Xíu nữa thôi là anh sẽ tới bên em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp nhau ở giảng đường đại học. Anh là giảng viên, cô là học sinh. Hai người cũng từ đó quen nhau.

Hạng Lam cô gái đất Việt theo mẹ qua nước ngoài sinh sống sau cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ cô.

Nhậm Kỳ chàng lãng tử nhà giàu của đất Trung Hoa được các cô gái mến mộ.

Cứ ngỡ sẽ chỉ mãi là thầy trò, rồi định mệnh đưa họ đến với nhau. Gặp nhau ở giảng đường đại học, quen nhau trong ngày lễ tình nhân cô đơn, yêu nhau qua thời gian dài quen biết.
Cô lì, anh nhây,người tinh quái, người ma ranh, ai gặp trúng họ coi như xác nhận hôm đó là ngày xui nhất cả đời họ. Hai người luôn bày ra những trò không ai chấp nhận được, lúc đầu người người đều bảo anh lạnh lùng khó tiếp xúc, từ khi cô xuất hiện họ mới hiểu: "Nhận định trước đó của họ hoàn toàn sai, không phải là lạnh lùng mà chỉ là chưa gặp thời thôi!"

Có lần hai người cãi nhau, anh mang kính cận của cô giấu đi thế là cô làm loạn cả trường lên khiến hiệu trưởng tức giận kêu hai người xuống văn phòng chỉ trích. Sau đó họ mới chịu yên thân.

Quen nhau là thế, ngoài mặt ai cũng ủng hộ. Nhưng trong lòng họ tự biết họ biểu hiện thế thôi chứ ai mà ủng hộ cái tình yêu thầy trò ấy. Mà thôi, kệ nó đi, giả tạo cứ việc giả tạo, họ vẫn cứ yêu.

Ngỡ ngàng, tình yêu này sẽ không bao giờ chấm dứt, chìm đắm trong tình yêu nồng nàn của đối phương. Rồi mẹ cô đổ bệnh.

Đêm hôm ấy cầm tờ xét nghiệm trên tay, nước mắt cô cứ chảy dài. Vì không muốn anh lo lắng cô chạy đây, chạy đó để mượn tiền, Chẳng biết là số phận hay một cái gì đó, một cuốc điện thoại gọi đến cho cô, hẹn gặp cô ở quán coffee trước cổng trường học.

Sau hôm đó, cô chia tay với anh. Cả buổi anh cầu xin, năn nỉ hỏi lí do thì cô bảo: "Tôi chán anh rồi, anh hoàn toàn không làm gì cho tôi hết, nhưng người ấy lại vì tôi làm hết, nên tôi yêu ảnh, còn anh nên quên tôi đi."

Nói xong cô hất tay anh bước đi.
Đứng sững một chỗ nhìn bóng lưng cô bước vô nhà, anh hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai.

Suốt hai ngày đứng dưới ngôi nhà gần như sắp đổ, từng cơn mưa trút xuống người anh càng lúc càng lớn. Phút cuối cùng anh ngã quỵ.

Đứng sau tấm rèm cửa nhìn anh, trái tim cô quặn thắt, bây giờ cô chẳng làm gì khác ngoài việc thầm xin lỗi anh: "Em xin lỗi, em bất lực rồi! Mẹ em còn cần em, mẹ em cần nó, vì mẹ em phải xin lỗi anh!"

Một tháng trôi đi, mẹ cô bình phục. Đang cắt trái cây chợt mẹ cô gọi cô tới gần.

"Lam à!"

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Lại đây ngồi đi!" Mẹ cô lấy tay chỉ xuống cái ghế bên cạnh giường.

"Mẹ biết hết rồi... Con hãy trả lại số tiền ấy đi, mẹ đã liên lạc được với cha con cho nên con quay lại với cậu ấy đi, bệnh của mẹ không sao hết. Con bây giờ phải nghĩ cho tương lai của mình đi, với lại chuyện tình cảm không thể nói bỏ là bỏ được con à."

"Nhưng thưa mẹ..."

Thấy đứa con gái của mình vẫn còn do dự, bà mỉm cười xua tay: "Đi đi."

Nhận được sự ủng hộ từ mẹ bỗng cô cảm thấy mắt mình cay xè, sau đó hai dòng lệ cứ thế mà chảy xuống. Chỉ là  lần này khác những lần trước, hai hàng lệ lần này không còn sự đau thương do phải xa cách với người mình yêu nữa mà nó biểu tượng cho niềm hạnh phúc trào dâng.

Đôi môi cô run run, mấp máy: "Con cám ơn mẹ!" Xong cô quay lưng chạy ra ngoài.

Còn mẹ cô khi nhìn thấy bóng dáng cô khuất dần đã âm thầm chúc cô hạnh phúc.

Taxi vừa dừng, Lam vội vàng chạy lên căn phòng anh hay làm việc. Lúc đặt chân vô cứ ngỡ sẽ gặp được anh, thế nhưng anh đâu rồi và cả các vật dụng của anh thường dùng nữa. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?

Thất thểu đi về, khi bước tới cổng trường cô chợt dừng bước.

"Ê, thầy đẹp trai trường mình đi du học rồi đó!"

"A...thầy Nhậm Kỳ í hả?"

"Ờ nghe bảo sáng nay đi nè."

.........

Nghe xong, cô chạy vội đi bắt taxi, sau thì cầm điện thoại gọi liên tục vào số của anh, gọi mãi mà không thấy anh bắt máy cô thầm hy vọng mình sẽ đuổi kịp anh. Cô không muốn bỏ lỡ anh nữa đâu! Tình yêu của cô.

Thấy cô quá gấp gáp, tài xế lái taxi cũng phải phá lệ theo yêu cầu của cô chạy vội tới sân bay, nhưng lúc băng qua đường thì bị  một chiếc xe tải đang lao tới  đâm thẳng vào phía đầu xe taxi. Tài xế chết ngay tại chỗ, còn cô bị thương nặng. Lúc xe cấp cứu tới mang cô đến bệnh viện cô vẫn còn cầm chặt chiếc điện thoại với đôi tay đầy máu mà ở trên đó vẫn còn dòng tin đanh nhắn dở.

Năm năm sau.

"Hạng Lam, nghe bảo hôm nay sếp tổng tới công ty gặp mặt nhân viên nè. Cậu xinh như vậy, tài giỏi như vậy chắc được lòng sếp tổng lắm, có khi hút cả hồn anh ta cũng nên."

"Nói gì bậy bạ, lo đi làm việc đi, thấy ghét."

"Hahaha...Lam ngượng kìa."

Đang cười thoả thích cô nhân viên nọ bỗng nín bặt, lấy tay day day Lam, "Lam ơi nhắc tào tháo tào tháo đến kìa, oa còn có chị xinh đẹp, vợ sắp cưới của ảnh nữa kìa, trai tài gái sắc ngưỡng mộ quá đi..."

Hạng Lam liếc mắt nhìn lên thoáng chốc cả người cô cứng đờ, "Là anh ấy, Nhậm Kỳ!"

Người đàn ông nở nụ cười chan hoà với cô gái đứng bên cạnh làm tim cô nhói đau. Hoá ra Denis là anh, tổng giám đốc mới mà mọi người cảm thán là anh! Chìm trong suy tư, bất chợt giọng nói nhẹ nhàng vang lên phá tan đi cái oi ả mùa hè.

"Giám đốc nhân sự lên phòng gặp tôi."

"Ôi không phải chứ! Đừng nói là giảm biên chế nha, giảm nhiều lắm rồi đó. Lam xinh à nhớ giúp mình với, nhà mình còn ba mẹ già, ông chồng còn con nít chưa làm được gì, con chưa ra đời không có tã!"

Bình thường nghe từng câu nói ấy cô đều cười mỉm với cô ấy cho qua chuyện nhưng mà lần này cô chỉ im lặng bước đi khiến cho cô gái kia lo sợ.

'Cốc cốc...'

"Mời vào."

"Chào Tổng giám đốc."

"Ừm..." 
Mười lăm phút trôi qua anh chỉ ừm một tiếng rồi tiếp tục làm việc, mặc kệ cô đứng đó.

Xem xong tập tài liệu cuối cùng, anh mới ngẩng đầu kêu cô đưa danh sách nhân sự. Nhìn tập danh sách được một lúc, anh nhíu mày đóng nhẹ tập tài liệu. Rồi điềm tĩnh hỏi cô: "Công ty này, nuôi nhân viên hay là chỉ nuôi mấy kẻ ăn không ngồi rồi?" Sau cầm tập tài liệu trả cô.
"Đi xuống thống kê lại những nhân viên không đạt tiêu chuẩn đưa lên cho tôi, sáng mai phải có."

"Vâng thưa giám đốc."

Nói rồi cô quay lưng bước đi, chưa kịp đụng tới nắm cửa, cánh cửa chợt bị ai đó mở vô tình khiến cô bị đập mặt vào đấy.

Lấy tay xoa trán xong ngẩng đầu lên thì thấy cô gái vừa nãy cùng anh bước vô công ti đi ngang qua cô sau nhào vào lòng anh, dùng chất giọng nũng nịu với anh.

"Denis chiều nay anh cùng em đi mua sắm đi."

Liếc mắt nhìn cô gái đứng cạnh cánh cửa anh cười lạnh, dùng đôi tay ấm áp áp vào mặt cô gái xinh đẹp, "Ừm, nhưng trước hết mình đi ăn cơm đã, dạo này em gầy quá."

"Hở...Em đang giảm cân mà!"

"Giảm làm gì, em đẹp lắm rồi."

"Ghét cái miệng anh ghê. Dẻo quá trời."

"Hahaha..."

Kể từ hôm ấy, số lượng công việc cho cô càng ngày càng nhiều, đến nỗi cô quên luôn việc đi kiểm tra sức khoẻ, và điều trị định kỳ.

Một năm qua đi, do sự lơ là, sức khoẻ cô tuột dốc, đầu cô bắt đầu xuất hiện triệu chứng đau nhức. Nhưng cô biết phải làm thế nào. Số phận các chị em cùng cô gắn bó suốt ba năm đang nằm trong tay cô, cô không thể dừng bước. Với lại Nhậm Kỳ chắc còn hận cô nhiều lắm, cho nên cô đều mặc kệ những chuyện anh làm với cô. Bởi cô có lỗi với anh.

  Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, đêm hôm đó cô nhập viện.

Sáng ra, tờ đơn: "ĐƠN XIN TỪ CHỨC" nằm chễm chệ trên bàn anh, giở tờ đơn ra, đôi tay anh cứng ngắc. Xong anh nổi giận cầm tờ đơn ném vào thùng rác anh nghiến răng thì thầm: "Cô muốn trốn, trốn đằng trời, đau khổ cô dành cho tôi cô phải trả hết đời này!"

Ba tháng qua đi, sau vụ gọi điện thoại uy hiếp cô quay lại làm việc, lần này công việc còn nặng hơn, cô cười tự giễu: "Hết người làm hay sao cứ bắt mình làm thế nhỉ?"

Công việc tuy nặng, cô vẫn luôn tươi cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ vì cô cũng hiểu làm thế trước khi ra đi cô chả còn gì áy náy nữa!

Ngày hôm ấy, đáng ra nó là ngày đẹp để tổ chức hôn lễ cho anh, nhưng không hiểu sao trời đổ mưa lớn.

Đang đứng chào khách, anh bỗng thấy bóng dáng người đàn bà trung niên quá đỗi quen thuộc, nghĩ ngợi hồi lâu anh mới nhận ra bà ấy là mẹ cô chứ không ai khác. Nở nụ cười dịu dàng, bước tới chỗ bà đang đứng

"Chào bác!"

"Ừ!" Bà nở nụ cười gượng ép nhìn anh.

"Bác tới đây?"

"À, có công chuyện ấy mà, thôi bác về."

Nhìn thái độ kỳ lạ của mẹ cô, anh hơi chút cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng thái độ bà ấy có như thế nào đâu liên quan tới anh. Đang chuẩn bị quay người trở lại sảnh thì cô dâu bước ra đưa cho anh chiếc điện thoại cũ trước kia anh từng xài.

"Anh mở ra đọc tin nhắn đi."

"Hả? Sao hôm nay ai cũng lạ thế nhỉ?"

"..."

'Anh à quay về đi' 'em biết sai rồi, em yêu anh nhiều lắm, quay lại đi' 'em hối hận rồi, em biết em yêu anh nhiều lắm' 'em chưa từng yêu ai hết, em chỉ yêu anh...' Từng dòng tin nhắn hiện ra trước mắt anh làm trái tim anh quặn thắt. Rồi anh nhìn cô dâu.

Thở dài một hơi, cô nói: "Đúng là nghiệt duyên,  vụ lần đó hai người chia tay  là do mẹ anh ép cô ấy đấy, mẹ anh bảo nếu cô ấy bỏ anh mẹ cô ấy sẽ được tài trợ hoàn toàn tiền viện phí, cô ấy bất đắc dĩ thôi."

Đưa tay cầm lấy tay anh cô vỗ vỗ trấn an.

"Anh chạy tới chỗ cô ấy đi, mọi chuyện để em giải quyết cho."

Ôm cô dâu vào lòng, anh nói lời cảm ơn rồi quay người chuẩn bị chạy tới nhà Hạng Lam thì em anh, Nhậm Lang nói cho anh cuộc đối thoại lúc cậu ấy bắt máy.

Khi nghe xong, anh bỏ lại tất cả chạy giữa trời mưa, giờ này, phút này anh hi vọng những thứ anh nghe được là giả, cô chưa chết, họ chỉ lừa anh thôi. Té lên té xuống cả quảng đường rốt cục anh cũng tới nhà cô.

Đập vào mắt anh là cái thi thể lạnh băng nằm ở đó. Bước từng bước , anh không hề tin vào mắt mình, anh nghĩ:  "Lam đang ngủ, không có vấn đề gì hết, cô ấy còn sống."

Đưa tay lay nhẹ cô, anh nhỏ giọng, "Lam ơi! Anh đây, anh về với em rồi! Lam ơi, mở mắt ra nhìn anh đi."

Rồi, anh dịu dàng nâng cô dậy để ôm cô vào lòng.

"Lam ơi! Ấm chưa này, thân nhiệt của anh ấm chưa này. Em sợ lạnh nên mới ngủ phải không? Không sao, có anh sưởi ấm hộ em." Ngưng một lúc, anh lại tiếp tục: "Em mà không mở mắt anh đẩy em ra đấy."

Thấy anh cứ ngồi đó cố gắng đánh thức đứa con gái đã khuất từ mấy phút sau khi nghe tin anh đã hạnh phúc bên cô dâu mới, mẹ cô không đành lòng tới vỗ nhẹ vai anh.
"Nhậm Kỳ, con bé đi rồi. Cháu đừng làm vậy, để nó an lòng mà đi đi... Thật ra con bé ra đi thanh thản lắm cháu nếu cháu cứ bác e..."

Ôm chặt cô hơn, anh ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe trả lời mẹ cô, "Cô ấy thanh thản nhưng cháu thì không!"

  Kể từ ngày hôm đó, ngày nào anh cũng ở bên cô. Duy nhất ngày cô được đưa vào lò hỏa thiêu, anh lại đi đâu mất.

Cũng chính điều ấy mà ai nấy đều cảm thấy kì lạ, riêng mẹ cô thì cảm thấy lòng mình không yên, vì bữa trước mẹ cô phát hiện anh nghe được cuộc đối thoại của mấy người từng chứng kiến giờ phút cô xuôi tay.

Cho nên làm xong thủ tục nhận tro xong mẹ cô cùng mọi người bắt đầu chia nhau ra đi tìm anh.

Còn anh lúc này đang ngồi mân mê con dao Thái và lẩm bẩm: "Lam à đợi anh, xíu nữa thôi là anh sẽ tới bên em."
~~~~~
Ngồi bên cô suốt mấy giờ liền cuối cùng anh cũng thông suốt được phần nào đó nên khi mẹ cô mệt anh đã giúp mẹ tiếp khách, nhưng không may lúc anh đi ngang qua qua nhà vệ sinh lại nghe được đối thoại thế này.
"Này, cô gái ấy tội ha cậu ha."
"Ừm tội thiệt."
"Cậu có biết nguyên nhân tại sao bệnh của cô ta đột ngột bộc phát vậy không?"
"Không phải là do di chứng sau tai nạn sao?"
"Đúng nhưng đó chưa phải là điều mình muốn nói."
"Vậy kể thử nghe xem."
Hôm ấy trên đường tới sân bay níu giữ anh quay về thì cô gặp tai nạn, sau đó điều trị bình phục rồi nhưng để lại di chứng bắt buộc phải mỗi tháng đến kiểm tra, nhưng cô lơ là không quan tâm thế là bệnh tình trở nặng, cái ngày cô xin nghỉ là ngày cô biết được cô không sống được bao lâu nữa, cho tới hôm nay gắng gượng hơi thở cuối cùng để nghe tin anh lấy vợ, vừa nghe xong cô cũng buông xuôi.
                     THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro