Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
















Ngọc Thảo thức dậy sớm ngó thấy người bên cạnh cuộn tròn ngủ say, đến cả ngủ Phương Anh cũng nhíu mày trông rất khó chịu. Thấy cái mền tuột quá nửa lưng, cô liền lặng lẽ kéo nhẹ nó lên mà đắp cho Phương Anh. Rồi nhẹ nhàng bước xuống phản, xỏ đôi dép cao Phương Anh mua cho mà đi ra ngoài sông rửa mặt. Rồi mới lên chòi đến cái lò, đem ít củi cùng xơ dừa chất vào trong lò, rồi mới lấy một ít bó lá dừa khô chụm lại, để nó ở miệng cây đèn dầu cho cháy rồi lẹ làng chạy qua bỏ vào lò cho cháy phực lên. Ánh lửa hắt mạnh vào mặt Ngọc Thảo nóng hực, làm cho không gian lạnh lẽo của buổi đêm dần dần xua tan đi.

Cánh tay nhỏ xíu yếu ớt của cô dần dần như được lan truyền hơi ấm, lát sau cả vòng eo dần bị ai đó siết chặt. Ngọc Thảo không xoay ra sau, chỉ hơi nghiêng qua một bên để Phương Anh dụi mặt vào hõm cổ cô, Ngọc Thảo khẽ cười mà hỏi

"Em làm mình thức hay chăng?"

"Không, chỉ là muốn thức cùng mình, muốn ngủ cùng mình mà thôi" Phương Anh nhựa nhựa mà đáp, ra sức dụi cả mặt mình vào tóc, vào cổ Ngọc Thảo.

"Đừng dụi em, để em còn nấu nước luộc khoai. Mà mình có muốn ăn gì, để lát em ghé ngang chợ mà em đi mua"

"Tàu hủ, tui thèm tàu hủ mình nấu quá chừng. Từ rày mình làm dưa tới giờ, hổng có tàu hủ ăn nên thèm. Mình làm tui ăn đi, với hột vịt lộn chục trứng"

Ngọc Thảo thấy Phương Anh ở sau mình giơ 10 ngón tay thì bật cười

"Có ăn nổi không hay lại bỏ? Chục trứng lận á"

"Thì chục trứng cũng như mười trứng, ăn sao không nổi"

"Nói xàm!" Ngọc Thảo liền bật cười mà trách, Phương Anh chỉ cong môi cười mà đáp lại. Rồi dựa vách lá mà nhìn Ngọc Thảo thổi lửa, thấy rổ khoai lang để đó thì tranh thủ ngồi gọt vỏ. Đợi khi lửa bắt đầu liu riu rồi, Ngọc Thảo ngó ra sau kiếm giỏ khoai thấy Phương Anh ngồi banh chân để giỏ khoai ở giữa, mà gọt lấy gọt để thì tá hỏa

"Trời ơi, ai mượn tài lanh vậy? Khoai phải để nguyên vỏ luộc mới ngọt, mình gọt vỏ rồi luộc gì nữa?"

Phương Anh ngơ ngác cầm củ khoai trụi lủi mà ngó qua ngó lại, xong cười hề hề với Ngọc Thảo thỏ thẻ cúi đầu mà đáp "Thôi, mình làm canh khoai lang ăn luôn đi..."

"Mình này..." Ngọc Thảo thầm trách mà đi tới lấy củ khoai, lỡ rồi đành nấu canh khoai lang luôn chứ biết sao giờ. Phương Anh thấy người ta mới sáng đã đùng đùng giận mình thì kéo lại, để lưng mình dựa vách lá còn Ngọc Thảo ngồi lên đùi cô.

"Mới sáng đã quạo với tui, mình hung dữ ghê"

"Ơ hay, nay chê em hung dữ à?" Ngọc Thảo cau mày thì Phương Anh liền bật cười mà đáp

"Không chê, nói sự thật thôi"

Ngọc Thảo nhíu mày nhìn, Phương Anh hôm nay ăn trúng gì mà cứ chọc cô miết thôi. Tuy là cười, nhưng ánh mắt Phương Anh cứ da diết nhìn cô, nó buồn kinh khủng. Ngọc Thảo xoay mặt đối diện với Phương Anh, đem những cánh tay nhỏ mà sờ lên mặt người kia, trầm giọng hỏi

"Đã có chuyện gì, mình...tâm sự em nghe"

Phương Anh chớp khẽ mi mắt mà nhìn người trước mặt, cả cơ thể như hẫng đi một nhịp. Chớp vài cái mà ngó xuống đất, mím chặt môi như sợ hãi điều gì. Ngọc Thảo chỉ nhẹ nhàng dùng lực một chút nâng mặt Phương Anh lên mà dịu dàng hỏi lại

"Mình có chuyện gì, mình đừng có giấu em. Qua giờ mình lạ lắm, mình đừng có để ai cũng biết mà có mình em hông biết, tội cho em lắm"

Phương Anh thấy giấu cũng không giấu được, đem hai tay mình áp vào tay Ngọc Thảo đang đặt trên má, ngước mắt lên mà nói

"Bên nhà Thông Phán vừa đi coi bói xong, đề nghị...tới khi mùa nước nổi dâng lên, thì sẽ làm đám cưới. Đặng mà có bầu trong năm nay, rồi qua năm mà sinh con thì mới tốt. Sẵn hanh thông con đường quan lại của Thông Phán..."

Ngọc Thảo nghe xong thì đôi tay đặt hai bên má Phương Anh dần dần tuột xuống, Phương Anh cố gắng siết chặt để tay cô không rời đi. Ngọc Thảo mãi mới bật cười khẽ, mà nụ cười gượng gạo lắm. Cô chớp mi đôi ba cái để nước mắt đừng ứa ra, rồi hỏi lại

"Là tới mùa dưa thu hoạch, là mình cưới luôn phải không...?"

"Phải..."

Sau tiếng phải đó, nó như một nhát dao đâm mạnh vào cõi lòng Ngọc Thảo vậy, tựa như nó đang đâm vào, càng lúc càng sâu. Biết nó đau, biết nó rỉ máu mà chính mình vẫn không muốn rút ra, Ngọc Thảo mới nhích người ngồi xuống đất rồi phóng mắt ra ruộng dưa tối đen. Mà bật cười làm Phương Anh chẳng dám hỏi, chỉ ngồi đó nhìn bóng lưng cô độc của Ngọc Thảo. Mãi lúc lâu, Ngọc Thảo mới xoay lại mà cười nói như chẳng có gì

"Vừa hay, dưa thu hoạch xong thì bán. Em lấy tiền đó, đặng làm của hồi môn cho mình đi lấy chồng..."

Phương Anh nghe xong thì cúi gầm mặt mà nước mắt chảy dài trên mặt, Ngọc Thảo co chân lên mà ôm lấy nhìn ra ruộng dưa. Trầm lặng giữa kiếp người...

Phương Anh đi về nhà thì thấy cậu Võ lại ghé chơi, song trước nhờ người ta tính chuyện bà hai Hưởng cho nên Phương Anh có muốn né, cũng không né khỏi. Thấy Phương Anh về, thì cậu Võ mừng mà ra vui vẻ, chừng cậu hỏi mấy câu thì cậu bất chợt ngó qua bên Ngọc Thảo. Cậu lại chạm thấy ánh mắt Ngọc Thảo trầm tư nhìn mình, chẳng hiểu sao cậu thấy sợ ánh mắt đó. Nó mang một nét bi ai, đau đớn không cách nào tả được.

Phương Anh đứng rót trà cho cậu Võ, rồi cậu Võ hỏi gì thì trả lời nấy, câu nào cũng phải phép lịch sự. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng là đang tiếp khách chứ chẳng phải đang hầu chuyện vợ chồng.

"Đầu tháng năm, em đi với tui một chuyến lên Sài Gòn đặng mà ghé nhà may ở trên đó. May bộ đồ cưới cho đẹp, mua thêm ít vải Tân Định về mà làm đồ. Nếu được...thì mua thêm ít vải mà tặng cho Ngọc Thảo..."

Phương Anh nghe cậu Võ nhắc đến Ngọc Thảo thì nhìn cậu nhíu mày, cậu Võ thấy ánh mắt Phương Anh có phần kì lạ khi mình nhắc tên Ngọc Thảo thì cậu bối rối, song trong lòng mừng thầm vì cho rằng Phương Anh ghen khi cậu nhắc người con gái khác.

"Không phải anh có ý chi với Ngọc Thảo, chỉ là thấy em thân thiết. Nên anh tính mua tặng luôn một thể, dù sao cũng là chị em thân thiết. Chứ anh không có để ý chi gì Ngọc Thảo đâu, em đừng nghĩ nhiều quá"

Phương Anh nghe thế thì bật cười khẽ mà đáp "Em có nghĩ gì đâu mà anh đương bối rối?"

Cậu Võ gãi gãi đầu, cậu chỉ vui vì Phương Anh để ý cậu. Mà cậu nghĩ chắc là Phương Anh có ghen nhưng ngại nói, cậu cứ nghĩ là cậu tủm tỉm cười miết thôi. Mãi khi trời đã đứng bóng một chút, cậu Võ ở lại dùng cơm tới ba giờ chiều thì mới chịu đi. Ngựa vừa ra khỏi sân là Phương Anh mặc kệ bà Yến hỏi, hay mợ ba ngó dòm mà đi qua nhà Ngọc Thảo. Bà hai Hưởng ngồi ở bộ ván tre trước nhà, bà thấy Phương Anh đi qua thì bà ngoắc lại hỏi

"Cô hai, cô hai coi xuống an ủi Ngọc Thảo dùm tui có được không?"

Phương Anh nghe tới đó thì lo lắng muốn nhanh nhanh xuống, nhưng sợ tới chừng xuống đó thì Ngọc Thảo không nói. Nên liền hỏi bà

"Thế Ngọc Thảo có chuyện chi mà lại an ủi?"

"Tui có nghe mấy sấp nhỏ nó kể, là Ngọc Thảo nó đi ra chợ mua cái gì đó thì bị người ta gạt tiền. Nên tức tưởi khóc ở trỏng, mà tui tưởng nhiều lắm. Có 5 bạc thôi, mà khóc nãy giờ ở bên dưới. Cô hai xuống coi mà an ủi cho già này giùm, chớ tâm tư con gái già hông hiểu nổi..."

Phương Anh nghe tới đó thì cả người trầm xuống, gượng gạo mà gật đầu đi xuống bên dưới. Ngọc Thảo ngồi ở nhà sau, đối diện với cái bếp đang nấu tàu hủ. Xem chừng vẫn còn run rẩy tấm lưng, chưa chịu nín. Phương Anh đứng lặng ở đó mà nhìn, cô biết chẳng phải Ngọc Thảo vì tiếc năm đồng bạc đó mà khóc. Mà năm bạc đó như là giọt nước tràn ly vậy, chẳng qua nó chỉ là cái cớ để khóc cho việc khác mà thôi. Việc nào, cô còn không rõ nhất hay sao...

"Ai mà ác nhơn lừa em năm bạc vậy"

Nghe Phương Anh hô lớn, Ngọc Thảo liền mếu máo mà quay lại nói

"Ở chợ đó... Phương Anh...người ta lừa em mua, làm em mất thêm năm bạc, coi em ngu hông" vừa nói Ngọc Thảo òa khóc nấc lên, Phương Anh mới đi tới mà xếp bằng ngồi bên cạnh. Lấy tay vừa lau nước mắt cho Ngọc Thảo vừa nói

"Quá trời rồi, thôi mai mốt né né nó ra em đừng có mua ủng hộ nó nữa. Nghe chưa?"

"Em biết rồi..." Ngọc Thảo gật gật như đứa trẻ, Phương Anh vẫn kiên nhẫn ngồi lau nước mắt cho mãi mới chịu nín. Thấy tàu hủ chín rồi, Phương Anh liền vui vẻ mà nói

"Thơm thơm, em múc ra cho Phương Anh ăn với"

Ngọc Thảo thấy bộ dạng như đứa trẻ được quà kia thì bật cười, liền nhanh chóng múc ra chén cho Phương Anh rồi thêm nước đường làm bằng mía. Bỏ ít nước cốt dừa, một ít vì Phương Anh vốn không thích ăn béo. Phương Anh nhận lấy từ tay Ngọc Thảo thì rướn người hôn cái chụt vào má làm Ngọc Thảo hết hồn, Phương Anh cười khúc khích mà nói nhỏ

"Thưởng cho mình đó"

"Thưởng gì ít vậy? Để dành thưởng cho ai nữa à?" Ngọc Thảo cau mày mà nói, Phương Anh liền đặt chén tàu hủ xuống mà vịnh lấy gò má Ngọc Thảo kéo sát lại. Nghiêng đầu mà chạm nhẹ môi Ngọc Thảo, hai ánh mắt họ nhìn nhau lại chỉ có đôi phương. Phương Anh thấy ánh mắt Ngọc Thảo cứ dán xuống môi mình thì bật cười rồi nghiêng đầu mà chạm khẽ môi người ta, mà mút mát...

Bà hai Hưởng chỉ vừa tính bước xuống nhà sau thì bà thấy hết, chân bà cứng ngắt xuống nền đất mà nhấc không nổi. Hơi thở bà dường như bị đông cứng sau cảnh đó, bà phải cố gắng lắm mới vịnh đôi tay lên vách rồi bà xoay đầu đi lên nhà trên. Bà ngồi thừ ở trên đó, hai mắt vẫn còn sững sờ mà ngó đâu đâu.

"Má, má ăn tàu hủ đi má"

Tiếng Ngọc Thảo vang lên làm bà giật mình mà ngó Ngọc Thảo, bà chớp mắt vài cái rồi ngó ở vành môi Ngọc Thảo vẫn còn dính chút vết son của cô hai thì bà gượng ngập mà nhận lấy chén tàu hủ, mà nói

"Cảm...cảm ơn con..."

Ngọc Thảo gật đầu rồi xuống nhà sau múc lên cho Út Lệ, còn bà thì ngồi thừ nhìn chén tàu hủ ngó trân trân rồi bà ngó lên chỗ bàn thờ của chín Lí, im ru...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro