Thằng hề (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warn:

- Truyện không dành cho thanh niên nghiêm túc.
- Có nhiều từ ngữ thô tục thô thiển đối với nhân vật tưởng tượng có tên như các thành viên. Không mang ý tiêu cực xúc phạm.
- Không mang bất kỳ ý xúc phạm một cá nhân hay tập thể nào đó.
- Vài tình tiết là hàng real.
- Kết truyện gây phẫn nộ.




•Tối•


Chiếc xe hơi bóng loáng chạy băng băng trên con đường mòn Dreedans nhấp nhô dẫn thẳng vào rừng Andersten, thấp thoáng bên kia đường là khu nghĩa địa, với vài đốm lửa xanh lập lòe; vài người mặc quần áo như quý tộc đi đi lại lại trên không, cách mặt đất 3 tấc, mắt trắng dã, bóng mờ dáng ảo không thể nhìn rõ. Thêm vào đó ,ngồi trên xe, có thể nghe thấy tiếng gào rú của sinh vật nào đó, và thấy được những mụ già tóc đỏ ngồi bên bờ hồ đầy sương mù, lúc xe quẹo trái, chợt mụ già Jimin đang nhìn quay phắt lại nhìn em. Em hơi ngạc nhiên, chớp mắt một cái không thấy bà ta đâu. Vừa định buông tầm mắt thì...

Rầm!!!

Bà ta đang đu trên thân xe, mặt nhăn nhúm với đám ranh nanh đáng sợ áp sát vào kính xe; đôi mắt vàng nhợt nhạt, mái tóc đỏ màu máu, làn da màu tro tàn. Bà ta liên tục dùng móng tay thối rửa gõ gõ vào khung kính tạo ra tiếng 'lộc cộc', cái miệng câu lên nụ cười quái đản ngoác tận mang tai, đôi mắt hơi híp đáng sợ nhìn Jimin như muốn cấu da xẻ thịt. Bà ta liên miệng hỏi khe khẽ, bằng một cách đáng sợ nào đó, em có thể nghe được tiếng bà ta hỏi xin em:

- Cho ta tí thanh xuân được không? Cho ta tí tuổi trẻ của ngươi được không? Cho ta! Cho ta!!!

Jimin sợ hãi căm nín, gắng nhắm chặt mắt lại không nhìn lấy bà ta. Em không hiểu, tại sao Jungkook lại không có động tĩnh gì? Hắn không sợ ư? Hắn sẽ để mặc cho em bị mụ lấy mạng à? Những suy nghĩ đó chạy liên tục trong đầu em, khiến em lại càng run rẩy lợi hại. Bà ta sau một hồi hỏi xin nhỏ nhẹ đáng sợ, thì lại trở thành đập mạnh liên tiếp vào kính xe. Gào lên:

- Ngươi không cho ta chứ gì? Ta nguyền! Một trong ba người ngươi thương sẽ chết!! Chết!!! Ha ha!! Chết hết!!!!!!

Bà ta chỉ những móng tay dài ngoằn dơ bẩn vào cửa kính, nụ cười ngoác tận mang tai, đôi con ngươi vàng lóe sáng, mái tóc bị gió thổi bết hết lên khuôn mặt đáng sợ đó. Nói xong, bà ta biến mất không chút dấu vết. Như đống tro vụt bay tan vào làn sương âm u chốn rừng sầu. Em ngồi đông cứng, đôi mắt mở to hết mức, hốc mắt hơi đỏ lên, mọi sự việc cứ dồn dập đến; thế mà người ngồi ghế lái, Jungkook kia vẫn điềm nhiêm như không vừa ngầm điếu thuốc đã châm từ lúc nào vừa hướng xe đi thẳng, như là hắn đã gặp chuyện này nhiều lần lắm rồi.

- Sao? Sợ ah?

Hắn cuối cùng cũng nói. Rất muốn đáp nhưng khuôn miệng ghìm chặt sợ hãi của em không nhấc lên nổi để thốt ra bất cứ câu từ nào được. Hắn đặt một tay lên đùi em, mơn trớn nhè nhẹ. Khói thuốc vờn quanh mũi khiến em dần mê man.

- Ngủ đi...

Mọi thứ dần mờ rồi chìm vào mơ hồ.

---

Có thể khi đến nơi em vẫn còn ngủ. Nhưng khi tỉnh lại, em thấy mình đang ở trong một căn phòng trống trải, chỉ một cái giường trải ga xám, một cái bàn gỗ nâu cạnh giường, một cái cửa sổ nhìn ra ngoài vườn. Mỗi thứ chỉ một cũng như một vòng xích đang gắt gao giam cầm em một chỗ, nơi cổ chân tê rần vì mắc xích nặng rịch.

Cạch.

Hắn bước vào phòng, lúc này trên người không phải vest nữa, mà là chiếc quần âu với chiếc sơ mi trắng xắn tay. Hắn bước đến, ngồi xổm trước mặt em. Đột nhiên, một lực mạnh siết lấy cằm em buộc Jimin phải ngước mặt lên nhìn hắn:

- Cũng về phường đĩ điếm nhỉ?

Em hơi ngạc nhiên với từ ngữ hắn dùng, rõ ràng lúc trước hắn ta chuẩn "quý ngài" lịch thiệp. Hoặc có lẽ không.

- Ngạc nhiên? Mày không phải điếm thì là gì?

Hắn đứng dậy, tiến ra ngoài, em cứ tưởng hắn sẽ đi nghỉ ngơi. Nhưng hắn lại quay về với một chậu nước.

- Mày trát phấn không mệt ah?

Hắn nói rồi, nhấn mạnh đầu em xuống chậu nước. Bằng một cách nào đó, hắn đã thấy được mấu nối mặt giả mà Taehyung làm cho em. Jungkook luồn một ngón tay vào, sau đó giật mạnh lớp da mặt giả bằng cao su ra.

- Hay nhở? Thằng đó cũng làm kỹ phết!

Hắn cảm thán, nắm tóc em giựt lên, Jimin ho sù xụ do sặc nước, nước tràn vào vòm mũi, miệng và cả tai em. Ho vài tiếng, hắn lại nhấn em xuống nước. Hắn ve vuốt khuôn mặt thật đã gầy đi không ít của em, hắn nhìn đến phát rồ, hung hăng đem em vùi vào những nụ hôn nồng đượm ham muốn.

Sau một màn ép em tắm rửa với thứ xà phòng kì lạ của hắn. Thì Jimin đã bị lột sạch nằm trên giường, hắn rất mạnh bạo hay nói đúng hơn là Jungkook bị bạo dâm. Từ dương cụ giả, kích điện, roi da, ... tất cả hắn đều dồn lên tấm thân gầy của em. Jungkook đổ sáp nến lên lưng em để hậu huyện của em cắn chặt lấy dương vật hắn hơn. Với miệng sau bị nhồi đầy căng trướng khó chịu, tay em bị trói bằng dây thừng nên không thể tự an ủi bản thân được.

- Cái lỗ đít này coi như nện cũng phê không kém lỗ lồn của mấy con phò tao giết tuần trước.

Hắn nói khi đỉnh một cái thật mạnh vào trong em, kích thích tuyến tiền liệt, như đảo lộn lục phũ ngũ tạng của em. Jimin thống khổ rên rỉ đáng thương dưới thân hắn. Vách thịt mềm mại ôm lấy dương vật to lớn, co rút mãnh liệt; các nếp nhăn bị kéo căng hết mức, mỗi khi hắn rút ra gần hết, có thể thấy được quy đầu kéo theo một đám dịch nhầy dâm đãng, rồi lại thúc mạnh vào lỗ nhỏ đỏ tấy bị chà đạp nãy giờ. Đã không biết bao lâu, qua bao lần ngất đi rồi bị kích điện cho tỉnh dậy, hạ bộ như mất cảm giác, hai chân tê rần buông thỏng mặc cho hắn một tay siết lấy bắp đùi một tay nắm chặt eo của em mà thúc vào. Chất dịch nhớp nháp văng tung tóe lên mặt và lên tóc em.

Hắn cứ như vậy mà điên cuồng hành hạ em. Jimin không biết đã bị lật qua lật lại bao lần, không biết đã cầu xin ngừng lại đến lạc cả giọng, em cũng không biết hắn đã bơm vào người em bao nhiêu cỗ tinh trùng. Em chỉ biết là hắn sẽ không tha cho em.

- Em phải là của tôi.

Sáp nến nhỏ giọt trên bờ vai trắng nõn nà, hòa quyện với máu, mồ hôi và nước mắt nơi em.

----

Nhưng em đâu biết, nơi biệt thự ngầm ở rạp chiếu phim cũ đang xảy ra chuyện đáng sợ gì...

Tỏng tỏng !!

Mũi dao thì đầy máu,
Hơi thở đã chẳng còn,
Y dần mất tỉnh táo,
Nhân tính đã không còn.

Hoseok với đôi mắt đầy tia máu, khuôn mặt không cảm xúc đứng giữa đống ngổn ngang trong căn biệt thự ngầm. Máu là của Taehyung, và cái xác treo lơ lửng đừng kia cũng chính gã. Hoseok vung tay, máu theo đó văng tứ tung. Y tiến ra cửa, khuôn mặt giận hay hụt hẫng đều khó xác định.

- Chết tiệt! Park Jimin em ở đâu?

---

Sáng hôm sau khi em vừa mở mắt, mi mắt nặng trịch nhưng có một mùi sắt gỉ nồng nặc thôi thúc em phải mở mắt. Nhưng điều đó đã khiến em hối hận.

Jungkook đứng trước mắt em, trên tay là con dao đầy máu:

- Jimin ah~ đáng ra em phải biết người yêu cũ của em có máu điên như nào ~~

Jimin không hiểu gì nhưng hắn cũng không nói cho em nghe.

____2 năm sau.





Jungkook tiếp tục giam Jimin ở nhà hắn, nhưng hắn đâu ngờ chính mình lại yêu em. Em thì sợ hãi hắn, luôn tìm cách trốn khỏi hắn. Nhưng sau một thời gian, Jimin cũng dần ngộ ra mình yêu hắn. Cả hai tưởng chừng hạnh phúc nhưng...













Một ngày mưa lạnh đến, Jungkook nuối tiếc tạm biệt cậu vợ nhỏ Jimin để đi đưa "hàng". Cửa sổ phòng ngủ mở toang ra. Một bóng người nấp dưới gầm giường với nụ cười bệnh hoạn điên khùng:

- Thấy em rồi...










______hết

Kẹt ý tưởng, không triển được TT
Thông cảm nha
Cmt thôi cũng được rồi ạ. Tê tự thất vọng luôn ấy 😣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro