Buồn (nhật ký) {5}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc người đã bao giờ thương tôi chưa? Tháng ngày đó đã từng bên nhau vui vẻ đến thế mà. Đã từng có bao nhiêu hành động, cử chỉ khiến tôi xao xuyến hạnh phúc. Cứ ngỡ rằng đã đặt tôi vào tim. Vậy mà đành lòng hôm ấy nói đi là đi. Đành lòng nói bên tôi, chưa bao giờ xóa được nỗi đơn côi trong lòng. 

Rốt cuộc người có bao giờ nhớ tôi thật không? Đã từng bao giừo thật muốn nhìn thấy tôi, muốn tôi bên cạnh. Chẳng dám tin rằng có lần người nói nhớ tôi, nhưng tối đó lại chạy đi tìm kẻ khác. 

Và rốt cuộc người có bao giờ cố gắng cho câu chuyện của hai đứa mình chưa? Hay vốn dĩ chỉ riêng tôi mơ mộng và vun đắp. Cố gắng dựng xây. Còn với người chưa một lần nó quan trọng. Có cũng được, mà mất rồi, người cũng tiếc đâu. 

Rốt cuộc có bao giờ, có bao giờ chưa người? Những câu hỏi này chắc tôi chẳng dám hỏi thẳng đâu. Sợ nhật được những vết cắt thêm rỉ máu lòng. Nhưng người biết không những ngày tháng ấy tôi vẫn rất trân trọng. Đã từng yêu và ngộ nhận được yêu cùng.

Tôi nhớ người !

Chỉ là đêm nay tôi thấy lòng nặng quá 

Nặng hình bóng của người, nặng nụ cười của người, nặng lời người nói, nặng những kỷ niệm.

Tôi biết có nói gì thì chuyện chúng ta cũng đã không còn có thế nào. Biết khoảng cách của hai ta giờ đã rất xa. Nhưng tôi vẫn muốn nói : "Tôi nhớ người ! Thật sự rất nhớ người ! Người ạ !"

Ước gì trong đêm thật gần, trên màn hình điện thoại là tin nhắn hiển thị : "Dậy đi ****, yêu thương về rồi !"

Chắc hạnh phúc đến vỡ òa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#zui