14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Triết ghé vào tai anh , mới có hai ngày mà cậu chủ nhỏ đã lấy được lòng ông già , khiến ông ngày nhớ đêm mong , chỉ khổ mỗi hắn , một ngày phải tiếp hơn mười cuộc điện thoại .
           
" Chúng ta đi thôi . " anh ôm eo cô đi ra ngoài , mục đích đã đạt được ở lại cũng chỉ mất thời gian .
  
Ngay sau đó , Mặc Mặc được hộ tống sang New York , anh với cô lại cãi nhau .
           
" Tôi muốn đi làm . " cô trừng mắt nhìn anh .
           
" Tôi có thể nuôi em cả đời , nuôi thêm cả đội bóng cũng không thành vấn đề . " anh vắt chân đọc báo , thản nhiên từ chối .
           
" Tôi không muốn ăn bám anh . "
           
" Tôi cho phép em ăn bám tôi . "
           
" Nhưng ...... tôi muốn có công việc , tôi không muốn ở nhà mãi như vậy . "
          
" Muốn có việc ? Làm thư kí cho tôi đi . " anh tốt bụng đề nghị .
          
" Anh ......... " cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh , muốn được đi làm khó vậy sao ?
          
" Thực ra cũng không phải là không thể , chỉ cần em đồng ý với tôi một số điều . " anh gấp tờ báo , đưa cho cô một tờ giấy chuẩn bị từ trước .
   
Mắt cô sáng lên nhưng khi đọc xong thì không khỏi muốn đánh người .
  
" Không được chọn công việc có nhiều nhân viên nam , cách xa trai lạ hai mét , đi muộn về sớm , không được nói chuyện với người khác giới , ...........

" cô run rẩy đọc lên , anh muốn cô bị điên phải không ?
          
" Chỉ cần em thực hiện được , em có thể đi làm . " anh cười hả hê trong lòng , xem em có đi làm   được không ?
         
" Được thôi ! Tôi muốn làm người dạy vẽ . "
         
" ......... " đúng là cố chấp . Thời đại này còn có  người không phải đi làm vẫn ăn ngon mặc ấm mà không chịu sao .
    -  -  2 ngày sau  -  -
" Nghe nói vừa có vài học sinh nam đến chỗ em học vẽ . "
        
" Đúng vậy , người ta thích học mà . "

" Nghe nói có người tự nguyện làm mẫu cho em vẽ ?"
        
" Không sai nhưng tôi từ chối rồi . "
        
" Nghe nói .......... "
      
" Tối nay em đi liên hoan ? "

Cô lườm anh , cô đâu phải phạm nhân , anh cũng không phải cảnh sát , hỏi nhiều như vậy làm gì .
           
" Tôi muốn đi cùng . "
          
" Không được . " đùa sao , anh mà đi thì làm sao cô vui vẻ nổi .
         
" Nhớ về sớm , có gì phải gọi điện ngay cho tôi hiểu chưa ? "
         
" Biết rồi . "
 
Tối đó cô ăn mặc thoải mái đi ra ngoài , anh ngồi trong thư phòng xem tài liệu .
         
" Lão đại , tờ này có vài trăm chữ thôi mà chưa đọc xong sao ? " Lâm Triết cười đểu nhìn anh .
        
" Nhiều lời , cút ! " anh lạnh lùng nói .
   Bên kia , cô bị từng người từng người chuốc rượu , cô ngại nên không từ chối .
         
" Cô giáo có bạn trai chưa ? " một người hỏi cô .
         
" Um ....... có chưa nhỉ ? " cô chép miệng .
         
" Bảo Di , sao em lại ở đây ? " Thiên Kỳ nhìn thấy cô liền lại gần .
         
" Oa , bạn trai cô giáo thật đẹp trai " .
         
" Không ......... " mặt cô đỏ lên vì say rượu .
         
" Để anh đưa em về . " Thiên Kỳ ngắt lời cô , đưa tay kéo cô dậy , cô loạng choạng ngã vào lòng anh ta , Thiên Kỳ ôm lấy cô . Tim anh ta lỗi nhịp , anh ta vẫn yêu cô , rất nhiều .
         
" Diệp Bảo Di ! " giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên khiến cô tỉnh một nửa .
         
" Chồng .......... " cô vội đẩy Thiên Kỳ ra chạy lại ôm anh , cô biết anh đang rất giận .
          
" Vậy ....... đây là chồng của cô giáo à ? Đẹp trai quá đi . "
  
Thiên Kỳ đau khổ nhìn cô , còn cô chỉ chôn mặt vào lòng anh . Anh bế bổng cô lên đi ra ngoài .
          
" Bé con  , về nhà em chết chắc ....... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro