nhạt nhẽo , mạng của bố mẹ nó chỉ đáng giá có bây nhiêu thôi sao. Rẻ mạt. Giờ đây căn nhà nhỏ bé nhưng sao lạnh lẽo , hương khói nghingút , sức khoẻ của Dani ngày càng yếu , nó không biết phải làm gì nữa . Tiền ăn học của 2 chị em nó còn lo được , nhưng còn tiền thuốc của Dani????. nó phải làm gì đây.??? Nó không thể nghỉ học , Dani lại càng không , rồi nó chợt nhớ đến bóng rổ. Nhưng việc đó cùng vô cùng khó khắn , tỉ lệ thắng cũng chỉ là 60-40.

Cả đêm nó nằm ôm Dani ngủ và suy nghĩ cuối cùng thì nó quyết định đi làm thêm ở bar.

Ở lớp chỉ có Sunny biết chuyện gia đình của nó , nó cũng không muốn cho ai biết nên cũng nói với Sunny là coi như không có chuyện gì. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế, ngày thứ 3 mà Eunjung,  giao hẹn với nó..... bởi vì lỗi xin lỗi kia.....cô đã đi học , khuôn mặt cô đỡ nhiều nhưng cũng vẫn còn một vài nốt bầm nhỏ ở mặt .... và 1 chút rắc rối

-Hôm nay là hạn chót, cô còn không mau xin lỗi bọn tôi_ Eunjung chặn trước mặt nó

-Tôi không có tâm trạng đùa với cậu, đừng kiếm chuyện với tôi_ Đúng vậy Jiyeon giờ đây làm gì có tâm trạng mà đôi co cãi vả với ai nữa, nó mệt mỏi thấy rõ

-Nợ mới lẫn nợ cũ, cậu tính sao đây hả?

-Đã bảo là ddwungf có chọc giận tôi mà, sao mấy nguwoif rắc rối quá vậy hả?_ Nó hét lên rồi đấy người Eunjung qua 1 bên, bực bội bước đi

-Đứng lại.... cậu muốn đi đâu vậy hả?_ Eunjung níu tay nó lại

-Không liên quan đến cậu_ gạt tay Eunjung ra 

-Đoạn clip, cậu có tin tôi đã nói là làm không?

-Nếu cậu còn là con người thì biết suy nghĩ chút đi, chuyện nó như hạt cát mà cậu thổi phồng nó lên như 1 khinh khí cậu vậy? điên quá

-Cậu nói gì hả? 1 đứa du côn như cậu không xứng đáng học trong cái trường này

-Du côn????_ Nó cười nhạt rồi quay lại đối mặt với Eunjung, nó nhìn thẳng vào mắt cô_ trước khi đánh giá người khác tại sao làm chuyện đó và vì nguyên nhân gì mà là thế thì hãy đi tìm hiểu ngọn ngành nó cái đã, những gì tai nghe mắt thấy chưa chắc đã đúng đâu.... cậu đúng là đồ ngốc

-Tôi chỉ biết đó giờ không ai dám khinh thường tôi, tứ đại mĩ nhân của CCM không phải là hạng vừa.... cậu có biết cậu đã đụng đến ai không?

-Tôi thực sự rất mệt mỏi cậu có biết không? hôm nay tôi ngạc nhiên là tôi với cậu có thể nói chuyện đành hoàng với nhau như thế này mà không lớn tiếng cãi vã như bao lần trước nhưng mà..... tôi không quan tâm đến những gì cậu có, cậu là ai và tứ đại mĩ nhân lợi hại tới cỡ nào coi như 1 đứa mù thông tin như tôi không biết được, tôi chỉ là 1 đứa con gái nghèo, xấu xí quê mùa thôi, không cùng đẳng cấp với các cậu, quý phái, sang trọng... vì vậy xin đừng gây chuyện với tôi nữa có được không? Tôi không làm cậu vui được đâu

-........_ Eunjung ngớ người trước những gì Jiyeon nói, đúng vậy nếu nó không nói thì cô cũng không để ý, hôm nay rõ ràng nó không cãi lộn với cô, nhưng cảm giác có cái gì đó không nói được

-Nếu tôi xin lỗi mà mọi chuyện được giải quyết và từ nay chúng ta coi như không ai nợ ai thì tôi xin lỗi là được chứ gì.... HAm Eun Jung...... coi như Jiyeon này có lỗi với mấy người, tôi xin lỗi.... nhưng nói trước tôi xin lỗi cậu không phải vì đoạn phim đó mà tôi xin lỗi vì chẳng có lỗi gì cả, tôi không có tâm trạng đôi co với các cậu, còn đoạn phim đó cậu muốn tung muốn phát đâu thì phát....... _ Nói xong nó bước đi để lại 3 người 3 tâm trạng, 1 hồi sau khi bóng nó khuất dần sau dãy hành lang họ đưa mắt nhìn nhau và không tin nổi những gì mình vừa nghe được

-Eunjung, chuyện gì vậy? đó có phải là cô nhóc ngổ ngược mà mình biết không đó_Qri

-Tớ không biết nhưng mà có chuyện gì đó lạ lạ.....

-Lạ gì..... cậu muốn Jiyeon xin lỗi, giờ thì cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi, mọi thứ trở lại bình thường chứ???_ Soyeon

-Gì chứ..... tưởng 1 tiếng xin lỗi vậy là xong sao.... còn cái mặt xinh gái này của tớ thì sao hả? ai trả lại nét quyến rũ cho nó đây hả?

-Cậu còn chư hài lòng nữa hả?

-Nếu 1 tiếng xin lỗi mà có thể giải quyết được vấn đề thì trên đời này không còn 1 bóng người nữa rồi....

-Cậu..... thật không còn gì nói nữa, dù gì tớ cũng rút khỏi cuộc chơi rồi, còn cậu với yeobo tớ làm gì làm đi, nhưng đừng có quá đáng lăm, tớ thấy Jiyeon trông có vẻ mệt mỏi thật_ Soyeon

-Giả tạo thôi, sợ bọn mình tung đoạn clip đó lên trang của trường thì cậu ấy không còn đường mà học ở đây nữa chứ gì.... được rồi nếu cậu ta đã xin lỗi rồi thì tạm tha khoản đó nhưng kì thi học kì này cậu phải đạt nhất cho tớ.....

Sau khi Jiyeon bỏ đi Eunjung thấy trong nguwoif có cái gì đó lạc lõng, nhìn thấy gương mặt có chút mệt mỏi kia cô thấy chạnh lòng nhưng không hiểu sao cô lại không muốn buông tha cho nó....

2 ngày nữa là bắt đầu thi học kì.  Càng đến gần kì thi cô càng vui còn nó thì bận rộn cả ngày. Dù có ý định là làm tại bar nhưng nó cũng phải để qua kì thi đã , không thì nó không thể lấy được học bổng.

Tại nhà Eunjung

Cô chán nản khi bước về cái ngôi nhà này. Cái không khí ngột ngạt. Bố cô đang ngồi ở ngế với bà mẹ kế, 1 nụ cười chua chát .đi thẳng nên tầng mà không nói câu gì , bố cô tức giận :

- Eunjung..... Mày đứng lại.

Eunjung chỉ làm theo mà không nói câu gì.

- Mày vào nhà thấy bố thấy mẹ mà mày không mở mồm chào được một câu à?

- Vâng. Con chào bố _ Eunjung lạnh lùg_ giờ thì con đi được chưa?

- Mày…

- Vì đó không phải mẹ con. Con không có nghĩ vụ phải chào. _ nói rồi cô bỏ lên nhà.

- Mày đi cho khuất mắt tao.

- Nếu như bố muốn thì đưa cho con chìa khoá ngôi nhà ở đường 21 đi , con sẽ đi .

- Được thôi. Tý sẽ có người chuyển cho mày . Mày ở cái nhà này củng chỉ vuớng mắt tao.

- Vâng con biết . Con cảm ơn _ Cô cười , nụ cười khinh khỉnh rồi đi thẳng lên tầng.

Bố cô– ông không thể làm gì với đứa con gái dộc nhất của mình. Ông đã có lỗi với cô , nhưng mọi chuyện thực sự đã qua rất lâu rồi.10 năm trước. Khi cô mới là cô nhóc 8t , ngây thơ , luôn được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của mẹ. Nhưng cô rất thắc mắc là bố ít khi về nhà ăn cơm với mẹ con mình, căn nhà rộng rãi chỉ có cô bé 8t và một người phụ nữ đẹp ngồi ăn cơm trong bếp . Cô bé thắc mắc hỏi mẹ :

- Mẹ ơi. Sao bố không về ăn cơm với mẹ con mình?

- Bố con bận lắm , bố phải đi làm thì mới có tiền mua ôtô và búp bê cho công chúa của mẹ chứ.

Từ nhỏ ,cô luôn ước mơ sẽ thành tài được như bố , sẽ làm cho mẹ cô vui và bố cô hảnh diện vì mình nên rất cố gắng trong học tập và thành tích là luôn đứng đầu lớp.Nhưng rồi một buổi tối , bố cô say mèm về nhà chửi rủa và đánh mẹ cô . Cô không dám xuống can ,cô thương mẹ, nhưng cô bé không dám xuống , bố nói nhiều thứ lắm , cô bé không hiểu . Nhưng nhìn thấy mẹ bị bố đánh cô bé thấy ghét bố lắm và từ ngày hôm đó , trong mắt cô bố không còn là một tấm gương tốt nữa vì bố đánh mẹ cô.Cũng chính vì thế mà mỗi khi ông về nhà và ôm cô vào lòng thì cô đều tìm cách né tránh . Như thế được vài tuần thì ông quay sang trút giận với mẹ cô bé là bà không biết dậy con. Rồi lại đánh đập bà . Một buổi tối muộn , ông về nhà và dẫn theo một người phụ nữ trẻ đẹp hơn bà rất nhiều , bà khóc , cô chưa ngủ ,vẫn đứng trên cầu thang lấp ló nhìn xuống nhà. Vì không kìm được cảm xúc bà đã xông tời người phụ nữ đó để gào thét , ngay lập tức ông kéo tay bà rồi hất ra. chỉ là vô tình thôi ông đã gây ra cái chết cho bà , đầu bà đập vào thành ghế ,bà đau. Nhưng ông đã mặc kệ rồi bỏ đi cùng người phụ nữ đó. Cô chạy xuống ôm lấy mẹ , khóc nức nở :

- Mẹ ơi là tại con hư , con xin lỗi , từ nay con không thế nữa. Mẹ đừng chết....

- Con ngoan… con nhớ phải sống tốt nhá .

- Mẹ… mẹ không bỏ con đâu , con biết mà.

- Ừ. mẹ sẽ luôn theo con.

Nhà cô không còn ai để kêu cứu , và rồi bà mất trong sự đau đớn của người chồng phản bội nhưng lại được nằm gọn trong vòng tay của đứa con gái ngây thơ ngày ấy.Từ đó , cô  trở nên căm ghét bố và lớn lên trong sự lạnh lùng của mọi người.Chỉ đến khi tìm được Soyeon và Qri_2 người bạn cũ, đó chính là điểm tựa lớn nhất của cô trong cuộc đời này. Từ một cô bé ngây thơ hoà đồng đã trở thành một người ít nói, 1 người con gái xinh đẹp quyến rũ với 1 chút bên ngoài mạnh mẽ nhưng trái tim đầy rẫy những tổn thươngđã được che đậy bởi gương mặt lạnh như băng. Và sau này khi đủ tuổi hiểu chuyện thì cuối cũng cô cũng hiểu được lí do vì sao ông thường đi sớm về khuya và không dành hết tình yêu cho cô, phản bội mẹ cô.... đơn giản vì cô là con gái..........

Quay lại với hiện tại. Eunjung nằm dài nên giường. Cô thấy một chút vui vì sắp được chuyển khỏi cái nhà này . Được tự do một mình, tuy nhạt nhẽo nhưng còn hơn rất nhiều khi phải nhìn thấy mặt người mẹ kế và bố mình yêu thương nhau .Vì thế nên cô ghét những đứa con gái thủ đoạn phá hoiaj gia đình người khác và những người đàn ông lăng nhăng bay bướm và luôn cố tìm cách để vây quanh cô, Rồi Eunjung chợt nhớ đến nó và nở một nụ cười nham hiểm.

**********************

Cuối ngày Hôm nay là ngày thông báo kết quả trong đợt thi vừa rồi , mọi người chen lấn tại bảng tin còn cô, Soyeon và Qri thì vẫn ung dung đứng trên lớp nhìn ra. Và chắc hẳn họ đã biết trước kết quả của mình.

- TRời ơi ai đã đứng đầu kia_ hs1

- Là nhị tỉ của chúng ta đó đó. _hs2

- Ui. Đúng là thần tượng mà . _ hs1

- Thì thế nên chị ấy  mới dám bỏ một năm để đi học bóng rổ chứ_hs2

Nó chen vào đến trong bảng tin , mọi người nhìn nó , người lắc đầu , người cười rồi họ tản dần ra về. Nó không hiểu gì nhìn nên những tờ giấy in đầy chữ trên kia. Nó bàng hoàng. Tên của nó đứng thứ 2. Số điểm của nó là 98 còn của người đứng đầu là 100 , không thiểu một điểm nào. Đã có chuyện gì xảy ra với nó thế này , lần này nó không có được học bổng , nó cảm tưởng như cả bầu trời đổ sập xuống đầu mình vậy. Và còn bàng hoàng hơn cả là người đứng đầu là Soyeon. Có lẽ đây là sự sắp xếp của Eunjung – nó cũng chỉ nghỉ vậy.Nhìn chằm chằm vào bảng điểm. 2 mắt nó cụp xuống nặng trĩu, người nó nghĩ đến lúc này là Dani, là cơn đau của đứa em gái tội nghiệp của nó , nửa kì còn lại nó phải tự lo tiền học cho mình, mà học phí của trường rất cao. Mình nó biết ghánh làm sao.Ông trời đang phạt nó sa????. Nó đã làm gì sai . Mưa........ Mưa to lắm. Nó vẫn đứng đó , mắt ngước lên bảng tin , nhìn lên cái người có vị trí số 1 rồi lại nhìn đến tên nó . 2 điểm thôi , nó đã đánh mất đi tất cả sự hi vọng còn lại. Chân nó không bước nổi nữa. bộ đồng phục ướt nhèm , mái tóc dài xoã xuồng che mất đi đôimắt đang đổ ngầu vì cay .Eunjung đứng nhìn nó một lúc rồi sao thấy tội cho nó quá :

- Tớ đã sai sao??? _ Cô quay sang nhìn Soyeon và Qri

- Tớ cũng không biết nữa. _ Soyeon lắc đầu

- Nhưng sao có mỗi chuyện như vậy mà cậu ấy  phải hành thân mình như thế. Muốn thể hiện sao _ Eunjung cứ nhìn về phía nó, miệng luôn nói ra nhưng lời nói độc địa . Nhưng thực sự cô đâu có như vậy......

- Tớ  nghĩ là không đâu _ Soyeon  nói

- Thôi về. _Qri nói rồi kéo Eunjung và Soyeon về

Nó đứng đó cho đến khi sân trường chẳng còn một bóng người. Sunny có việc đã về trước từ lâu rồi. Nó cũng không muốn Sunny nhìn thấy nó trong tình trạng này . Rồi nó lịm đi. Người nó lạnh toát. Nó mơ màng , hình như có ai đó đang bế nó . Là Eunjung. Eunjung đã quay lại trường và thấy nó nằm ở đó , dưới trời mưa tầm tã và một tâm trạng không còn gì tồi hơn với nó. Đưa nó vào xe cô phóng như điên đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro