Chương 5: Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng lăn bánh tăng tốc như nhịp tim đang đánh mạnh. Bầu trời xanh, cỏ xanh mướt, và không khí trở nên trang trọng khi một dàn ngựa đẹp lung linh xuất hiện từ phía cổng dinh thự.

Mọi người hầu đã tụ tập sẵn sàng đón chào. Họ xếp thành một đường lối nghiêm túc, cúi đầu như những người tôn kính. Holly và Ellen, cùng với người hầu của họ, đứng sau lưng một người hầu chủ nhà.

Chợt, một bóng hình lớn lẻo bước xuống từ xe ngựa, làm cho bụng đất đổng động mỗi bước đi. Công tước Reyburn Von Denyster, con trai duy nhất của gia đình, xuất hiện trong chiếc áo vest thanh lịch. Mái tóc đen của anh ta óng ả như suối, đôi mắt xanh thẳm của anh ta sâu thẳm như đại dương.

Reyburn bước xuyên qua hàng người hầu. Bước chân uyển chuyển, ánh mắt sắc bén, anh đưa ra đôi tay và nắm chặt tay mẹ, cúi đầu chào bà một cách lịch sự.

"Chào mẹ." Anh ta nói với ngữ khí lịch thiệp.

Phu nhân Bella Von Denyster mỉm cười, bà ôm lấy con trai của mình.

"Con trai cuối cùng con cũng đã trở về." Bà nói.

Reyburn ôm lấy mẹ mình, mỉm cười dịu dàng lịch sự.

Holly, trong thoáng chốc, thấy thoáng qua ánh mắt sắc sảo của người chàng trai lướt qua, mặc áo vest nhưng không cảm xúc nổi bật. Chỉ là một sự lướt qua thoáng qua, nhưng đủ để để lại ấn tượng về vẻ đẹp và sự quý phái.

Reyburn nhìn thấy thoáng qua những người hầu. Anh ta nhìn thấy một cô gái trẻ với mái tóc bạc dài thướt tha, đôi mắt xám trong suốt, chiếc váy trắng trong trẻo nổi bật lên ngoại hình độc đáo của cô. Anh ta không biết cô gái đó là ai, nhưng anh ta cảm thấy một sự tò mò kỳ lạ. 

Đặc biệt là mái tóc. Anh chưa từng thấy người nào có mái tóc bạc cả. Duy nhất chỉ có cấp trên của anh ở quân đội bởi ông ấy đã 60 rồi và đó là chuyện đương nhiên. Nhưng đây là một cô gái trẻ. Cô ấy kết hợp ngoại hình nhỏ nhắn của mình với chiếc váy trắng và chiếc nơ trên đầu.

Khi tầm mắt anh lướt qua và những gì anh nghĩ đều biến mất.

Reyburn và Holly chỉ lướt qua nhau, họ không nói một lời nào. Họ chỉ là những người xa lạ không quen biết.

Reyburn và phu nhân Bella Von Denyster trò chuyện một lúc. Sau đó, bước vào trong dinh thự.

Các người hầu giải tán, tiếp tục công việc của họ. Holly và Ellen cũng vậy.

Cha mẹ cô gọi cô đến, khen ngợi cô đã làm rất tốt. Holly cười khúc khích.

Holly vẫn không thể quên được hình ảnh vị công tước đó. Nhưng rồi những công việc đã khiến cô tạm gác lại và quên đi.

----------

Lúc sau, Holly cảm thấy mong muốn thoát khỏi sự ồn ào và tìm kiếm sự yên bình. Cô quyết định rời khỏi dinh thự sau khi hoàn thành công việc, hướng mình về rừng Alves, nơi cô có thể tận hưởng sự tự do và tìm kiếm cảm hứng sáng tạo.

Cảnh rừng mùa hè tràn ngập sắc màu và hương thơm. Cây cổ thụ bay bổng với lá xanh mơn mởn, những bông hoa rực rỡ tô điểm khắp nơi. Cô bước chân nhẹ nhàng vào khu rừng, cảm nhận sự trữ tình và thanh khiết của tự nhiên.

Holly nhanh nhẹn đến một cái cây cổ thụ lớn, tận hưởng cảm giác thoải mái khi leo lên và ngồi trên những cành cao. Từ đó, cô nhìn ra xa, thấy con suối chảy trong veo giữa cánh rừng xanh tốt. Những chú chim bay lượn và tạo nên những bản giao hưởng của tự nhiên.

Suối rơi từ trên cao, tạo nên những dải nước trắng xốp nhẹ, âm nhạc dịu dàng của tự nhiên. Holly nghe những tiếng sông chảy nhỏ và biết ơn vì được tận hưởng không khí mùa hè trong lành như vậy.

Ngồi trên cành cây, cô lấy ra cuốn sổ ghi chép và bắt đầu ghi lại những cảm xúc và hình ảnh đẹp đẽ xung quanh. Holly tận hưởng thứ nhiệt khí mùa hè chói lóa này, lắng nghe tiếng suối. Cảm giác bình yên và trữ tình tràn ngập, làm cho Holly cảm thấy như mình là một phần của tự nhiên, nơi mà mọi lo lắng có vẻ như tan biến, nơi mà cô có thể tự do là chính mình.

Rừng Alves mở rộng như một đại ngàn xanh mát, nơi mà âm thanh tự nhiên hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời của thiên nhiên. Những cành cây rủ xuống tạo nên những dải bóng mát dịu dàng, mà tia nắng mặt trời lọt qua, tô điểm cho mặt đất bằng lá cây xanh tươi.

Rừng Alves rợp cây cổ thụ lớn, mỗi cây như một tác phẩm nghệ thuật sống, những gốc cây đan xen tạo nên một khung cảnh trữ tình và huyền bí. Bầu không khí dễ chịu, mát mẻ, và hương thơm của lá cây kết hợp với mùi của đất ẩm, tạo nên một mùi hương dễ chịu và quen thuộc.

Con đường nhỏ dẫn qua rừng, có những đám cỏ dại xanh mướt bên lề, như những thảm cỏ lụa tự nhiên. Tiếng rì rào của lá cây, tiếng ca líu lo của các loài chim, và âm thanh của gió thoảng qua cùng nhau tạo nên một tình khí hòa mình vào thiên nhiên.

Dọc theo con đường, những bức tranh tự nhiên hiện ra trước mắt Holly. Một vành đai hoa dại đa dạng màu sắc nằm dọc theo lối đi, họa quyện màu của đỏ, vàng, và tím. Những loài hoa tỏa ra hương thơm, thu hút bước chân của người đi qua.

Còn suối trong veo chảy qua rừng, tạo nên âm thanh êm dịu, làm dịu bớt cảm giác nóng bức của mùa hè. Holly ngồi trên cành cây cổ thụ, nhìn xuống thấy nước trong veo lấp lánh như những viên ngọc, tạo nên bức tranh tĩnh lặng và trữ tình.

Rừng Alves không chỉ là nơi Holly tìm kiếm cảm hứng cho sáng tác của mình mà còn là không gian yên bình, nơi cô có thể tránh xa sự ồn ào của thế giới bên ngoài và tận hưởng vẻ đẹp tinh khôi của tự nhiên.

Holly ngồi trên cành cây cổ thụ, cái váy trắng thanh lịch của cô nhẹ nhàng phủ lên đôi chân, tô điểm cho vẻ trắng tinh khôi giữa khung cảnh xanh mát của rừng Alves, mái tóc bạc được cô buộc gọn gàng thành đuôi ngựa. Ánh nắng mặt trời mùa hè chiếu qua những lỗ lá, tạo ra những đốm sáng nhẹ nhàng, như những viên ngọc trải dọc theo cây cổ thụ.

Làn gió mùa hè thổi qua, vuốt nhẹ mái tóc đuôi ngựa dài của Holly, làm cho nó bay nhẹ nhàng, mỗi sợi tóc như hòa quyện với làn gió mát lành. Cảm giác nhẹ nhàng của gió làm cho Holly cảm thấy như là một phần của tự nhiên, một phần của bức tranh sống động mà rừng Alves mang lại.

Holly quay đầu nhìn về phía hốc cây cổ thụ, nơi những tiếng kêu râm ran của chú chim non mới nở vang lên. Bằng cách nào đó, cô đã phát hiện ra họ, những sinh linh nhỏ bé đang chuẩn bị rời tổ lẻ bằng cách lò mò đầu ra khỏi lỗ cây. Ánh sáng mặt trời chiếu qua tạo nên bức tranh nhẹ nhàng, làm tôn lên vẻ đáng yêu của những chú chim con.

Cô cảm thấy như mình là một phần của cuộc sống tự nhiên này, nhưng cũng là một người quan sát tế bào, lặng lẽ và tận hưởng vẻ đẹp tinh tế của sự sống động xung quanh. Holly không làm phiền đến những chú chim con, chỉ là một người du khách tò mò đang lặng lẽ nhìn chúng, tận hưởng khoảnh khắc yên bình giữa rừng xanh bát ngát.

----------


Holly vui vẻ với phát hiện mới, cười toe toét khi khám phá được tổ chim con đáng yêu. Nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt của cô tỏa sáng giữa rừng xanh. Nhưng khi cô chuẩn bị leo xuống để có cái nhìn gần hơn, bất ngờ bị thu hút bởi âm thanh của bước ngựa.

Một bóng người đang cưỡi ngựa màu nâu từ xa tiến tới, mặc trang phục cưỡi ngựa truyền thống. Chiếc mũ nâu nổi bật trên đầu, và người đó mang theo một khẩu súng săn. Holly, ngồi trên cành cây cổ thụ, nhìn xuống và đoán đó có vẻ như là một khách của Denyster đang đi săn, vì hành trang và trang phục lịch lãm của họ.

Khi người đó leo xuống ngựa, Holly nhận ra rằng họ dường như có vẻ quen thuộc. Người đó đứng dựa vào cây cổ thụ để nghỉ ngơi, và khi gỡ bỏ chiếc mũ nâu, một làn tóc đen bóng mượt thoáng hiện.

Cô bất ngờ khi nhận ra rằng đó chính là công tước Reyburn Von Denyster. Mắt cô mở to, má hơi đỏ, ngẩn người vẻ đẹp tinh tế của chàng trai. Mái tóc đen mềm mại như lụa, cặp mắt xanh biếc nhìn như đám mây trời trong một buổi chiều tĩnh lặng. Holly ngước nhìn xuống, không thể tin vào sự trùng hợp bất ngờ trước sự xuất hiện của công tước ở đúng nơi cô đang ẩn náu.

Trong khi đó, ánh nhìn của Reyburn chợt chạm vào mắt Holly, nhưng nó không phải là ánh nhìn chờ đợi hoặc kì vọng. Trước khi công tước kịp thức giác được, anh tưởng như nhìn thấy một hình bóng, một sinh vật không xác định. Tưởng tượng của anh ta đưa ra một cảnh giác tức thì. và phản xạ bắn ngay về phía Holly.

Không kịp thời, một tiếng súng vang lên, và Holly nghe tiếng viên đạn vút qua gần tai mình. Cô hoảng hốt ôm lấy thân cây cổ thụ, trái tim đập nhanh, hét lên.

"Đừng bắn! Đừng bắn!" Cô kinh hoàng hét lên.

Reyburn, nhận ra sự hiểu lầm, giữ chặt khẩu súng săn và nhìn chằm chằm vào Holly. Anh ta cảm thấy sự hoài nghi khi thấy cô gái này bị kinh sợ đến nỗi phải ôm cây như một phương tiện tự vệ.

Reyburn, mặc dù đăm chiêu nhưng không nói gì, từ từ hạ súng xuống khi nhận ra rằng cô gái trên cây không phải là mối đe dọa. Ánh mắt của anh nhìn chầm chậm vào Holly, nhận ra cô bé nhỏ nhắn mà anh đã thấy ở cổng dinh thự trước đó. Bây giờ, cô đang đứng trên cây, với chiếc váy trắng bay nhẹ trong gió và mái tóc đuôi ngựa được buộc gọn gàng cùng với biểu cảm kinh sợ.

Reyburn bình tĩnh, giữ vẻ lịch lãm và quý phái như một người quý tộc và hỏi tên cô với giọng điệu nhẹ nhàng. Cảnh súng giậm và hét lên đã qua, nhưng Holly vẫn còn giữ vẻ sợ hãi trước sự bất ngờ đầy ám ảnh. Cô gật đầu trả lời, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"H..o.l...ly"

"?" 

"Holly Switch" Cô lấy hết dũng cảm mà nói ra tên mình.

Holly vẫn còn trong tình trạng hốt hoảng, chạy về phía ngôi nhà của mình, nằm sâu trong cánh rừng Alves. Reyburn nhìn theo, trong đôi mắt anh, nảy lên sự tò mò và một chút điều gì đó khác biệt, nhưng anh không làm gì, chỉ để cô gái biến mất vào bức tranh rừng xanh bí ẩn.

Khi Holly biến mất, những xúc cảm vừa nãy của anh cũng biến mất theo. Reyburn leo lên ngựa và tiến về dinh thự Alves, kết thúc buổi đi săn của mình.

Mỗi bước chạy của cô như đang chạy khỏi cảm giác kinh hoàng. Váy trắng và mái tóc lộn xộn bay trong gió, tạo nên hình ảnh của một cô gái hoang mang và sợ hãi. Khi đến nhà, Holly bắt gặp cha mình, ông Pau Switch, đang chuẩn bị đâu đó.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro