Phần 5. Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không có thời gian để nghỉ ngơi một cách thoải mái ngay cả trong ban ngày. Những người từ Edor cứ bám theo mà không quan tâm là ngày hay đêm. Và cả nhóm, những người đang ở trong tình thế phải canh chừng ngựa của mình ngay cả khi đang chiến đấu, cứ tiếp tục chạy và chạy, chỉ để ngựa nghỉ ngơi và đảm bảo rằng chúng sẽ không chết vì kiệt sức. Lúc chúng tôi đến được Lavlen thì trời đã sáng.

Khi nhìn thấy những bức tường thành quen thuộc, Kay cảm thấy như mình đang rơi nước mắt vì xúc động. Cái mông của tôi dường như không còn cảm giác sau khi cưỡi ngựa suốt hai ngày, giờ đây như được giải thoát. Tôi cũng có thể nói lời tạm biệt với Zigril, người liên tục quấy rối bằng cách áp sát vào lưng tôi.

Kay nhảy xuống ngựa, liếc nhìn những bức tường lâu đài trông sáng sủa hơn thường lệ. Cánh cổng đã đóng chặt. Có vẻ như đã hơn mười giờ nhưng những bức tường của lâu đài vẫn đứng yên. Jack có lẽ vì ê mông nên nhảy xuống ngựa, cầm dây cương và đi theo Kay.

Kay gõ vào cánh cửa nhỏ cạnh cổng lớn của lâu đài. Bình thường sẽ có người đi ra ngoài ngay nhưng cửa lại không mở. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch từ bên trong và chờ đợi, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi.

Kay nói và gõ cửa to hơn.

"Cái gì, không có ai ở đây à ?''

Tôi đoán sẽ hiếm có ai còn ngủ vào giờ này. Khi Kay nhăn mặt thì Zigril đi đến cạnh anh.

"Có vẻ như ở đây đã bị tấn công.''

Hắn dùng lửa chiếu sáng các cổng và tường rồi nói: "Những vết máu và vết xước rất khó nhìn thấy trong trời tối.'' Có lẽ nào họ cũng bị ma cà rồng tấn công rồi ? Kay sững người, gõ cửa mạnh hơn, bên trong vang lên tiếng nói của ai đó.

"Anh là Phó đội trưởng sao ?''

Giọng nói quen thuộc đó...

"Leon ? Có phải là Leon không ?''

Khi Kay gọi tên cấp dưới của mình, cánh cửa bên trong từ từ mở ra. Ánh sáng lọt ra từ khe hở nhỏ trên cửa. Leon, người đang phải băng bó một bên trán, vui vẻ nói khi nhìn thấy Kay.

"Phó đội trưởng !''

"Leon ! Chuyện gì đã xảy ra vậy ?''

"Phó đội trưởng ! Anh vẫn còn sống !''

Mặc dù so với Kay, khuôn mặt anh ta còn giống như người sắp chết hơn nhưng anh ấy vẫn rất vui mừng khi thấy Kay còn sống và tiến đến ôm anh thật chặt. Nhưng chẳng mấy chốc anh ấy bị ném văng đi. Kay quay lại nhìn Zigril, người đàn ông đã ngăn cản cấp dưới của anh có một cuộc hội ngộ đầy xúc động với anh.

Hắn ta có một biểu hiện rất khó chịu. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu mình nhường nhịn một chút. Kay hỏi Zigril khi thấy Leon lăn lộn trên sàn và trông anh ta có vẻ khá đau với cánh tay bị băng bó.

"Ngài làm gì vậy ?''

"Sao ?''

Kay cau mày nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn.

"Tại sao ngài lại quăng cấp dưới của tôi đi ?''

"Huh ? Ngươi đang che chắn cho người đàn ông trước mặt ta à ?''

Mặt Kay cứng đờ khi Zigril hỏi với nụ cười ranh mãnh. Mặc dù tôi đã trải qua vài ngày ở cùng Zigril nhưng tôi không thể giữ bình tĩnh trước phong cách nói chuyện của ngài ấy. Kay mất hết ý muốn tranh cãi thêm với những lời nghe như đang chỉ trích người vợ vì đã lừa dối mình và bảo vệ người đàn ông khác.

Leon đột nhiên đứng dậy, nhìn tôi rồi nói.

"Vào nhanh thôi. Vẫn còn sớm nên ma cà rồng có thể tấn công bất cứ lúc nào.''

Như Zigril đã nói, lâu đài đã bị lũ ma cà rồng tấn công trong suốt hai ngày qua. Họ đã cố gắng sống sót trong ngày đầu tiên, nhưng vào đêm qua, một cánh cửa đã bị phá hỏng và ba con ma cà rồng xông vào bên trong, giết chết bốn lính canh và làm mười một người bị thương. Leon nói khi đi vào bên trong.

Trong khi Zigril, Schumann và Jack đến gặp Bá tước, Kay vào trong phòng của anh để soạn hành lý và tình cờ gặp đội trưởng. Anh ta là một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ hoang dã, nhưng sau một thời gian không gặp, có vẻ sự hoang dã của anh ta đã tăng gấp đôi.

"...Sao ngài không đi cạo râu đi ?''

" Cái gì ? Cậu vẫn còn sống đấy à.''

"Tôi thấy đội trưởng trông cũng còn ổn lắm.''

Trông có vẻ hơi tệ, nhưng không có vết thương nào cả. Kay còn muốn tham gia vào trận chiến của những lời nhận xét mỉa mai với thủ lĩnh, nhưng cuối cùng anh chỉ trừng mắt vì những điều anh nghe được vào một ngày trước khi lên đường đến Edor.

Tôi nghe nói cô gái mà anh ta đang tán tỉnh đã từ chối lời cầu hôn của anh ta vì Kay. Thực ra đó còn không phải lỗi của Kay, nhưng dù cấp trên không hài lòng với anh thì đó cũng là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì đối phương là kẻ hư hỏng, một kẻ hư hỏng thì có quyền đổ lỗi cho mọi thứ.

Kay không thực sự mua quà hay đối xử tốt với cô ấy, nên anh không thể hiểu được cảm xúc của những người phụ nữ đã nói rằng : "Tôi không thể quên Kay.''. Không phải đội trưởng mới là 'một người đàn ông tốt', có tương lai tươi sáng với một gia đình hòa thuận, nhân cách tốt và có thể trao cả trái tim lẫn ví tiền của mình cho một người phụ nữ sao ? Họ đúng là những cô gái không có mắt nhìn người.

Kay gãi đầu và nói với anh ta khi anh ta đang mò mẫm quanh eo để tìm kiếm con dao.

"Vậy là chuyện của anh và Betty không thành à ?''

"Là Anna !"

Anh ta hét lên. Cảm giác như từ miệng anh ta bắn ra được hẳn một xô nước bọt. Kay chậm rãi lau vết nước bọt vương vãi trên má. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tại sao họ lại bỏ qua sự lựa chọn là đội trưởng. Phải chăng vấn đề không nằm ở những cô gái không có mắt nhìn mà nằm ở chính cấp trên của tôi ? Tôi hỏi lại khi đang lau nước bọt trên tay vào gấu quần.

"À, là Anna. Vậy là mọi chuyện với Anna không suông sẻ à ?"

"Đồ khốn nạn vô liêm sỉ này ! Ngươi còn có thể hỏi như thế sao ? Cho dù có mười cái miệng thì cũng không thể bào chữa được gì đâu !''

Kay giơ cả hai tay lên xin lỗi tên cấp trên đang định lao vào mình.

"Xin lỗi.''

"Xin lỗi mà xong á ? Ngươi trơ trẽn đến mức đi quấy rối tất cả phụ nữ trong thành phố !"

Kay nhíu mày nhìn người trước mặt, trông như anh ta sắp rút con dao ra. Đội trưởng có vẻ tức giận và điều đó khiến những lời nói của anh ta trở nên gay gắt, Kay hiểu cảm giác của anh ta, nhưng anh thực sự rất mệt mỏi và khó có thể chấp nhận anh ta bằng cái nhìn tử tế.

"Sao ngài lại trở nên như thế này ? Tôi không hề lừa dối Anna. Xin ngài hãy cư xử một cách có chừng mực.", "Ngài muốn tôi phải làm gì đây ?''

"Đồ khốn nạn !''

Anh ta rút một thanh kiếm từ thắt lưng ra. Tôi nhớ rằng lần trước tôi đã nhìn thấy cách rút kiếm như thế này. Mặc dù thanh kiếm đó khác hoàn toàn với Zigril, nhưng nó giống ở chỗ rút kiếm ra nhanh đến mức chỉ bằng một cú búng tay. Bởi vì gần đây tôi đã được Zigril 'huấn luyện' trong một thời gian ngắn nên tôi không sợ thanh kiếm nào cả. Kay vuốt tóc và thở dài.

"Được rồi, cứ coi như đó là lỗi của tôi. Nhưng hãy nhìn vào nó đi. Tôi cũng không thể thay đổi điều gì. Tôi xin lỗi. Rốt cuộc ngài muốn tôi làm gì ?''

Chuyện này đã có từ lâu rồi, nhưng ngay khi gặp nhau, Kay càu nhàu hỏi rằng bản thân có cần đen đủi đến vậy không. Chẳng phải mấy ngày gần đây anh đã phải trải qua một quãng thời gian khó khăn sao ? Dù cơ thể vẫn ổn nhưng tâm trí tôi không còn nguyên vẹn nữa.

Kỳ thực tất cả chuyện này xảy ra đều là vì đội trưởng, anh ta đáng lẽ phải chịu hết thảy những điều kinh khủng này, còn việc anh ta có hợp khẩu vị của Zigril không thì lại là chuyện khác. Giờ thì mọi chuyện đã qua và sự oán giận đối với Zigril đã vơi đi phần nào, nhưng chỉ mới vài ngày trước, Kay đã nghiến răng nghiến lợi nói: "Trưởng đoàn, tôi sẽ giết anh."

Có vẻ như anh ta, người đang cố gắng phớt lờ sự thật rằng anh ta không thể chào đón nồng nhiệt Kay, người đã thay anh ta vượt qua cái chết nhiều lần, cũng thể hiện sự khó chịu trong giọng nói của mình. Đội trưởng nhìn xuống Kay đang cau mày, rồi nói sau khi im lặng một lúc lâu.

"Hãy quay lại với Anna.''

Anh ta nói với giọng điệu rất trang trọng. Nhưng đó là một biểu hiện buồn bã. Có vẻ như người đàn ông thô kệch này sắp khóc bất cứ lúc nào. Kay thở dài và điều đó cũng chẳng gây sốc chút nào. Đây đã là lần thứ tư.

"...Đoàn trưởng cứ nói vậy nên những cô gái đó mới làm vậy với ngài đấy."

Tôi từng hẹn hò với cô gái mà tôi đã từng chia tay lần hai vì không thể chống lại áp lực của vị cấp trên này. Mặc dù mối tình đó cũng chẳng kéo dài thêm được bao lâu nhưng có vẻ như một tin đồn đã bí mật lan truyền giữa những cô gái đã từng chia tay tôi rằng nếu hẹn hò với thủ lĩnh đội bảo vệ Lavlen, họ có thể quay lại với Kay. Nó cứ như vậy trở thành một vòng luẩn quẩn.

Dù không phản đối việc bắt đầu lại với người mà mình đã chia tay nhưng Kay không muốn họ lợi dụng thủ lĩnh chỉ vì không đủ can đảm để nói với anh. Nhưng có vẻ đoàn trưởng không biết được điều này nên lần nào anh ta cũng phát điên lên và liên tục mắng anh: "Quay lại với cô ấy đi.''

Trước câu trả lời cáu kỉnh của Kay, anh ta lại sắp rơi nước mắt. Kay, người không thực sự muốn nhìn một người đàn ông to lớn khóc lóc, anh cau mày. Kay yếu đuối trước nước mắt của phụ nữ nhưng anh lại càng bất lực trước nước mắt của đàn ông.

"Thôi được rồi...''

"Kay, nhìn tôi này."

Ngay khi tôi sắp lẩm bẩm một cách bực mình, "Được rồi, ngài đừng khóc nữa.'' thì Elven, quản gia kiêm thư ký của lâu đài, xuất hiện ở góc tường và gọi Kay.

"Thủ lĩnh, tôi có thể nói chuyện với Kay được không ?''

Kay vui mừng trước lời nói của Elven về việc muốn tìm gặp anh. Kay giả vờ như không thấy đội trưởng đang giữ mình, anh nắm tay Elven và rẽ vào một góc. Elven có lẽ sẽ không đến gặp Kay nếu không có việc gì nên thủ lĩnh chỉ có thể bỏ qua. Kay thở phào nhẹ nhõm và quay lại nhìn Elven.

"Chuyện gì đã xảy ra thế, Elven ?''

Elven trông rất hốc hác sau vài ngày không gặp ông. Kay cau mày nhìn khuôn mặt mệt mỏi của ông. Ông ấy nói, tháo kính ra và ấn tay vào giữa hai lông mày.

"Tôi không biết ngài đã thấy chưa, nhưng cả thành hiện rất lộn xộn.''

Kay gật đầu.

"Tôi nghe nói ma cà rồng đã tấn công vào thành."

"Đúng vậy. Có rất nhiều người đã bị những con ma cà rồng làm hại và họ lần lượt trở thành thây ma hoặc ma cà rồng. Vì lý do nào đó, đám trẻ nhỏ đột nhiên mắc bệnh còn người già thì sắp chết. Hơn nữa, nguồn nước bắt đầu thối rữa. Cả thành phố thực sự đang rất hỗn loạn.", "Tôi không thể xử lý những vấn đề đó được."

Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn dự kiến. Elven lại là người phải lo nhiều việc nhất nên chắc hẳn đã rất vất vả. Khuôn mặt của Kay, người đã nhiều lần suýt chết trong chuyến đi, có vẻ vẫn còn tươi tỉnh hơn nhiều so với ông ấy. Kay gật đầu và chờ Elven nói. Nếu ông ấy chỉ muốn nhắc nhở tôi hoàn thành nhanh chóng những việc tôi đang làm, ắt hẳn ông sẽ không gặp riêng tôi như thế này.

"Chúng ta không thể giải quyết mọi việc chỉ với lực lượng quân lính ít ỏi trong lâu đài. Tôi nghĩ rằng Lavlen chỉ có thể cầm cự trong khoảng hai tuần nữa. Vì vậy, tôi đang nghĩ dến việc yêu cầu quân tiếp viện từ thủ đô Codor..."

Ông hít một hơi thật sâu.

"Chúng tôi có thể yêu cầu hỗ trợ từ Codor, nhưng những việc liên quan đến thủ đô đều phải qua quá trình rất phức tạp."

Kay cảm thấy xót cho Elven, người đang thở dài một cách rệu rã. Đội trưởng đội an ninh không được việc, Bá tước lại có tinh thần yếu đuối, và cả thành Lavlen cũng chẳng có bao nhiêu người hữu ích. Kay nghĩ, rõ ràng ông ấy đã phải chịu nhiều gian khổ.

"Vậy nhờ ngài Zigril thì sao ? Dù gì ngài ấy cũng sẽ về lại thủ đô, nếu điện hạ chịu nói chuyện tử tế...."

Thực ra yêu cầu Zigril làm một việc gì đó như thế không phải là ý kiến hay. Hắn là người mà khi nghe xong sẽ tự nhiên hỏi " Sao lại là ta ?". Kay gạt những gì Elven định nói sang một bên, nói ra suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu anh.

"Schumann thì sao nhỉ ? Anh ấy sẽ sẵn lòng giúp đỡ nếu ta đưa cho anh ấy một số tiền vàng."

Kay tự tin rằng đó là một ý tưởng không tồi. Tất nhiên tôi không đủ tin tưởng để dốc toàn bộ số tiền ra, phải chia tiền đặt cọc và tiền sau khi hoàn thành xong việc...

"Tôi đã hỏi qua ý kiến điện hạ rồi." Elven nói và đeo lại kính.

"Ông nói thật sao ?"

"....Chậc, 'Tại sao lại là ta ?'."

"... .... ..."

Kay run rẩy với những lời nói của ông. Chẳng phải khả năng thích nghi của con người rất thần kì sao ? Vẻ mặc của Elven buồn bã, có lẽ ông đang tự trách mình đã làm sai điều gì. Nhưng không, Zigril vốn là người đàn ông có tính cách như vậy. Sẽ rất kì lạ nếu hắn đưa ra một câu trả lời khác. Elven nói với vẻ mặt lo lắng.

"Tôi đã đề nghị ngài Schumann làm pháp sư một thời gian. Trùng hợp là chúng tôi cũng đang cần một pháp sư. May mắn là ngài ấy sẵn lòng..."

Khi Elven ngừng nói, Kay nghĩ rằng hẳn bá tước phải trả một số tiền khá lớn. Vậy liệu Schumann sẽ ở lại Lavlen và để Zigril một mình trở về thủ đô không ? Khi Kay đang nghĩ rằng mặc dù hắn là một người không ai có thể đụng vào, nhưng hắn sẽ không di chuyển mà không có người phục vụ, Elven nói với vẻ mặt thực sự xin lỗi.

"Vậy Kay à, ngài không thể thương lượng với ngài Đại công tước thêm một lần nữa sao ? Tôi không biết thiệt hại sẽ lớn đến mức nào nếu chúng ta thực hiện quy trình đăng kí thông thường. Nếu điện hạ đến thủ đô và nói chuyện với Hoàng đế, tôi chắc chắc sẽ được cấp phép ngay lập tức."

Có lẽ tôi hiểu ý ông ấy muốn nói là gì. Có vẻ như ông ấy đang nói rằng Schumann sẽ ở lại Lavlen và Zigril là người duy nhất kết nối liên lạc với thủ đô, vì vậy nếu không có hắn, Lavlen sẽ gặp nguy hiểm. Tôi hiểu ông đang nói gì, nhưng...Kay sững người một lát rồi nói một cách gấp gáp.

"Ông đang nói gì vậy ? Zigril sẽ không..."

"Schumann và Jack bảo tôi nói chuyện này với ngài, Kay à."

Elven trông như tuyệt vọng đến mức ông sẽ bám lấy bất cứ thứ gì dẫu đó chỉ là một cọng rơm. Kay, người đang cố chứng minh mình không có năng lực đó, không thể nói gì thêm và chỉ im lặng.

"Tất nhiên, tôi biết thật khó khăn khi yêu cầu Kay lặp lại thứ gì đó đã từng bị từ chối. Nhưng đây là tình huống mà người dân Lavlen có thể chết bất cứ lúc nào."

Kay vãn im lặng trước lời cầu xin tuyệt vọng của Elven. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nghe lời ông ấy. Kay hít một hơi và nói khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Elven.

"Chỉ truyền tin thôi có được không ?"

"Sẽ thật tốt nếu ngài đạt được kết quả có lợi."

Elven nói gấp và Kay thì mỉm cười cay đắng. Đó có phải là điều mà chỉ cần muốn là được không ? Ngay cả khi cố gắng hết sức, Kay thực sự vẫn hoài nghi về việc liệu Zigril có chịu nghe những gì anh nói hay không. Nếu là chuyện của người khác thì anh có thể chỉ hỏi chung chung thôi, nhưng Lavlen cũng là nhà của anh. Lòng Kay trở nên nặng trĩu.

Anh vẫn còn sống và trở về từ Edor, nhưng bây giờ ngay cả Lavlen cũng đang gặp nguy hiểm. Tôi biết chắc chắn rằng mọi chuyện không liên quan đến Zigril, nhưng kể từ khi hắn xuất hiện, tin xấu vẫn luôn tiếp diễn, nên chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy mình giống nhưng phải luôn đứng đầu ngọn sóng của những tình huống khó khăn này. Và thật buồn cười khi bản thân Zigril lại chẳng bị ảnh hưởng gì.

"Ngài ấy đang ở đâu ?"

Kay nhận ra rằng mình cần phải giải quyết càng nhanh càng tốt và hỏi Elven.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro