Phần 4. Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zigril, người đã rút kiếm ra, tặc lưỡi khi nhìn thấy Kay ngã xuống sàn nhà mà chưa kịp nói hết câu.

" Nếu cứ không phòng bị như thế thì ngươi sẽ chết bất cứ lúc nào đấy."

Đó là một giong điệu khinh khỉnh một cách tinh vi. Nếu Kay còn thức, anh chắc chắn sẽ bị hắn cười nhạo.

Schumann nhìn một cách đáng thương vào Zigril, người đang bừng cháy vì sự ghen tuông trẻ con. Hắn đã có thể đỡ được Kay khi anh ngã xuống vì họ đứng cạnh nhau, nhưng sỡ dĩ Zigril để anh nằm lăn trên sàn rõ ràng là vì hắn đang lên cơn ghen mù quáng. Với tính khí không tốt của mình, đáng ra Zigril đã chế nhạo anh, nhưng phần tình cảm của hắn lại không cho phép và dường như khiến đôi tay hắn run lên vì lo lắng cho người đàn ông đang áp má xuống sàn nhà bẩn thỉu.

" Thực sự thì...''

Có vẻ như hắn đang cố gắng xây dựng một một mối quan hệ lãng mạn, thứ mà bình thường hắn chưa bao giờ sẽ nghĩ đến. Schumann tặc lưỡi và nhìn đám người đang vây quanh họ. Có khoảng mười lăm người. Khuôn mặt họ tràn đầy niềm hân hoan, như thể họ nghĩ rằng số lượng đông đảo sẽ mang lại cho họ một chiến thắng tuyệt đối.

Nhìn quần áo của Zigril và Schumann với ánh mặt đầy tham lam, có vẻ ý nghĩ chia quần áo và đồ đạc của hai người giàu có khiến họ sung sướng đến thế. Chỉ cần nhìn vẻ mặt tham lam của bọn chúng đã đủ hiểu rằng tại sao chúng lại hành động như thế này. Nhưng Schumann vẫn hỏi lại như thể đó là một phép lịch sự tối thiểu mà anh ta phải làm.

"Các người muốn gì ?"

Họ nhún vai. Schumann gãi đầu, lẩm bẩm, "Ôi chúa ơi, khó chịu thật đấy.''

Zigril và Schumann thường phải đứng trước lưỡi kiếm của kẻ thù vì những mối hận thù cá nhân, trên thực tế, họ cũng đã đối mặt với những kẻ tham lam thuần túy không biết bao nhiêu lần. Không dễ để tấn công nếu đối thủ quá mạnh. Nhưng liệu có ai trong vương quốc này, hay cả trên thế giới, có thể cứu một người đang cố gắng làm hại vị Đại công tước để anh ta có thể sống sót.

Schumann tò mò không biết những người đàn ông trước mặt đang bám víu vào thế lực nào để họ có đủ can đảm làm những chuyện như thế này. Nếu không muốn để lại ác cảm với Zigril, bọn chúng bắt buộc phải giết ngài ngay bây giờ, và nếu họ không quay trở về cung điện thì hiển nhiên người dân Edor sẽ bị buộc tội mưu sát. Ngay cả khi ai đó chỉ cần tháo một chiếc cúc áo trên người của điện hạ và bán nó, một số tiền khổng lồ sẽ chảy vào túi, nhưng đó là một thử thách quá liều lĩnh. Mặc dù đây là một thế giới mà tiền còn quý hơn cả mạng sống.

Khi Schumann đang nghi ngờ bọn chúng, Zigril dường như cuối cùng đã nhận ra việc cười nhạo Kay, người đã ngã xuống chắc có ích lợi gì. Hắn ngồi xuống và nhìn Kay, lẩm bẩm điều gì đó. Zigril, người đang kiểm tra hơi thở bằng cách sờ vào cổ và ôm chỗ này chỗ kia, nhanh chóng cau mày. Hơi thở của Kay đang rất yếu ớt.

"Đây là loại thuốc gì ?''

"Nó là thuốc ngủ, nhưng mạnh đến mức có thể khiến người ta hôn mê ngay lập tức và cần có thuốc giải đặc chế."

'Không đời nào tôi có thể giết Kay'. Một giọng nói tràm lặng vang lên từ phía sau. Helena bước ra từ phía những người đàn ông với vẻ mặt tham lam. Chúng tránh ra nhường chỗ cho cô. Có vẻ như chính cô ấy là người đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện. Zigril cười khúc khích trước những lời nói với đôi môi được tô vẽ nhẹ nhàng đến mức nhợt nhạt của Helena.

"Ta khá thắc mắc với những lời mà cô nói vào buổi sáng với Kay là có ý gì. Ta nghĩ rằng thật vô nghĩa khi cô yêu cầu Kay bỏ trốn cùng cô. Cô đang nghĩ cái gì trong đầu vậy ? Nên cô đã dàn dựng mọi thứ, giao chúng tôi cho đám người này và rời khỏi đây cùng Kay ? Chà, mơ mộng khá đẹp đấy."

Zigril tuôn ra hàng loạt những lời nói coi thường và nhạo báng cô. Schumann ngẩng đầu lên và vô tình nhìn thấy chiếc cằm đang run rẩy của Helena. Cô ấy có vẻ tuyệt vọng bằng một cách nào đó.

Tấn công Đại công tước bằng một nhóm người mà thủ lĩnh của chúng là một người như thế. Ở một mức độ nào đó, có thể hiểu rằng cô ta là kẻ thù của Zigril. Schumann không muốn chú tâm nhiều đến nó, nhưng anh không hề biết rằng đó là một trò đùa mà cô sẽ phải trả giá. Vậy còn dân làng thì sao ? Đó thật sự đe dọa tới tính mạng.

Nếu được hỏi liệu cô có phải là người phụ nữ vĩ đại đến mức có thể xúi dục được dân làng để những người đó liều mạng hay không, Schumann có thể nói chắc rằng cô ta không đủ trình độ để làm điều đó. Vì là một thị trấn nhỏ nên có lẽ tinh thân đoàn kết của người làng ở đây rất cao, cô lại xinh đẹp nên có thể là nữ thần của thị trấn, nhưng cho dù là vậy, khiến họ phải liều mạng là không có khả năng. Hơn nữa...

"Được rồi, giải quyết nhanh chóng thôi.'' Những người đàn ông phía sau cười ha hả, rõ ràng chúng không hề tỏ ra tôn trọng cô.

"Tôi muốn những thứ đắt tiền đó.."

Dù nhìn thế nào đi nữa thì đó vẫn là một sự kết hợp quá mức lộn xộn. Một liên minh có vẻ rất tạm thời. Khi Schumann tặc lưỡi và gãi đầu, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Schumann và nói một cách gắt gỏng.

"Có vẻ như họ vẫn chưa hiểu được tình hình''

Cô dừng lại một lúc, nhìn Kay, người đã bất tỉnh và đang nằm trong vòng tay của Zigril, rồi nói.

"Đây là những người đã quen với công việc này"

Những người đàn ông đứng đằng sau cô cười khúc khích. Những thanh kiếm được tạo ra với kĩ thuật rèn tốt của họ tỏa sáng một cách lạnh lùng. Chỉ khi đó Schumann mới cau mày nhớ lại bản báo cáo về Edor mà anh đã đọc trước khi đến đây.

"Đúng như dự đoán. Có cả một mạng lưới phạm tội.''

Cả làng giống như một tổ nhện. Họ giả vờ là một ngôi làng yên bình và định cư ở thung lũng núi để kiếm con mồi. Schumann đã nghĩ có diều gì đó kì lạ. Khu rừng chết người tất nhiên là một nơi nguy hiểm, nhưng hồn ma thực sự mới xuất hiện khá gần đây. Đánh giá tình trạng thối rữa của thi thể, thực tế không hề hấn gì và gần như không có dấu vết của thây ma trong rừng. Tuy nhiên, anh thấy thật kì lạ tại sao mỗi năm chỉ có một đến hai du khách mất tích. Mặc dù nguyên nhân của chuyện này vẫn còn là một bí ẩn – rõ ràng đây mới là lý do khiến họ biến mất.

Mặc dù có rất nhiều người vẫn tiếp tục mất tích nhưng không một thi thể nào được tìm thấy. Rất có thể sẽ không tìm thấy một thi thể nào trong rừng. Bởi vì những người lúc đến được Edor mới bị giết và được xử lí một cách lặng lẽ.

Khu rừng được biết đến là một khu vực nguy hiểm, vì vậy sẽ không có một đội tìm kiếm nào được cử đi ngay cả khi số lượng người mất tích là hai người. Vậy nên dâng làng ở đây thường xuyên thực hiện các vụ cướp nhắm vào các thương gia giàu có hoặc những người có nhiều đồ đạc đặt chân đến Edor. Những thanh kiếm sắc bén kia rõ ràng là để giết chóc. Đã có bao nhiêu người phải bỏ mạng trước những lưỡi kiếm đó ?

Helena có thể đã xúi dục việc này nhưng chắc hẳn đó cũng là ý muốn của dân làng. Schumann tặc lưỡi. Không gì có thể giới hạn được lòng tham của con người. Cho dù đến thời điểm hiện tại có thuận lợi đến đâu, nếu Đại công tước biến mất, tai họa chắc chắn sẽ giáng lên đầu họ.

"Tôi có nên gọi hành động này là ngây thơ không ?"

Schumann lặng lẽ lẩm bẩm. Như không muốn phí lời thêm, Zigril cởi áo choàng đang quấn trên vai, khoác cho Kay rồi đứng dậy.

Kay bất lực nhắm mắt lại. Zigril mỉm cười, không rời mắt khỏi khuôn mặt đang nhắn nghiền mà anh đã nhìn suốt từ nãy đến giờ, kể cả trong nửa đêm ngày hôm qua.

"Ngài không thể giết hết chúng được, thưa điện hạ. Chúng ta còn cần chúng cho việc tìm kiếm bông hoa của Alosha"

Schumann nói một cách gấp gáp. Khi đang dồn sức lực cho bàn tay cầm thanh kiếm, hắn thốt lên "À", như thể cuối cùng đã nhớ ra điều gì đó. Có lẽ hắn đã có ý định giết sạch tất cả bọn chúng. Schumann lắc dầu rồi bế xác Kay mà Zigril vừa đặt xuống rồi lui về phía sau hắn. Zigril, người có vẻ đang suy nghĩ một lúc, mỉm cười và hỏi Helena.

"Này cô gái, lần trước ta đã nói gì nhỉ ?''

Cô kinh ngạc khi thấy Zigril không hề sợ hãi dù bị bao vây bởi rất nhiều người. Zigril hỏi lại một lần nữa khi cô không trả lời.

"Ta đoán là ta đang gặp khó khăn trong việc suy nghĩ vì có lẽ ta mất trí rồi. Vậy cô có biết điều gì sẽ xảy ra không ?''

"Gì cơ ?..."

Chỉ bằng một cái chớp mắt. Cô định hét lên thì có thứ gì đó rơi xuống sàn. Một giây sau, máu từ miệng cô chảy ra. Thứ rơi xuống là một cái mũi trắng bệch. Bàn tay cô lần theo gương mặt mình. Cô mở to mắt khi nhìn sàn nhà và đôi bàn tay đẫm máu của mình rồi ngồi xuống. Tiếng thét kinh hoàng hệt như thanh quản bị vỡ ra.

" A, a, ahhh !!!"

Có vẻ như Zigril thậm chí còn không cử động. Bằng chứng duy nhất cho thấy hắn ta đã di chuyển là mái tóc vàng óng tung bay bên dưới chiếc mủ lông cáo màu trắng. Hắn mỉm cười yếu ớt.

"Sao cô lại phớt lờ lời cảnh cáo của ta. Rằng ta đã đảm bảo rằng cô sẽ không thể xuát hiện trước mặt Kay thêm một lần nào nữa."

"Ahhhh! Ahhhh!''

Đôi mắt cô ấy trợn ngược lên và bàn tay thì mò mẫm nắm lấy chiếc mũi bị cắt của mình. Zigril chà đạp bàn tay đó không thương tiếc. Với một âm thanh lạo xạo khủng khiếp, máu thịt chảy ra từ dưới tay cô và thấm ướt sàn nhà. Khuôn mặt của những người đàn ông đứng sau cô, người đã ngất đi trong khi la hét một cách tuyệt vọng, dần chuyển sang màu xanh.

Schumann tặc lưỡi. Không phải vì anh cảm thấy thương tiếc cho cô, người vẫn co giật ngay cả khi bất tỉnh, mà vì vẻ mặt xảo quyệt của Zigril khá rùng rợn, dù cho anh là người đã chăm sóc Zigril ngay từ khi hắn còn nhỏ. Schumann thực sự cảm thấy có lỗi với người đàn ông đang đứng trước mặt. Anh không thể tin được mình lại phải làm việc cho một người như vậy. Có vẻ như kiếp trước anh đã có rất nhiều nghiệp chướng.

Khi Zigril lau sạch máu trên thanh kiếm và nhìn lại những người đàn ông mặt trắng bệch, có tiếng ai đó đánh rơi vũ khí trên tay. Sau đó, ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, có người bước vào giữa những người đàn ông.

"Dừng lại ngay! Các người không thể bất kính với điện hạ!"

Đứa con thứ ba của Nam tước là một người đàn ông tên Jack. Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, chắn hẳn anh đã tức tốc chạy tới đây ngay khi biết chuyện nhưng đã quá muộn để anh có thể hiểu được tình hình. Người gặp nguy hiểm không phải là họ mà là dân làng. Anh bước vào và chạm mắt với Zigril, người đang mỉm cười hạnh phúc. Anh cúi đầu trong bầu không khí kì lạ và chợt hét lên.

"Hả, Helena ? Helena!!"

Anh tình cờ phát hiện ra hình dáng kinh hoàng của Helena nằm trên mặt đất.

"Ôi chúa ơi ! Ai có thể làm ra điều khủng khiếp như vậy chứ....!"

" Cô ta còn chưa có chết đâu."

Zigril vừa nói vừa cười, Jack liền ôm lấy cô, người đã ngất đi với khuôn mặt tái nhợt.

" Điện hạ ? Không thể nào, thưa ngài..."

Schumann tặc lưỡi khi nhìn Jack, người đang ôm em gái mình với vẻ ngoài khủng khiếp. Nếu là ai khác làm điều đó, anh ta sẽ nắm lấy cổ áo và cho hắn một trận đòn. Nhưng người mà anh ta đang đối phó là ngài Đại công tước nên trông Jack khá nao núng và xấu hổ. Có vẻ như anh không thể hiểu được tình huống đang xảy ra trong ngôi nhà này khi chạy vào để ngăn cản dân làng.

"Tại sao Helena lại thành ra như thế này...?"

Zigril mỉm cười rạng rỡ và liếm môi, như thể không muốn giải thích bất cứ điều gì thêm. Thay vào đó, Schumann là người đứng ra giải thích tình hình thay thế.

"Cô ấy là chủ mưu.''

"Không thể nào, tại sao Helena lại...?'' "... ... ...!''

Schumann nhún vai, nuốt lời, 'Vì vị chủ nhân đáng kính của tôi có chút ghen tuông'. Jack dường như cho rằng việc cứu sống em gái mình quan trọng hơn việc đòi hỏi những câu giải thích như vậy nên anh đã bế cô lên dưới sự giúp đỡ của những người ở phía sau. Đôi vai mũm mĩm của anh ta ướt đẫm máu.

"...Nếu Helena thực sự là chủ mưu, thì tội ác này..."

Nhìn người đàn ông trông như sắp khóc bất cứ lúc nào, Schumann lắc đầu xua tay ra hiệu rằng anh ta nên nhanh chóng đi đi. Mặc dù vết thương có thể được chữa khỏi bằng ma thuật, nhưng các bệnh về xương và nội tạng, sốt cao,v.v. đều không thể chữa lành hẳn. Thậm chí, việc đó còn tốn rất nhiều tiền nên cô, con gái thứ hai của một Nam tước ở một thị trấn nhỏ, sẽ phải sống với khuôn mặt không còn chiếc mũi và những vết sẹo đến hết đời. Có lẽ cuộc sống những ngày tiếp theo hẳn sẽ rất đau khổ. Vì trông cô ấy khá xinh đẹp nên cú sốc chắc chắn sẽ rất lớn.

Schumann nhìn Zigril, người đang mỉm cười hài lòng khi hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. Hắn đang tận hưởng cú sốc mà cô sẽ phải chịu sau khi cô tỉnh dậy.

Mặc dù bản thân Schumann cũng biết mình khá xấu tính nhưng anh không khỏi cau mày trước thái độ của Zigril. Có lẽ hắn được nuôi dạy trong những điều kiện tốt nhất và hầu như không thiếu thứ gì, nhưng tại sao lớn lên lại như vậy ?' Trước cử chỉ của Schumann ra hiệu cho anh đi nhanh, Jack cúi đầu lịch sự rồi vội vã bước ra khỏi cửa.

"..."

Trong nhà ông lão chỉ còn lại sự im lặng. Những người đàn ông chỉ nhìn nhau. Có lẽ vì bọn chúng đã chứng kiến khoảnh khắc thanh kiếm của Zigril vung lên nên chúng gần như mất hết ý chí chiến đấu. Zigril, người luôn nhạy bén với những điều như vậy, cười khúc khích và hỏi, ' Có muốn rời khỏi đây không ?', như thể đang cảnh cáo:

" Các ngươi tính bỏ trốn đấy ư ? Hoặc làm việc hoặc chết.''

Mọi người xì xào trước câu hỏi đơn giản của hắn. Có người nhanh chóng đạt vũ khí xuống sàn, người đàn ông đó nhìn mọi người bằng đôi mắt nhỏ. Anh ta cười gượng nghịu khi từng người một đặt kiếm xuống. Một biểu cảm thân thiện ngay lập tức xuất hiện trên gương mặt anh ta.

"Tôi sẽ làm việc."

Đó là một câu nói không thể giấu được sự xảo quyệt và hèn hạ ở trong đó.

"Ta đoán ngươi là thủ lĩnh của nhóm này ?''

Zigril ngồi xuống ghế và mỉm cười hỏi. Cách anh ta nhìn xung quanh và cách anh ta cười làm lành trong khi đã gây ra mọi chuyện khiến anh ta trông giống như một thứ rác rưởi. Tuy nhiên Zigril, người không thực sự quan tâm đến giá trị hay tính cách của con người, dù là rác hay đồ tái chế, lẩm bẩm: "Thật tốt khi mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng.''

" Nếu tìm thấy đóa hoa của Alosha vào trước trưa mai, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."

Hắn đe dọa rằng nếu không tìm được thì sẽ phải chịu trách nhiệm. Mọi người xôn xao khi hắn yêu cầu họ phải tìm được một bông hoa trên cánh đồng toàn là tuyết này chỉ trong một ngày.

" Đừng lo. Ta không thể giết các ngươi nếu các ngươi trốn đi "

Những giọng nói ồn ào đều im bặt nhờ những câu bông đùa của Zigril. Không thể giết chết họ...Không phải mọi người đều đã thấy chuyện xảy ra với Helena cách đây không lâu sao ? Những người đàn ông bắt đầu có dấu hiệu muốn ra ngoài và lội tuyết, Zigril cười toe toét và đồng ý.

" Ai có thuốc giải ?"

À, có ai đó thốt lên một tiếng cảm thán nhỏ trong những người đàn ông.

"....cô ấy..."

Zigril cau mày. Sau đó, hắn bực bội đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói một cách khó chịu.

" Ta không thích bất cứ điều gì liên quan đến cô ta.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro