Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
















Chín Lí nằm trên võng ở chòi sau nhà, ánh mắt anh ta đăm chiêu dán chặt lên mây trời, tự nhủ có nên nói thật cho Ngọc Thảo nghe hay không. Anh ta nghĩ mãi, thấy hổ thẹn vô cùng. Cuộc đời Ngọc Thảo vốn không sẽ khổ nếu không phải sự ích kỉ của anh ta, nghĩ thế anh ta liền nhỏm dậy thì nghe tiếng sân trước ồn ào nên anh đi ra coi. Thấy bà Yến đứng ở đường lộ, chỉ trỏ mặt má anh ta. Đợi anh ta đi lên gần tới thì nghe bà quát

"Thôi thôi, van xin vô ích. Nội trong hai ngày thì bây dỡ nhà đi quách đi. Tao không cho ở trong đất nhà tao nữa, ruộng tao cũng không cho bây mướn luôn. Nếu bây không đi, tao kêu quan xuống còng hết cả nhà mày!"

Chín Lí vốn chẳng biết chuyện gì, đột nhiên lại vô duyên vô cớ đuổi đi thì ra hỏi

"Thưa, chẳng biết có chuyện chi mà bà đuổi cổ cả nhà tôi rồi bà không cho ở nữa?"

Bà Yến ngó xem thằng kia là ai, tới chừng bà nhìn ra Chín Lí thì bà sững sốt. Bà đâu hay anh ta về nhà khi nào, thấy tướng mạo anh ta không ốm yếu như trước nữa, mắt nó không hiền có phần cứng cỏi thì bà chột dạ. Mà nói

"Tao không cho thì không cho chớ chi? Thôi, đừng có lu xu bu, tao cho hai ngày. Không đi, thì tới đó biết tay tao!"

Nói rồi bà lủi về nhà mình không đợi ai năn nỉ tiếng nào, Chín Lí ngó sắc mặt má mình thì anh ta cau mày mà hỏi

"Có chuyện gì rồi hả má?"

Bà hai Hưởng nhìn nó rồi bà thở dài mà đi vào trong nhà, Ngọc Thảo cũng vừa quay về thấy trong nhà kì lạ thì sinh nghi. Song không nói gì, xuống nhà sau thì đột nhiên má lại biểu Út Lệ, cô và Chín Lí ngồi ở đằng sau, rồi bà thở dài thườn thượt mà báo cho hay chuyện sẽ bị dỡ nhà đi. Ngọc Thảo và Út Lệ thì im ru, riêng Chín Lí vẫn không hiểu gì thì anh ta gặng hỏi.

Thấy không giấu được thì bà hai Hưởng kể lại toàn bộ đầu đuôi chuyện cậu ba Nghĩa quấy Út Lệ ra sao, rồi cậu hứa hẹn cái gì, rồi cậu lật lọng như nào. Gia đình bên đó họ kêu quan, cậy mà hiếp đáp làm sao đều kể tỏ tường cho Chín Lí nghe. Út Lệ nó ngồi khóc, Ngọc Thảo phải dỗ nó. Riêng Chín Lí nghe xong chỉ có thể thốt lên

"Thằng khốn nạn!"

Anh ta nhịn không được liền đứng dậy mà vác dao, muốn qua chém chết cái thằng Nghĩa kia. Bà hai Hưởng khóc lóc mà can, Ngọc Thảo cũng sợ mà nói đủ điều. Còn Út Lệ nó phải quỳ lạy mà xin anh nó nghĩ lại, thấy ba người đàn bà vì anh ta mà khóc lóc, anh ta mới tức mà quăng con dao cái keng xuống. Rồi thụp đầu mà than trời...

Song tối đó anh ta không ngủ được, cứ nằm dáo dác gác tay lên trán suy tư. Trước tức anh ta ve vãn Ngọc Thảo, gieo Ngọc Thảo tiếng ác thì đã đành. Nay còn làm em anh ta có bầu, nhưng lại không đáng mặt đàn ông, làm không dám nhận. Anh ta tức mà không ngủ được, trằn trọc cả đêm cho đến sáng, anh ta đi ra đường lộ đi bộ, đi gần tới nhà làm nung sắt của làng Vĩnh Thành thì anh ta nghe tiếng ngựa hí. Chừng thấy cậu ba Nghĩa thì anh ta nhớ chuyện hôm qua, anh ta muốn chặn đường mà hỏi chuyện cho rõ nên anh ta ra đón.

Cậu ba Nghĩa tính đi lên nhà trạm mà gửi thư, song cậu thấy ai đứng sớ rớ ngoắc nón mà gọi thì cậu cũng dừng xem ai. Chừng khi anh ta nắm được dây cương rồi, lúc đó cậu ba mới biết người kia là Chín Lí, anh hai của Út Lệ.

"Cậu ba Nghĩa, cậu vẫn khỏe chứ?"

Cậu ba mặt mày biến sắc, song vẫn cố bình tĩnh mà đáp

"Tôi khỏe, anh gọi tôi lại có chuyện chi hay không?"

"Giữa tôi với cậu thì có chuyện chi để nói, ngoài Út Lệ nhà tôi đâu"

Nghe tới đó, cậu ba Nghĩa mặt mày thất sắc mà lắp bắp

"Em gái anh...có gì để nói với tôi?"

Thấy tên nhãi kia còn có ý chèo kéo không nhận, làm ngơ trước hành động mình từng làm thì Chín Lí cười lạnh, mặt anh ta cau lại coi bộ khó chịu vô cùng.

"Cậu đừng có giả bộ, cậu làm sao cậu còn chẳng rõ"

"Rõ...rõ cái gì, cái anh này ăn nói lôi thôi quá đi. Thôi, anh buông ngựa cho tôi đi kẻo trễ việc tôi..."

"Ể!" Chín Lí tay nắm chặt dây cương không nhả, coi bộ không muốn để cậu ba Nghĩa rời đi. Nghe mấy lời phủi bỏ trách nhiệm kia, thì Chín Lí trầm giọng mà nói

"Cậu chơi em gái tôi cho đã, rồi cậu nói bỏ là bỏ hay sao?"

Cậu ba lúc nãy đã sợ đến tay run, vậy mà cậu vẫn không nhận, muốn phất dây cương thì Chín Lí nắm mạnh tay anh ta như muốn nghiền nát xương tay, gằn giọng

"Cậu mà đi, thằng Chín Lí này sẽ cho cậu xuống mồ lập tức mà không cần hé nửa lời đâu, cậu thử đi xem! Tôi nói chuyện đoàng hoàng giữa đàn ông với nhau, cậu có là đàn ông hay không mà không dám ở lại?"

Cậu ba Nghĩa nghe mấy lời đó thì cậu nín khe, rồi ngồi im trên ngựa không dám động. Chín Lí cũng không muốn nhỏ nhẹ, mà thẳng thừng nói

"Cậu có là đàn ông hay không mà cậu làm không dám nhận, ví dầu cậu chê nó bần hèn nhận về sợ mất mặt thì thôi, coi như cậu còn phải nhìn mặt mũi người đời. Song đó là con cậu mà cậu lại không nhận, ít nhất trong đêm mưa gió bão bùng thì cậu cũng nên ngó qua, tử tế mà che chở cho mẹ con nó thì đứa nhỏ đã không chết. Đằng này cậu làm ngơ, nín khe mặc nó bụng bầu khự nự với bão, cậu có còn nhân tính hay không?"

Cậu ba nghe thẹn thì cau mày đáp trả

"Nó ăn ngủ với thằng nào, rồi lại sanh vạ mà bảo con tôi rồi sao?"

Chín Lí nhìn nó trân trân, nó mặc đồ đẹp, ăn học cho cao mà ăn nói khinh người quá đi

"Cậu không những chơi em gái tôi rồi cậu bỏ, mà giờ còn đặt điều cho nó hay sao? Đã vậy cậu không tử tế thì thôi, gia đình cậu từ vợ đến má cậu cũng không đoàng hoàng hết..."

Cậu ba nghe thì cậu cắt ngang

"Bây giờ anh muốn bao nhiêu tiền, anh nói phứt ra đi đặng cho tôi còn đi"

"Tôi không cần tiền nhà cậu, tôi chỉ muốn cậu xin lỗi em gái tôi cho phải quấy, chứ cậu không thể bỏ đi như vậy được. Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm, miễn trong lương tâm cậu nhìn nhận nó, tôi cũng không trách cậu"

Cậu ba Nghĩa vốn không muốn giáp mặt Út Lệ, nay bị bắt tới trước mặt mà xin lỗi thì cậu phất tay làm lơ, còn nói

"Lỗi phải gì mà xin!"

Chín Lí từ nãy tới giờ vẫn chậm rãi cắt nghĩa anh ta vì cho rằng anh ta so với mình còn nhỏ tuổi, song lời nào cậu ba Nghĩa nói ra cũng khốn nạn như nhau nên không nhịn được mà nắm cổ áo cậu ba lôi xuống ngựa mà đấm vào mặt cậu một cái. Cậu ba Nghĩa là con nhà giàu, cậu trời sinh tướng mạo đô con song chỉ ăn học chứ không như Chín Lí, bị đấm chỉ một cái thì cậu nằm choáng váng ở đất không kịp kêu la.

Chín Lí quay đi quẩn lại thấy cái nhà đang nung sắt, anh ta sấn tới mà lấy thanh sắt đang được nung làm ông chủ ngơ ngác không biết Chín Lí là ai. Chín Lí cầm được thanh sắt đã nung rồi thì sấn tới cậu ba Nghĩa nằm dưới đất, anh ta lấy hai đầu gối mà đè hai tay cậu ba không cho cậu giãy dụa. Tuy vậy, Chín Lí vẫn chậm rãi mà nói mặc cậu ba Nghĩa sợ đến tái mặt

"Cái mặt này, dùng để dụ dỗ người ta. Để tao coi, tao làm cho nó có thẹo thì mày còn làm bậy, lấy trinh tiết người ta hay không? Rồi cả đời sau này, mày sẽ vác cái mặt này mà không thể ngẩng mặt nhìn người ta!"

Chín Lí đè thanh sắt nóng hổi lên mặt khiến cậu gào thảm thiết, xung quanh họ nghe mà họ chạy lên coi có chuyện gì. Họ thấy người đàn ông ở trên cầm thanh sắt dí xì xèo đàn ông ở dưới thì họ la

"Trời ơi giết người"

"Bớ người ta, cứu cứu người đi"

Có người họ thấy, họ liền đi báo Hương Quản của làng Vĩnh Thạnh, vì chuyện xảy ra ở làng này. Bà Yến đang đứng ở trước sai mấy đứa nhỏ làm cái này cái kia chuẩn bị cho đám cưới của Phương Anh, thấy đứa nào đó chạy vào thì bà nhíu mắt coi ai, lạ quá. Song đứa đó cao giọng mà hỏi

"Cho hỏi, đây có phải nhà của cậu Phạm Đức Nghĩa hay không?"

"Phải, ai đó?" Bà Yến hất hàm hỏi lại

"Thưa bà, tôi là bên nhà quan Hương Quản làng Vĩnh Thạnh. Tôi sang báo cho bà hay con trai bà là anh Nghĩa bị người ta dí sắt nung vào mặt, nay báo cho gia đình hay mà lên nhà việc mà đón cậu đi trạm xá!"

Bà Yến nghe tới đó thì bà kêu trời, lật đật chạy vào mà nói cho con dâu hay, chỉ nghe chồng mình bị dí sắt nung thì mợ ba cũng kêu trời. Rồi cả nhà họ náo loạn hết lên, Phương Anh nghe xong cũng thất sắc. Cả ba người liền xe ngựa, đánh xe lên nhà việc của làng Vĩnh Thạnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro