#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mạnh Bà, khi nào tôi mới gặp được y ?

Mạnh Bà lắc đầu không nói. Cô gái đang nhổ cỏ bên bờ hoa kia lại nói tiếp.

- Mạnh Bà, bà nghĩ xem, liệu y còn nhớ tôi ?

Mạnh Bà ngưng khuấy cái nồi to kia, quay sang nhìn nàng và nói :

- Duyên phận của hai người đã hết, chia ly cũng là lẽ đương nhiên.

Đôi mắt cô gái cụp xuống trông buồn rười rượi.

- Cô vì không muốn uống canh nên phải chịu khổ ở cõi âm này hai mươi năm. Cô đã nguyện ý rồi thì không được làm trái.

Cô gái im lặng nhìn Mạnh Bà. Đúng, cô đã nguyện ý ở cõi âm này hai mươi năm. Hai mươi năm chịu đau chịu đớn, để mong đến ngày gặp y.

Hai mươi năm sau, Mạnh Bà đưa cô đến cửa luân hồi và nói :

- Cố nhân của cô, sẽ đến đây, cô hãy đứng đây chờ đi.

Y bước đến trước nàng, nàng không khỏi xúc động, dòng lệ chát mặn rơi bên hai gò má. Hai mươi năm... Hai mươi năm đau khổ, hai mươi năm nhớ thương, hai mươi năm chờ đợi của nàng cũng chỉ để có được phút giây này.

Y lạnh lùng nhìn nàng, nàng đưa tay đón lấy tay y, môi cười nhạt.

- Chàng quên ta rồi sao ?

Y vẫn im lặng nhìn nàng, sau đó y khẽ cười.

- Doãn Hy, ta chưa bao giờ quên nàng. Chỉ là... - Y nhìn về phía xa xăm - Ta đã yêu Doãn Vân mất rồi.

Đôi môi của nàng cứng lại, bàn tay cũng buông xuôi. Y hất tay nàng ra rồi đón lấy chén canh vong tình từ Mạnh Bà. Y nhìn nàng, uống cạn chén canh rồi bước qua cửa luân hồi. Nàng hụt hẫng, chân khuỵu xuống nhìn về hư không. Mạnh Bà khẽ đưa chén canh cho nàng và nói :

- Hai mươi năm của cô đã hết. Nào, hãy uống lấy chén canh này đi. Cô sẽ không gặp những điều oan trái này nữa.

Nàng run run đón lấy chén canh, sau đó hất văng nó đi và chạy qua sông Vong xuyên.

- Đừng ! - Mạnh Bà kêu lên thất thanh. Nhưng muộn rồi...

Nàng vừa bước lên cầu, lập tức bị trượt ngã xuống sông. Nước sông Vong xuyên đen ngòm bao phủ lấy thân nàng, cuốn nàng xuống đáy sông sâu thẳm.

Mạnh Bà cúi mặt, khẽ nhặt nhành hoa Bỉ Ngạn đã cài trên mái tóc đen mượt của nàng. Bà lắc đầu nói :

- Rốt cuộc ái tình là chi ?

_________________________

Hỏi thế gian tình ái là chi
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết
Nam bắc hai đàng rồi ly biệt
Mưa dầm dãi nắng hai ngả quan san
Thiếp nhớ chàng muôn ngàn đau khổ
Thiếp nhớ chàng khốn khổ xiết bao
Giờ chàng đang ở nơi nao
Nhấp nhô mây núi nao nao cõi lòng.
(Lý Mạc Sầu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sẽ