Phần 4. Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kay mở mắt, cau mày trước cơn đau đầu dữ dội. Tôi thấy chóng mặt và cảm giác như mình đã bị tẩy não một cách sạch sẽ. Không biết đã bao nhiêu lần tôi gặp phải hiện tượng mọi thứ đột ngột đen tối trước khi chìm vào giấc ngủ. Sau khi gặp Zigril, tôi hay phát ốm đến ngất xỉu, điều mà trước đây chưa từng xảy ra.

"Ngươi tỉnh rồi đấy à ?''

Kay nhìn về phía trước, cố gắng tập trung vào mọi thứ trước mặt. Khi những hình ảnh mờ ảo hòa làm một, tôi nhận ra đôi mắt tím xinh đẹp đang ở ngay trước mặt mình.

"...Zigril ?''

Khi Kay gọi với giọng khàn khàn, hắn mỉm cười đứng dậy. Hắn vuốt mái tóc vàng óng mượt và dùng lưỡi liếm đôi môi ướt át của mình.

" Quả nhiên, để đánh thức một nàng công chúa xinh đẹp đang ngủ thì phải cần một nụ hôn."

" Thuốc có dược tính rất tốt. Và đó không phải là một nụ hôn." " Không phải ngài đang cố bỏ qua tác dụng của loại thuốc mà tôi đã bào chế đấy chứ ?"

Nghe thấy giọng nói cộc cằn của Schumann, Kay giơ ngón tay yếu ớt lên mà chạm vào đôi môi hơi ngứa ran của anh. Nước bọt trơn trượt dính vào đầu ngón tay và tôi cảm thấy miệng mình có vị đắng. Tôi cũng nhìn thấy Zigril đang mỉm cười ở gần đó, liếm môi một cách quyến rũ. Có lẽ tôi đã biết được chuyện gì vừa xảy ra. Người đàn ông vô liêm sỉ này đã trao cho Kay, người đã ngất đi, một nụ hôn sâu và và đắng chát ngay trước mặt Schumann để bón thuốc.

"..."

Nụ hôn của Zigril bằng một cách nào đó đã trở nên quen thuộc, tuy thế Kay vẫn đỏ mặt. Cái hôn với ngài Đại công tước quá mức ướt át để có thể thực hiện trước mặt người khác. May mắn thay, phía dưới của anh không tự có phản ứng khi anh đang hôn mê. Zigril hỏi, dùng ngón cái lau đôi môi ướt của Kay.

" Vị của thuốc không phải rất gớm sao ? Còn đau đầu không ? Ngươi cảm thấy như thế nào, Kay ? Sao ngươi lại luôn bất cẩn ăn phải những thứ khiến mình bị ốm vậy ?". "Ta đã rất lo lắng"

Kay cụp mắt xuống và gật đầu khi nghe những lời hỏi thăm quá đỗi thân mật và dịu dàng phát ra từ miệng Zigril. Ngài đã lo lắng ư ? – Tôi muốn hỏi lại nhưng không thể vì tôi có cảm giác họng của mình như bị nghẹn lại. Tôi thấy đầu ong ong. Dường như có điều gì đó vừa vụt qua trong đầu, nhưng lại không biết rõ nó là gì. Zigril vừa nói vừa ân cần vuốt tóc Kay, người đang đỏ mặt vì mớ suy nghĩ bòng bong.

" Có thể hơi khó chịu vì thuốc của Schumann có tác dụng phụ khá mạnh, nhưng sẽ không sao đâu."

Zigril mỉm cười xin lỗi, hắn nói rằng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để Schumann chế thuốc giải, có vẻ thuốc mà anh chế ra đã bị hỏng ở công đoạn nào đấy rồi. Schumann sau khi nghe những lời đó, anh tức đến nổi hai mắt trừng lên.

"Ngài đang chê bai thuốc của tôi đấy à ? Ngài có biết có bao nhiêu người mang tiền đến tìm tôi chỉ để nhờ tôi chữa trị cho họ không ?''

Nghe được những lời nói của Schumann khiến hắn rất khó chịu, hắn xua tay phản đối.

" Chẳng phải ngươi chỉ thường chế tạo những loại thuốc trông giống như chất độc hoặc ma túy à.'', " Ta đoán ngươi có thể đã quên mất cách làm ra thuốc giải.''

" Không, tôi chắc rằng mình chưa quên hẳn đâu.''

Schumann quay lại, lẩm bẩm xem liệu anh có thực sự nhầm lẫn không. Kay chợt cảm thấy buồn nôn và nhìn anh. Tôi hi vọng Schumann không nhầm lẫn giữa công thức của chất độc và thuốc giải. Zigril cười khúc khích và vuốt thẳng lại đôi lông mày đang cau có của Kay. Hắn thủ thỉ với anh rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, trong khi chính hắn là kẻ đã làm anh sợ hãi.

Kay đẩy tay Zigril ra và từ từ đứng dậy.

"...Đây là đâu ? Chuyện gì đã xảy ra vậy..."

Đây chắc chắn không phải là nơi mà anh đã ở trước khi bất tỉnh. Chiếc giường nhỏ cũ kĩ, hơi thuốc bốc lên dày đặc. Mùi thuốc hăng nồng, xộc thẳng vào mũi một cách thô lỗ và lan tỏa khắp căn nhà nhỏ. Những chiếc tủ gỗ được xếp thành hàng chen chúc ở cả ba phía, ngoại trừ chỗ để giường. Đó là một không gian ẩm ướt và khó chịu.

Chiếc tủ chứa đầy các loại thảo mộc, côn trùng và những chai lọ chứa chất lỏng không xác định. Schumann đang xem xét từng chai một, lấy ra những lọ có vẻ hữu ích. Zigril nói với Kay, người đang khoanh tay đứng nhìn mọi thứ xung quanh.

" Đây chính xác là hiệu thuốc của làng, nơi này khá xa thị trấn. À, đó là một ngôi nhà ở phía sau khi khai thác gỗ tuyết tùng vừa nãy."

Tôi nghĩ mình biết nó ở đâu. Nó có vẻ giống hệt như ngôi nhà mà tôi đã vô tình nhìn thấy khi đang xúc tuyết trong khu rừng tuyết tùng. Ngôi nhà này khá ấn tượng vì nó nằm một mình ở nơi hẻo lánh trong khi những ngôi nhà khác đều xếp hàng dài cạnh nhau.

Kay hỏi, nhìn vào gáy Schumann, người đang cau mày và ngâm nga.

"...Nhưng vì đây là một hiệu thuốc trong làng nên chúng ta có thể lấy bất cứ thứ gì mà không cần phải trả tiền hả ?''

Có vẻ như họ sắp quét sạch những gì có thể lấy đi. Việc bỏ tất cả những thứ đó vào một cái bao lớn khiến Schumann băn khoăn không biết nên mang đó đi bằng cách nào. Schumann kêu lên một cách bất mãn như thể một trong số chúng là những món đồ khá đắt tiền. Zigril liếc nhìn Schumann, gật đầu và mỉm cười.

"Có vẻ như chủ sỡ hữu căn nhà này là một cô gái trẻ nào đó, nhưng cô ấy đã mất tích cách đây không lâu.''

"... ..."

Vì cô ấy mất tích, điều đó có nghĩa là họ có thể lấy đi tất cả mọi thứ phải không ? Tại sao tôi lại không thể tìm thấy bất kì dấu vết đạo đức nào còn sót lại từ họ ? Kay ngừng nói, không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.

"Vậy là tôi đã bị chuốc thuốc. Nhưng tại sao dân làng lại làm như thế ?"

"Chính dân làng cầm kiếm, nhưng người phụ nữ lúc sáng mới là chủ mưu, người đã kích động bọn họ."

Zigril ngắt lời Kay và nói như thể hắn muốn làm rõ mọi chuyện. Kay mở to mắt.

"Heh, Helena ? Ý ngài là cô Helena ? Cô ấy đã xúi giục dân làng tấn công chúng ta à ?"

Kay lắp bắp và gọi tên cô ấy nhiều lần rồi hỏi lại Zigril như để xác nhận. Hắn nói: "Đúng như ngươi đoán, thông minh đấy Kay." như thể đang khen ngợi anh. Kay không biết Zigril có ý gì nhưng anh cười phá lên.

"Cô ấy không thể làm việc đó. Vào buổi sáng...''

Không phải cô đã cầu xin anh hãy đưa cô ra khỏi ngôi làng này vào buổi sáng sao ? Mặc dù anh không hứa rằng mình sẽ thực hiện lời khẩn cầu đó, nhưng không đời nào cô lại muốn giết Kay. Nhưng Zigril nhún vai với vẻ mặt như muốn bảo anh đừng tin nếu không muốn tin.

" Ta không cần phải nói dối về những chuyện như thế này. Đúng không Schumann ?"

" Vâng. Điện hạ luôn là một người trung thực."

Schumann trả lời nhanh chóng, như thể đang khó chịu. Những điều hắn ta nói có vẻ không đáng tin, nhưng Kay không nghĩ Zigril sẽ bịa đặt về những chuyện như thế này. Tôi chỉ không thể tin được rằng cô ấy là người đã bày ra mọi việc. Mặc dù cô là một kiểu người táo bạo và sắc sảo, nhưng về cơ bản cô ấy vẫn là một người phụ nữ tinh tế. Cô ấy đang cố tấn công chúng tôi ?

.....Trong tâm trí của Kay, khuôn mặt Helena xuất hiện vào buổi sáng khi cô trừng mắt nhìn Zigril như thể cô ấy sắp giết chết hắn. Có lẽ cô không có ấn tượng tốt với Zigril. Nhưng tôi thậm chí còn không thể hiểu tại sao Helena lại làm vậy. Tôi đã nghĩ cô ấy khá thích tôi, vậy tại sao cô ấy lại cố giết cả tôi ? Nếu chỉ muốn giết Zigril thì anh không biết nhưng anh đã cứu cô hai lần...Kay cảm thấy thất vọng trước sự phản bội bất ngờ này.

"...tại sao cô ấy lại làm như vậy ?"

Khi Kay hỏi với giọng điệu cay đắng, hắn thản nhiên mỉm cười.

" Tại sao à ? Bởi vì ta là một Đại công tước và những quý tộc cấp cao luôn có rất nhiều tiền trong túi.'', "Chắc hẳn ngươi sẽ rất ngạc nhiên khi thấy ả khốn đó và đám người kia bày ra bộ mặt tham lam như thế nào sau khi ngươi ngất đi."

"..."

Kay không thể nói lên lời trước những câu nói của Zigril. Ban đầu, cô đã từng bày tỏ rằng cô có khát vọng thăng tiến mạnh mẽ về địa vị xã hội và ham muốn vật chất. Không phải đám người đó tấn công chúng tôi vì họ không còn gì để mong đợi sau khi có bất hòa với Zigril sao ? Tuy nhiên, ngay khi tôi đang nghĩ rằng việc đó có thể quá liều lĩnh, Zigril mỉm cười và nói, như thể hắn đã đọc được suy nghĩ của Kay.

"Khi ngươi quay lại Lavlen, hãy bảo Bá tước cử một đội tìm kiếm. Có vẻ như một số người mất tích cho đến nay đã bị sát hại ở Edor", " Ta khá chắc chắn về điều đó.''

"....Vâng ?..."

Kay không thể ngậm miệng được. Ôi chúa ơi...

" Không thể tin được. Những người trông có vẻ hiền lành đó...''

Zigril mở to mắt và tặc lưỡi một cách cường điệu.

"Ôi trời, Kay. Làm sao ngươi có thể sống được khi bản thân quá ngây thơ như vậy ? Ngay từ đầu chúng đã nhìn chiếc ghim cài áo của ta với đôi mắt lấp lánh. Làm sao đám người đó lại có thể từ bỏ nó trong khi trông loại phụ kiện này có vẻ sang trọng và đắt tiền."

"Sao chứ ?..."

Kay choáng váng trong giây lát trước giọng nói như thể tạt một gáo nước lạnh vào mặt anh. Hắn đâu có nghĩa vụ phải lo lắng cho sự sống của anh, thậm chí hắn còn không phải là người đã sinh ra anh.

"Tôi không ngây thơ đến thế đâu."

"Vậy à ? Nếu không ngây thơ thì là gì ?", "Dâm đãng hả"

Thực ra, cái lỗ nhỏ của anh còn rất dâm dục vào ngày hôm đó khi nuốt chặt dương vật của hắn, Zigril còn nói với một nụ cười tục tĩu. Kay nhìn Schumann với vẻ mặt chua chát, rồi tặc lưỡi. Kay cáu kỉnh nói, gãi đầu vì xấu hổ và nhục nhã.

"Ngài có thể ngừng nói điều đó được không ?''

Thay vì trả lời, Zigril cười rất vui vẻ. Kay cảm thấy như mình đang mất hết ý muốn phản bác trước nụ cười đó, giống như một con mèo đang nịnh bợ chủ nhân.

Được rồi. Tất cả những gì tôi có thể làm là chịu đựng thêm bốn ngày nữa, dù tai tôi có thể sẽ bị hỏng cũng không sao. Cho dù có yêu cầu thì hắn cũng không bao giờ nói rằng 'Nếu không muốn nghe thì ta sẽ không nói nữa.'. Kay đã nhanh chóng bỏ cuộc, anh biết rất rõ rằng việc từ bỏ một thứ gì đó sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Kay lắc đầu và đổi chủ đề.

"Vậy...dân làng thì sao. Họ đã chết hết rồi sao ?''

Tôi biết hắn có thể làm được điều đó. Thật đáng tiếc nhưng tôi nghĩ sẽ khá kì lạ khi tất cả người dân trong làng đều chết. Zigril lại ấn vào đôi lông mày đang nhăn nheo của Kay và nói.

"Ồ, sao ngươi lại nhìn ta như vậy ? Ta không phải là kẻ thích giết người. Mọi người đều còn sống và đang cật lực đi tìm bông hoa của Alosha.''

Ngay cả khi họ không thích, họ vẫn sẽ phải làm điều đó nếu cần. Không, trên thực tế, hắn là một người biết rất nhiều kiểu tra tấn khiến ai đó muốn tự sát hơn là sống. Khi nghĩ về điều đó, tôi cũng không muốn biết hắn đã làm thế nào để những người đàn ông đó quyết định đi tìm bông hoa của Alosha.

Chắc chắn có những điều trên cuộc đời này tốt hơn hẳn là không nên biết. Và hầu hết những thứ liên quan đến Zigril đều như vậy. Hắn là người mà tôi sẽ phải ở cạnh trong vài ngày tới, nhưng nếu những hình ảnh xấu ngày càng chồng chất, có lẽ tôi sẽ không có cách nào nhìn tốt về hắn.

Tuy nhiên, tôi đang cố nhớ lại Zigril của hôm nay, người đã có những tiến bộ đáng kể so với hôm qua, thì Schumann đột nhiên thốt lên một tiếng cảm thán.

"Ồ!''

Có vẻ như anh ấy đã phát hiện ra điều gì đó tuyệt vời.

"Có chuyện gì à ?''

Khi Zigril hỏi, Schumann quay lại. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ và ranh mãnh, giống như khi Zigril nói rằng sẽ thưởng thêm cho anh.

"Hahaha, nhìn này.''

Thay vì đưa ra thứ gì đó, Schumann ấn vào một bên của chiếc tủ trống. Sau đó anh ta đẩy chiếc tủ sang một bên. Một tiếng động lớn vang lên, chiếc tủ lui về phía đằng sau, tạo khoảng trống cho người đi qua.

"Đây hẳn là một mật thất. Những thứ ở đây đã rất hữu ích rồi, liệu còn thứ gì kì diệu hơn ở dưới đó không nhỉ ?''

Giọng Schumann run lên vì phấn khích. Anh di chuyển nhanh hơn bao giờ hết, bỏ đầu ngọn đuốc được để trên tường vào lò than để thắp sáng nó. Đôi mắt anh hiện rõ sự lấp lánh và điên cuồng. Anh ta mắng Zigril vì đã ví anh hệt như một thú vật, nhưng bộ dáng anh hiện tại chẳng khác lời nhận xét của Zigril là bao.

"Có thể sẽ có những bông hoa của Alosha ở bên dưới."

Schumann đang nói với ánh mắt phấn khích đột nhiên im bặt và nhìn lại lối đi ngầm vào phía trong. Cảnh tượng đó có phần kì quái khiến Kay vô thức nắm lấy gấu áo của Zigril như thể theo bản năng. Một lời nguyền rủa nhỏ phát ra từ miệng Schumann khi anh quay đầu lại và nhìn xuống.

"...Chết tiệt.'' "Chúng ở đây.''

Zigril nắm tay Kay an ủi rồi hỏi Schumann

"Có chuyện gì vậy ?''

"Nguồn năng lượng ma quỷ. Nó phát ra từ phía đó.'', "Do tôi đã nghĩ ở đó hẳn sẽ cất giấu kho báu nên mới mở nó ra, nhưng không ngờ lại thành như vậy.''

"Năng lượng ma quỷ ?''

"Nó thật sự khủng khiếp''

Anh thấy bàn tay của Schumann hơi run lên. Kay tuyệt vọng nắm lấy tay Zigril như thể đó là sợi dây cứu sinh duy nhất.

" Ta nên làm gì ?''

Khi Zigril, người vẫn ổn và không bị ảnh hưởng bởi nguồn khí tức hắc ám đó hỏi lại. Schumann trả lời với giọng nghiêm túc.

" Tôi vẫn sẽ đi xuống. Tôi nghĩ có thứ gì đó ở bên dưới."

Schumann cười toe toét, nói rằng lúc này, tinh thần chiến đấu của anh được khơi dậy.

"Tôi cũng phải đi xuống à ?''

Kay nhìn vào bên trong lối đi bí mật. Nó giống như một con đường dẫn đến địa ngục. Dù không thấy lạnh nhưng cơ thể tôi vẫn run rẩy. Tôi cảm giác như mình sẽ chết cóng nếu không có bàn tay nóng bỏng của Zigril đang ôm lấy tôi. Schumann nhìn Kay đang run lên, suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Tôi không thể để Kay ở đây một mình. Lúc này, nếu rời khỏi Zigril, cậu có thể phát điên hoặc chết. Chuyện này thì.."

Schumann lục túi và đưa ra một hạt nhỏ màu vàng phát sáng.

"Ngậm vào miệng sẽ thấy dễ chịu hơn. Nuốt vào cũng không sao, nhưng có thể sẽ bị đau bụng."

Khi Kay cầm loại hạt kia trên tay, anh thấy nó hơi nóng và mềm như một quả trứng nhỏ. Ngay khi cho nó vào miệng, Zigril cười khúc khích. Schumann cau mày và tặc lưỡi.

"Ngài đang suy nghĩ cái gì thế ?''

"Không, trông rất gợi cảm."

Giữa bầu không khí nghiêm túc này thì tên quái vật đấy đang nói gì vậy ? Khi Kay liếc nhìn hắn, hắn cười và nói rằng mắt anh thật quyến rũ.

"Chúng ta đi xuống thôi.''

Schumann nhấc ngọn đuốc đã đặt trong lò than lên. Kay, người không thể nói hay tự do đi lại, ôm chặt lấy Zigril và đi theo sau hắn vào bóng tối.

Mùi máu nồng nặc khiến tôi đau đầu. Chúng quá nồng khiến mũi anh khó mà phân biệt được đây là chiến trường hay tầng hầm của một căn nhà gỗ. Cầu thang đi xuống tầng hầm khá ngắn. Đi xuống một đoạn, tôi nhanh chóng nhìn thấy một cánh cửa nhỏ. Schumann đâm một con dao vào cánh cửa được khóa trái từ bên trong và làm gãy ổ khóa, cánh cửa mở ra với tiếng cọt kẹt rùng rợn.

"Chậc."

Tôi có thể nghe thấy Schumann tặc lưỡi. Bên trong cánh cửa là một căn phòng nhỏ hình vuông. Kay nhìn vào căn phòng, ngạc nhiên đến mức suýt nuốt viên thuốc vào họng.

Đúng như Schumann dự đoán, bốn phía bức tường được lấp đầy bởi những thứ có vẻ là thảo dược. Nhưng thay vì nhìn chúng, Kay không thể rời mắt khỏi trung tâm căn phòng. Đó là một cảnh tượng kì lạ và kinh hoàng hơn bất cứ điều gì Kay từng nhìn thấy trong đời.

Có một bức vẽ lớn về thứ gì đó giống như thần linh trong phòng. Kay không rõ đó là ngôi sao sáu cánh hay ngôi sao năm cánh được vẽ thành một hình tròn, bên trong chứa đầy những hoa văn và ngôn ngữ kì lạ. Và ở giữa đó, một người phụ nữ với cổ tay bị cắt đứt đang nằm trong tư thế kì quái. Đôi mắt cô đen tuyền, nhìn thẳng lên trần nhà như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.

"Thực sự rất khủng khiếp. Nhìn xem, cô ta đã cắt cổ tay mình và vẽ chúng bằng máu của chính bản thân. Chắc hẳn là rất đau đớn...''

Có một con dao trên sàn, hình như cô ấy đã từng dùng nó. Schumann, người đang kiểm tra cô bằng mắt, cau mày và bước tới.

"Đây là...ôi trời. Không thể tin được."

Anh ta bước vào khi đang lẩm bẩm điều gì đó và chạm vào cơ thể đã cứng đờ của người phụ nữ. Kay cảm thấy một cơn ớn lạnh xuyên qua các đầu ngón tay, như thể anh vừa chạm vào xác chết đó. Schumann lẩm bẩm điều gì đó suốt từ lúc nãy đến bây giờ, anh tách đôi chân vặn vẹo kì lạ của cái xác ra và vén gấu váy lên. Kay giật mình lùi lại một bước. Một cục máu đen rơi xuống giữa hai chân cô. Những ngón tay cong queo kinh tởm của cô đang giữ cục máu đông đó.

"...Cô ta đã sử dụng một bào thai chưa hoàn chỉnh làm vật hiến tế. Điều này khiến lời nguyền trở nên mạnh mẽ hơn...đây là-"

Đối với Kay, bào thai chỉ là một cục máu có kích thước chưa đến một bàn tay. Nhưng chúng thực sự rất tàn khốc. Kay giật mình vì cảm giác ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng ngay cả khi anh đang nắm tay Zigril và nhìn lại cái xác. Đầu của cô ta hướng thẳng về phía Kay.

"Đứa bé trong bụng Belle là của ai ?''

Giọng nói của Sena vang lên rõ ràng trong tai tôi.

Đúng lúc đó, làn khói cay nồng tràn ngập căn phòng đột nhiên lao về phía Kay. Người phụ nữ nằm giữa sàn nhà từ từ đứng dậy, đối mặt với Kay, phát ra âm thanh răng rắc. Khi tôi giao tiếp bằng mắt với cô ta, miệng tôi tự động nhổ hạt ra và nói trong vô thức.

"Belle"

Khi tên của người phụ nữ được thốt ra từ đôi môi ngứa ran của anh, Kay cảm thấy như mọi giác quan của mình đang biến mất. Hơi ấm từ tay Zigril biến mất hoàn toàn trên lòng bàn tay anh. Kay run rẩy như bị sét đánh, ngay lúc đó, một cảnh tượng và cảm giác nào đó hiện lên trong mắt anh.

Đó chính là căn phòng bên trên lầu, nơi Kay đã nằm lúc nãy. Căn phòng tràn ngập hơi thở hổn hển bẩn thỉu. Tiếng mưa rơi ầm ĩ ngoài cửa sổ. Ở bên ngoài dày đặc sương mù nên tôi không biết rõ mưa lớn đến mức nào.

Toàn thân tôi đau nhức. Nước mắt tôi trào ra nhiều đến nổi bên trong dần trở nên khô khốc. Các ngón tay đều bị gãy và mắt cá chân thì bị lệch hướng. Một tiếng hét vô tình phát ra từ cổ họng khàn khàn của tôi. Nhưng đó không phải là giọng nói của anh. Kay không biết tình huống này là gì. Có thứ gì đó đang di chuyển ra vào bên dưới anh, và chẳng mấy chốc miệng anh bị dương vật của ai đó nhét vào.

"Này Belle, cố gắng hết sức nhé. Cô chưa bao giờ làm điều này với Sena phải không ? Thực ra cậu ấy còn quá nhỏ để làm nhỉ ?"

Kay cảm thấy có thứ gì đó giống như một con sâu bướm đang bò lên ngực cô. Một bộ ngực căng tròn. Đó không phải là cơ thể của anh. Bản thân Kay bị cưỡng hiếp tập thể, nhưng đó không phải là cơ thể của anh ấy. Nói một cách chính xác, Kay đang phải chịu cảm giác của một người phụ nữ đang bị cưỡng hiếp.

Hàm cô cử động và cắn vào dương vật của người đàn ông đang ở trong miệng. Ugh...miệng cô mỉm cười ngoài với ý muốn.

"Độc ác! Ah!! Buông ra, con khốn này !"

"Đồ khốn!"

Những cú đánh trút xuống đầu cô. Những người đàn ông tát vào má cô và đưa những ngón tay khỏe mạnh vào miệng để xé môi và kéo tóc cô, nhưng hàm của Belle vẫn liều lĩnh cắn vào bộ phận sinh dục của người đàn ông. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng máu đang chảy ra từ dương vật bên trong miệng mình và tôi thấy nó đang chảy ra khỏi môi. Ngay cả khi đang bị đánh, một tiếng cười khàn khàn vẫn trào ra khỏi cổ họng tôi. Mặc dù tất cả giác quan đều có cảm nhận sống động nhưng cơ thể tôi vẫn cử động vượt ngoài ý muốn. Theo một cách khác với vẻ mặt của Kay, những người đàn ông xung quanh đang trở nên thực sự sợ hãi.

Bang ! Với một cú sốc như thể não tôi bị chấn động, toàn bộ sức lực bị rút cạn khỏi cơ thể. Mọi thứ trở nên tối đen trong giây lát. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thậm chí còn không thể tự mình nhấc nổi ngón tay lên. Toàn thân tôi đau nhức và đùi tôi như bị chuột rút. Máu tươi chảy ra từ trán tôi, bên dưới không có cảm giác gì nhưng tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó đang ra vào liên tục. Âm thanh của máu và tinh dịch chảy ra lớn đến nổi có thể nghe thấy. Điều đáng ngạc nhiên là người đàn ông đang ôm cái chân bị trẹo của tôi và cử động thắt lưng lại chính là con trai cả của Nam tước, Raymon, người có vẻ đứng đắn và nghiêm khắc. Anh ta thở ra như một con thú và cử động hông một cách thô bạo.

"Miệng thì ổn, nhưng độ co bóp ở phần dưới thực sự rất tệ.''

"Cho dù có đánh đòn bao nhiêu cũng không sao. Chỉ cần đặt nó trở lại.''

Những người đàn ông đang phun ra những từ ngữ thô tục cười một cách say sưa. Tôi đã mở mắt ra, nhưng chúng không để ý đến. Từ khóe mắt run rẩy của anh, một chấy lỏng nhầy nhụa có mùi tanh trộn lẫn với máu chảy xuống má. Có vẻ như bọn chũng vẫn tiếp tục ngay cả khi tôi bất tỉnh. Rayman thấy cô ta mở mắt liền cười khúc khích và thì thầm đầy ác ý.

"Cô mơ đẹp đấy. Cô nghĩ rằng mẹ tôi sẽ chấp nhận một người con gái như cô bước vào nhà sao ? Tôi đoán là cô đã nghĩ mình có thể gia nhập gia đình nhà Nam tước nếu cô quyến rũ thằng em trai ngu ngốc của tôi, Sena ?''

Người đàn ông nắm lấy đùi tôi mặc cho chúng đang chảy máu, kéo thắt lưng hoàn toàn toàn yếu ớt của tôi và dính chặt vào phần dưới. Một tiếng cười bẩn thỉu vang lên bên tai tôi. Tôi lại cảm thấy khóe miệng mình bị kéo ra. Kay, không phải, người đàn ông giận dữ trước nụ cười của Belle và nhổ nước bọt như thể hắn đang bị xúc phạm. Một người khác đang thở hổn hển khi lấy tay tự nắm lấy bộ phận sinh dục của mình cũng cau mày khi nhìn thấy nụ cười của cô.

"Vì lý do nào đó mà con khốn này vẫn có thể cười ngặt nghẽo dù bị đối xử như thế này. Người ta nói nếu chơi một con điếm có điệu bộ như vậy thì sẽ gặp xui xẻo trong ba năm. Anh có biết điều này không, người thừa kế nhà Nam tước ?"

"Không biết.''

Anh cởi túi tiền được giắt bên thắt lưng ra, tiếng kim loại va chạm vang lên đến chói tai.

"Tôi nghe nói mẹ tôi đã cho các anh rất nhiều tiền.", "Tôi sẽ bồi thường riêng cho anh chàng bị cắn trước đó.''

Kay dường như biết rằng mình đang nhìn thấy gì và đang trải qua điều gì. Tôi cũng biết rằng những việc như thế này đôi khi cũng xảy ra ở thế giới thực.

Từ xa xưa người ta đã thấy rằng trong giới quý tộc không có nổi một người hữu dụng. Kay nghĩ đến người phụ nữ đã thực sự phải trải qua cảm giác đó.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy dưới thắt lưng mình và nghe thấy tiếng rên rỉ như động vật của Raymon. Kay, không, là Belle nhắm mắt lại. Một giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng cô.

"Tao sẽ nguyền rủa chúng mày. Tao sẽ làm cho chúng mày đau khổ như cái cách tao phải chịu đựng. Chúng mày sẽ được tận mắt chứng kiến bạn bè, gia đình và chính bản thân chúng mày bị cấu xé. Cho dù có chết tao cũng sẽ không quên.''

Những người đàn ông không nhịn được cười lớn trước giọng nói yếu ớt và ngắt quãng của cô. Có lẽ họ thậm chí còn không thể nghe thấy cô ấy vì giọng cô quá nhỏ.

Kay, người gián tiếp thốt ra những lời đó, có thể nhận ra rõ ràng. Ngay từ khi câu nói " Có chết tao cũng sẽ không quên.'' được thốt ra, trời đổ mưa một cách điên loạn. Bóng tối bao trùm quanh ngôi nhà. Đó là một bầu không khí đáng sợ và tối tăm. Cô cười không ngừng khi nhìn họ nhổ nước bọt và rời khỏi nhà.

Cô ấy là một phù thủy.

Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại và mở chúng ra, tôi lại đang ở một nơi khác. Anh đang ngồi trên ghế, trước mặt anh thấy Sena đang quỳ gối và khóc. Khung cảnh này trông có vẻ sống động hơn những gì tôi thấy trong ảo giác trước đây. Kay buộc phải nhìn thấy những thứ mà anh không muốn thấy và phải cảm nhận những thứ mà anh không muốn cảm nhận. Sena vừa khóc vừa băng bó tay cho Belle.

"Sao mặt em lại thế này ? Huh ?". "Sao tay em lại thành ra thế này"

Kay nhìn xuống Sena đang khóc và yêu cầu anh nói chuyện, rồi cô nói với giọng vô cảm.

" Hãy nghe cho kĩ, Sena."

Sena nước khuôn mặt đầy nước mắt lên, có lẽ đang nghĩ rằng cô ấy sẽ nói cho mình biết mọi chuyện lại thành ra như thế này, ai đã làm điều đó và chuyện gì đã xảy ra. Đó là một khuôn mặt hiền lành. Một khuôn mặt trông như chưa từng phải chứng kiến hay nghe thấy điều gì bẩn thỉu, đáng sợ hay xấu xí. Kay cười thật sâu. Anh giơ bàn tay run rẩy lên lau đi những giọt nước mắt trên đôi má mềm mại và ấm áp rồi nói.

" Nếu một ngày em đột nhiên biến mất, anh hãy tự sát."

"...C-cái gì ?" "Belle, ý em là gì ?"

Thay vì trả lời, Kay cử động người, mở ngăn kéo, lấy ra một chai lọ to bằng lòng bàn tay và đưa cho Sena. Belle ôm bụng bằng bàn tay băng bó của mình.

"Bắt đầu từ hôm nay, hãy gieo hạt để khi chúng nảy mầm, những bông hoa này sẽ bén rễ trong từng nhà dân làng. Anh có thể đặt nó ở đâu đó như sau cửa bếp hoặc dưới gầm bàn miễn không bị ai nhìn thấy. Chúng ta phải rải nó hết tất cả các ngôi nhà trong làng. Đừng bỏ sót dù chỉ một ngôi nhà, Sena." "Kể cả ngôi nhà của anh."

Vừa nói những lời đó, cô vừa cười vui vẻ đến mức không thể tin được cô đang nghĩ gì. Đó là một suy nghĩ mà Kay không hề biết đến. Cô cười cho đến khi Sena ngừng khóc và mở to mắt nhìn cô, cô nói tiếp.

" Hãy thực hiện nó trước khi hoa nở. Hiểu không ?"

"Sena của em..."

Khuôn mặt tươi cười dần dần trở nên méo mó vì đau đớn.

"Em yêu anh rất nhiều." "Em thực sự muốn làm vợ anh và làm mẹ của con anh."

Tôi cảm thấy nước mắt chảy ra từ mắt của cô ấy. Đầu ngón tay tôi ngứa ran. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi cảm thấy rất đau lòng. Sena vùi đầu vào đầu gối.

" Em phải làm theo cách đó sao ? Huh ? Belle, làm ơn." "Đừng nói những đều đáng sợ như thế."

Khi sức nặng của đầu Sena đè lên đầu gối tê cứng của tôi, tôi cảm thấy hơi đau, nhưng tôi không hề biểu hiện ra ngoài. Tuy nhiên, cô lau nước mắt, thở dài và nói một cách nhẹ nhàng.

"Tự sát chỉ là một trường hợp khẩn cấp. Nhưng anh phải làm điều đó."

Ngón tay cô chỉ vào cái chai trên tay Sena.

"... .... ..."

Sena khóc mà không trả lời. Có lẽ vì sợ hãi và có cảm giác cô ấy sắp rời đi. Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt của Sena và ân cần hỏi.

" Sena, anh sẽ làm chúng vì em chứ ?''

"...Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà phải không ?"

Belle mỉm cười và gật đầu hài lòng trước câu trả lời của anh. Khi bước ra khỏi căn nhà, Sena gật đầu như thể không thể nói thêm điều gì nữa.

"...được rồi.."

Kay thở mạnh, nước mắt rơi như mưa. Cơ thể tôi run lên bần bật. Zigril nhìn Kay bên cạnh với giọng ngạc nhiên.

"Kay ? Có chuyện gì vậy ? Kay ? Ngươi ổn chứ ? Schumann."

Kay đang định nôn ra thì hắn nắm lấy tay anh.

"...Ngươi có ổn không."

Khi cảm giác thực tế của tôi quay trở lại, những cảm giác mà tôi trải qua trước đó lại ùa về.

Cơ thể lúc đó lao về phía Kay vẫn nằm trong tình trạng như trước, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Thật kinh khủng khi nghĩ về vụ cưỡng hiếp tập thể mà tôi không hề dính líu đến và phải nếm thứ tinh dịch mà tôi thậm chí còn chưa bao giờ uống. Hận thù, tình yêu, buồn bã, giận dữ, tuyệt vọng, hối tiếc...Tôi rõ ràng không phải là người phụ nữ đó, nhưng những cảm xúc gượng ép cứ dâng trào trong tôi.

" Ờ....ừm...''

Thức ăn mà tôi ăn vào buổi sáng đã hoàn toàn bị nôn ra ngoài. Khi dịch dạ dày trào ra đến mức như cạn hết, Zigril ôm vai Kay hỏi, lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh và đôi môi vừa nôn xong của anh bằng vạt áo choàng.

" Có chuyện gì vậy ? Còn thấy khó chịu không ?"

Kay mất hết sức lực và lắc đầu. Sau đó tôi nhìn Zigril, người lau hết dị vật bẩn thỉu trên miệng tôi và hỏi tôi có ổn không. Tôi nhớ mình đã từng làm tình với hắn ta, nhưng tôi không muốn so sánh nó với vụ cưỡng hiếp mà Belle đã phải chịu đựng. Hiện tại, Kay đang ở trong tình thế có thể chết nếu không có Zigril.

Hơn nữa, dù đã từng trải qua điều tương tự nhưng anh lại là người không thể mang nỗi hận thù lớn như người phụ nữ đó. Tôi không thể nào bảo người thân yêu của mình đi chết đi, và tôi cũng không thể tự tay lấy thai nhi ra khỏi bụng mẹ. Kay là kiểu người sẽ nhanh chóng quên điều gì đó như thể nó chưa từng xảy ra hoặc như thể nó không có gì to tát, và sẽ tự nhủ rằng không sao cả mỗi khi nhớ đến.

Có phải vì anh là đàn ông ? Hay là vì đó là điều mà tôi chưa từng trải qua ? Đây là điều mà tôi không thể biết được dù có trải nghiệm tương tự.

Zigril nhẹ nhàng vỗ lưng Kay.

"Tại sao lại mất sức như vậy ? Không sao rồi, ngươi không nên cẩu thả với sức khỏe."

Tôi không có gì để nói. Suy đi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy mình là người bình thường nhưng không thể lên tiếng bác bỏ được. Kay cắn môi và nói như thể đang bào chữa.

"...tôi gặp ảo giác."

Kay đứng thẳng dậy. Dường như anh ấy đã trải qua cảm giác đó chỉ trong tích tắc.

"Có vẻ như có một ý nghĩ nào đó đang điều khiển ngài ? Sao ngài lại nhổ viên thuốc ra như vậy ?"

Trong khi lục lọi tủ, Schumann liếc nhìn lại và nói. Không phải anh nhổ nó ra, mà là anh không thể giữ quai hàm mình để nó rơi ra ngoài. Kay lại hỏi

"Ý nghĩ ư ?''

Schumann vừa nói vừa xoay cái chai chứa nhãn cầu kì lạ xung quanh và kiểm tra nó.

"Nếu những ký ức hoặc cảm xúc mà ngài suy ngẫm trước khi chết quá mạnh mẽ thì ngay cả khi chết, thứ gọi là 'tư tưởng còn sót lại' vẫn tồn tại trong không gian đó. Những người có tinh thần yếu đuối có thể bị cuốn đi hoặc bị nhập hồn vào người chết nếu họ ở trong trạng thái xấu.''

Dường như đó không phải là sự chiếm hữu thân xác. Có cái gì đó làm gián đoạn đầu óc tôi và buộc lòng tôi phải nhìn vào nó.

"...''

Tôi cảm thấy mình đã đúng khi có thể nhìn thấy hết tất cả. Kay giờ đã biết tại sao Sena lại tự tử và cái bào thai giữa hai chân cô từ đâu mà có. Kay nhìn lại cái xác người phụ nữ với đôi mắt trống rỗng. Như cô ấy đã nói, Sena đã nuôi Obellu dưới căn hầm của biệt thự nhà Nam tước. Và...

"...Ngươi đã thấy gì, Kay ? Đã có chuyện gì xảy ra vậy ?''

Zigril trông rất lo lắng cho tình trạng của Kay. Dù biết nó trông rất đáng sợ nhưng Kay không thể rời mắt khỏi cái xác.

"...Zigril, tôi nghĩ tôi đã thấy thứ gì đó trong nhà cũa lão già trước khi ngất đi."

Zigril chăm chú lắng nghe những lời của Kay như thể đó là ý muốn của hắn.

"Gì ?''

Kay nuốt nước bọt và nhìn Zigril. Anh hi vọng là không, nhưng Kay biết những gì mà anh đã thấy đều là sự thật.

"...Obellu.''

"Obellu ? Ở nhà của lão già đó à ?''

Zigril cau mày, Schumann cũng nhìn lại.

"Có thật là Obellu không. Nó không phải là đóa hoa của Alosha sao ?"

Schumann chuẩn bị buông lời khiếm nhã thì Kay gật đầu. Tuy nhiên, Kay nói.

"...Có vẻ như người phụ nữ đó và Sena đã gieo rắc Obellu để trả thù ngôi làng. Nếu cái lọ cô ấy đưa cho Sena là Obellu...Không, chắc chắn là đúng vì thứ tôi nhìn thấy ở dưới tầng hầm dinh thự chính là Obellu."

Schumann đặt chiếc chai đang cầm trên tay xuống, nhìn Kay một lần, sau đó nhìn cái xác, rồi thở dài nặng nề.

" Tôi hiểu tại sao những linh hồn đó lại chờ đợi ngài. Đúng. Obellu là một loài hoa đến từ địa ngục. Chúng thật sự rất nguy hiểm. Những người dính phải Obellu có xu hướng tấn công người khác cho đến khi sức lực của họ cạn kiệt và chết đi, cho dù cơ bắp của họ có bị rách toạc hay không." "Số đó đều là quái vật, giống như điện hạ vậy."

Chà, hoặc nó có thể không tệ bằng thưa ngài. Zigril vừa nói vừa càu nhàu.

"Không thể thanh tẩy ?"

"Làm sao tôi có thể một mình thanh lọc toàn bộ ngôi làng này ? Dù có là pháp sư cấp 9 cũng khó có thể nhổ tận gốc chúng.''

Schumann liếc nhìn Zigril một cách sắc bén.

"Cô ta có ác cảm gì sâu sắc đến mức phải phát tán một thứ nguy hiểm như vậy ?"

Kay giải thích như thể đang bào chữa, chỉ cần mở miệng ra là anh lại thấy như mình là tội nhân.

"Chậc...ban đầu thì có vẻ như Belle, cái xác đó, à không, cô gái đó là người hứa sẽ kết hôn với Sena. Nhưng Nam tước phu nhân không thích cô...nên đã huy động dân làng hành hung và cưỡng hiếp cô gái đó. Có vẻ như mọi chuyện là vậy."

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Schumann khịt mũi và nhún vai, trong khi Zigril nhìn chằm chằm vào Kay.

"Cưỡng hiếp tập thể ?"

"...Đúng." "Trong đó có người thừa kế của Nam tước, tên là Raymon.''

"Có phải ngươi bị ảo giác và nhìn thấy người phụ nữ đó bị cưỡng hiếp không ?''

Kay lắc nhẹ đầu trước câu hỏi của Zigril.

"Tôi cảm nhận được hết. Trong ảo giác đó."

Tôi đã cảm thấy nó chứ không phải chỉ nhìn. Kay thản nhiên trả lời và ngẩng đầu lên.

Zigril nhìn Kay chăm chú như thể muốn xuyên thủng anh.

"Tại sao ngài lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế ?''

Khi Kay nghiêng đầu hỏi, Zigril chậm rãi mỉm cười. Đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, một nửa con ngươi màu tím biến mất.

"Ta thực sự nghĩ mình đã làm điều gì đó đáng chết''

"Đúng vậy.''

Trên thực tế, Kay vẫn thắc mắc liệu tất cả dân làng có phải chết hay không. Có thể có những người hoàn toàn không liên quan đến những người đàn ông trong vụ cưỡng hiếp đó, nhưng liệu họ có đáng phải chết cùng chỉ vì họ là gia đình của bọn chúng không ? Đó là điều Kay không thể quyết định được.

"... Không phải chúng ta nên ra ngoài và xử lí Obellu ngay bây giờ sao ?''

Khi Kay vừa nói vừa nhìn xác chết, Zigril nghiêng đầu.

"Chúng ta ? Tại sao ?''

"Vâng ?"

Khi Zigril hỏi một cách tự nhiên, Kay hỏi lại. Hắn mỉm cười với một biểu cảm mà anh không thể hiểu nổi.

"Tại sao ta phải làm việc đó ?'' "Chúng ta chỉ cần tìm bông hoa của Alosha và rời đi thôi, Kay à.''

Kay cau mày trước những lời của Zigril rằng việc dân làng sống hay chết không liên quan đến hắn. Tôi đã biết hắn là loại người như vậy ngay từ đầu, nhưng khi thấy hắn thậm chí còn không hề lo lắng về việc đó khiến tôi chắn chắn rằng 'Hắn ta chính là loại người như vậy.'

Thực ra Kay không phải là người tốt gì cho lắm, nhưng vì ở bên Zigril nên anh cảm thấy mình rất có đạo đức và lương tâm. Schumann hẳn đã cảm nhật được sự bất an của Kay nên nhún vai.

"Như tôi đã nói, Kay, chúng ta không thể loại bỏ nó chỉ bằng sức của mình được. Giống như chúng ta không thể làm được chứ không phải là không làm. Tôi cũng không có nhiều đá ma thuật như thế.'' "Tôi không có khả năng làm điều đó, đương nhiên Kay càng không thể."

Vì vậy đừng lo lắng, Schumann nói với giọng an ủi, nhưng Kay lại bối rối hơn. Thật không dễ chịu chút nào khi bị nói thẳng rằng mình bất lực. So với Schumann và Zigril, ai mới là người bất lực hơn ? Hơn nữa, Schumann nói đúng. Kay không có ý định đưa ra yêu cầu đáng xấu hổ về việc phải cứu dân làng khi chính anh không thể làm gì.

Liệu Helene có thể thoát khỏi khu rừng một cách an toàn không ? Kay không tự tin lắm nên gãi đầu nhìn đi nơi khác.

"Ha ?''

Trong tầm mắt của Kay, có một cái chai nhỏ đã rơi xuống dưới tủ. Bên trong nó là một bông hoa rất giống Obellu, nhưng có bầu nhụy, chứa đầy chất lỏng. Đó là hoa của Alosha.

P/s: Đại loại là chap này nói về việc linh hồn Kay bị ép nhập vào Belle, kiểu Belle hành động như thế nào thì Kay như thế ấy. Nên có một số đoạn miêu tả dưới cảm giác của Kay. Ví dụ như đoạn lau nước mắt cho Sena.

Mà chap này đúng dài kinh khủng luôn á :((( , hơn 7k chữ cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro