request | 1409

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

req của @ngphquynhanh của bồ đây nhé🌷❤

-------

"trường ơi, trường"

thật là, thằng người yêu em lại biến mất nữa rồi!

hôm nay là lần thứ n cậu người yêu em biến mất rồi, lúc về thì dấu dấu giếm giếm, lét lút khả nghi như trộm, thường xuyên tìm tới việt anh và tránh mặt em, em hỏi thì chỉ trả lời qua loa cho có thôi. thế là não cậu suy ra một phương trình như thế này.

dấu giếm, lét lút => tìm tới việt anh lại còn tránh mặt em => ngoại tình !!!

nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra mấy hôm vừa rồi, quốc việt thất vọng ngồi trên sân mắt rưng rưng đọng nước chỉ chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.

thấy thằng em mình cả ngày lầm lì xị mặt ra thì khuất văn khang rủ lòng thương hại đến rủ nó đi làm tí.

"ê việt, đi làm tí không mày?"

"ừ cũng được, đi"

-------

"mày với thằng trường cãi nhau à? hay nó làm gì mày buồn đấy?"

"òa huhuhu"

nghe người anh 'đáng kính' hỏi, trong người có tí men, cảm xúc lại đang dâng trào, thế là quốc việt chính thức mở van xả lũ.

phía khang, anh cũng hiểu tâm tư đứa nhỏ này nên cũng chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nó.

vì lý do rất chính đáng, khang biết đấy, nhưng anh không thể nói lý do vì sao trường lại kì lạ như vậy được!

sau cùng văn khang dùng áo khoác của mình đắp vào cho em, rồi cõng em về. chung quy lại thì dù sao việt vẫn là em của anh, không thể bỏ rơi nó một mình được.

về đến câu lạc bộ cũng vừa lúc đồng hồ chỉ đúng 23 giờ đêm. anh xuống bếp chung pha cho em nó một ly trà gừng mật ong, đem lên đút từng muỗng giúp em tỉnh táo hơn một chút.

"ơ..hơ..anh khang"

"ừ tao đây, tỉnh chưa?"

"a..đau đầu quá, anh cõng em về à?"

"chứ ai nữa? lên đây tao cõng mày đến một nơi"

"gì? đi đâu? tính nhân lúc tôi say xỉn định bán tôi sang trung quốc à anh già?"

"mày tin tao quăng mày từ cửa sổ xuống dưới không?"

"thì đi, cõng đi nhức đầu quá, cằn nhằn mãi"

"hừ, may cho mày là mày đang say, chứ không là tao đập mày nhừ tử rồi đấy.."

quốc việt mỉm cười, tuy miệng thì nói không ưa nhưng khang chưa bao giờ để em chịu uất ức, nhất là đối mặt với nguyễn văn trường.

khang cõng em qua một quãng đường dài, rồi đến sân vận động. từ phía xa xa, hình như có một đốm sáng và dáng người quen thuộc.

à, là người nhà mình !

văn trường tiến gần hơn, trên tay là một chiếc bánh kem đề tên em.

bạn nhà nhớ sinh nhật mình sao?

anh thả em xuống, tay đặt lên vai em đề phòng em mất thăng bằng mà ngã xuống.

em nhìn cậu, cậu nhìn em. và rồi..

happy birth day to you

happy birth day to you

happy birth day, happy birth day

happy birth day to you!

cậu quỳ xuống.

"việt ơi, tuy tao không tốt nhưng tao sẽ cố gắng làm mày hạnh phúc nhất có thể, được bên mày là niềm mơ ước lớn nhất đã thực hiện được của tao. tao không thể đối xử với mày như những người đồng đội khác được, vì nếu tao làm như vậy, mày sẽ cảm thấy bản thân như những người khác, mày sẽ không cảm thấy đặc biệt. đây là kỉ niệm năm đầu tiên yêu nhau cũng là sinh nhật của mày, tao không biết phải làm thế nào nên có tìm tới đội trưởng nhiều chút khiến mày hiểu lầm mất rồi, nhưng đó là lỗi của tao đã không chu đáo chăm sóc cho mày. tao biết có hơi vội nhưng mà..

nguyễn quốc việt! đồng ý lấy tao nhé ?"

cậu vừa hết câu, đèn sân vận động bất ngờ bật lên làm em chói mắt phải dùng tay che lại, đằng sau trường là những người anh em, người đồng đội, là người cùng vào sinh ra tử những lúc hoạn nạn nhất của việt. bọn hà nội fc và hagl không yên thân mà liên tục nhốn nháo.

"cơ hội ngàn năm có một em ơi, đồng ý đi!"

"việt ơi việt à mày mà không đồng ý tao bóp cổ mày đấy"

"việt ơi, mày lấy chồng dùm anh đi, mày ở câu lạc bộ báo quá trời báo rồi, lấy chồng cho anh em nhờ cái nào"

văn trường hồi hộp nhìn cậu chờ đợi câu trả lời.

và.. em ngượng ngùng gật đầu khiến đám loi nhoi lóc chóc kia hú hét ồn ào vang cả sân. cậu vui mừng ôm em xoay vòng, cậu ngượng chín cả mặt rồi, nhưng đáng yêu thật đấy!

-------

"kết thúc, bố cầu hôn mẹ như thế đấy. và năm năm sau khi cưới thì tòi ra mày đây này"

"tao bảo mày dạy con học cơ mà, mày lại dạy con bậy bạ cái gì rồi hả cái thằng này!!"

"á ui đau tao"

gia can hạnh phúc, hết truyện !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro