Yoonmin_ khúc mưa sầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Jimin, là một cậu trai nhỏ nhắn dễ thương nhất khối B. Tính cách hòa đồng, ấm áp với mọi người, rất được lòng giáo viên.

Một ngày mưa bão nọ, trời đổ mưa to như muốn trút hết muộn phiền hôm thứ 2 kinh hoàng vừa rồi. Jimin nhanh chân chạy vào một phòng học nhằm trú mưa, người em bây giờ đã ướt sũng. Nhìn kỹ lại thì ra đây là phòng âm nhạc, và ở đây cũng không chỉ có mình em. Nhìn xa xa phía đàn dương cầm cuối lớp. Những nốt nhạc cứ thế vang vang nhẹ nhàng đến ... đáng sợ?! Trời bên ngoài mưa tầm tã, gió gào thét từng đợt cao vút qua tiếng lá cây xào xạc thổi, tiếng đàn nặng trĩu nỗi buồn rười rượi vang lên như tiếc thương cho mảnh tình buồn. Jimin em nghĩ thế.

Jimin đứng đó nhìn chăm chú vào người con trai tóc đen đang nhắm mắt để gửi hồn vào từng phím đàn, từng nốt nhạc buồn rầu. Em tò mò tiến lại phía người con trai ấy, trước mắt cậu là một người con trai với chiếc áo sơ mi trắng hơi sờn, y mặc chiếc quần tây đen, trông y vô cùng sạch sẽ tươm tất.

Y say mê đánh đàn mà không màng quan tâm đến em. Bản nhạc hoàn thành với khúc cao trào, mưa có rơi? Nắng có phai? Trên cuộc tình ngày nào? Em tự hỏi các câu hỏi vớ vẩn ấy trong đầu, dù chưa yêu ai nhưng sau khoảnh khắc nghe hết khúc đàn sầu này thì lại chẳng muốn yêu, sợ yêu hay đúng hơn là sợ đau. Y nhếch mắt lên lạnh lẽo nhìn em. Em vội cười thân thiện với y nói:

- Chào anh ạ. Em là Jimin, anh chơi hay lắm, anh tên gì ạ?

Y yên lặng đậy các phím đàn lại, không đáp mà nhẹ nhàng đứng dậy phủi phủi chiếc áo trắng trên người. Em cứ đứng đấy trố mắt nhìn như thằng ngốc, chờ đợi câu trả lời. Sau một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, em lại nghe khe khẽ giọng nói khàn khàn khó nghe của y:

- Yoongi...

Em gật gù đã hiểu và lại luyên thuyên một vài câu hỏi linh tinh, rồi nhận lại những câu trả lời cụt ngủ hay những cái gật đầu từ y.

- Anh lớn hơn em hả?

Jimin háo hứng trông chờ hỏi lấy người trước mặt.

Yoongi gật đầu, ánh mắt không nhìn em mà nhìn những hạt mưa đang lách tách ngoài cửa sổ to bên cạnh. Hai người ngồi đối diện nhau cùng một cái bàn cũ kỹ với lớp sơn đã bong tróc.

- Anh học khối nào? Sao em chưa từng thấy anh?

Y im lặng không đáp.

- Thế anh thích chơi đàn lắm à?

Yoongi gật đầu.

- Em có thể đến đây nhìn anh chơi mỗi chiều không?

Y do dự một lúc lại tiếp tục gật gật. Vẫn không nói.

Từ đó ngày nào Jimin cũng đến căn phòng cuối hành lang tầng 3. Vì nơi đó có một người em luôn chờ đợi được gặp sau mỗi giờ học trên lớp. Y vẫn vậy, vẫn ngồi đấy đánh đàn như thường lệ. Hôm nay tiết trời vẫn u ám theo những bài hát của y. Nhưng y đổi thêm một bài mới, da diết đau lòng muốn rơi lệ. Em tiến lại gần, y ngừng chơi, ngước mặt lên nhìn em cười nhẹ rồi ôm lấy eo nhỏ của em. Jimin hạnh phúc cười ấm áp luồn tay vào mái tóc đen mượt của y. Đã 3 tháng và Yoongi dường như cũng đã yêu em như em thương y. Cả hai vô cùng hạnh phúc nếu như có thể bỏ qua những bài nhạc buồn của y. Yêu nhau là thế nhưng họ chưa lần nào hẹn hò, chưa trao đổi số điện thoại hay gì khác, chỉ là yêu nhau đơn thuần, yêu đến sâu đậm không thể quên, tại đây, tại căn phòng này. Tất cả mọi tình cảm của họ chỉ diễn ra ở căn phòng này, vì một lý do nào đó mà Yoongi không đồng ý bước ra ngoài cùng em, và em cũng lơ đi điều đó.

Hôm nay lại khác mọi ngày, y muốn hôn em, muốn ôm em và muốn nắm tay em thật lâu. Sau tất cả em chỉ mỉm cười đáp trả y. Vài giờ đồng hồ sau, Yoongi kéo em đến bên chiếc dương cầm cũ kỹ. Y bắt đầu một khúc nhạc, nó chậm rãi tha thiết một cách nao lòng. Jimin cảm thấy cách mà khúc nhạc này vang lên từng đợt, khá kỳ lạ là trong tim em lâng lâng một thứ cảm xúc, đau lòng đến mức muốn vỡ ra. Jimin níu lấy tay y, ý muốn y ngừng đánh lên khúc nhạc đau lòng này. Y nhẹ đưa mặt sang, dùng tay đẩy đầu em tựa lên vai y, cả hai không ai nói gì. Nhưng Jimin cảm nhận rõ được rằng có cái gì đó không hay sắp xảy đến. Jimin lên tiếng nói hơi nghèn nghẹn nơi cổ họng lên:

- Bài gì thế ạ?

- Forever.

Yoongi cụp mắt đáp. Trong đôi mắt thoáng buồn phiền không thể nói.

- Jimin ah. Cám ơn em về ngày tháng tươi đẹp em mang đến cho kẻ bất hạnh này.

Yoongi mấp máy môi nói ra những lời y ấp ủ bao lâu nay.

- Anh m-

- shhh! Đừng ngắt lời anh, để anh nói hết đã.

Em gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Thanh xuân ngắn ngủi nhạt nhẽo có em đã đủ rồi. Anh yêu em, yêu em đến đau lòng... Anh rất biết ơn thời gian qua em đã ở bên anh, đã thương anb, đã yêu anh. Dù rất không muốn anh vẫn phải nói điều này, em à đừng buồn nhé. Mình không bên nhau được đâu.

Jimin hoảng hốt thoát khỏi vòng tay an yên kia. Mắt em ầng ậc nước nhìn y, nhưng không phản chiếu hình ẩnh y trong đó. Em khóc to lên ôm lấy y, y cười khổ vuốt tóc em nói:

- Xin lỗi em, ngàn vạn lần xin lỗi. Mình không thể bên nhau. Em hãy sống tốt và quên anh đi.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh trước mắt Jimin. Y buông em ra, lùi về phía sau.

Trắng xóa.

Nát lòng.

Jimin tỉnh giấc trong căn phòng nhạc cuối tầng 3. Trên chiếc bàn cũ kỹ, cửa sổ mở toang, màn cửa bay bay, thấp thoáng đâu đó vệt nắng sau mưa, nhẹ nhàng soi rọi đến khuỷu tay em. Em vô hồn ngồi đấy, mọi thứ quá mơ hồ. Nhưng tại sao em lại khóc? Em khóc vì điều gì chứ? Tại sao lòng em quặn thắt và cổ họng nghẹn cứng một cái tên? Em luống cuống lấy điện thoại bật ngay bài Forever lên. Bài hát còn sót lại trong đầu em, ngay khi giai điệu đó kết thúc. Ngẫm đi ngẫm lại một lúc lời bài hát, nước mắt em không tự chủ rơi đầy mặt.

Tôi vẫn ở bên em dù bất cứ nơi đâu

Tôi sẽ là hạt bụi bay theo gió

Tôi sẽ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc

Tôi không bao giờ dừng lại ở một nơi nào

Tôi sẽ là ngọn gió thổi qua các nhành cây

Em sẽ mãi đợi tôi chứ?

Em sẽ mãi đợi tôi không?

-. Forever

- Này Jimin! Sao ngồi đây khóc một mình? Có chuyện gì à?

Taehyung, bạn thân em ào tới bên cạnh lo lắng cho em.

- Không biết nữa...

- Chuyện của mày mà sao mày không biết?

Nó gặng hỏi em cho được. Không lý nào mà tự dưng một người lại khóc.

- Yoongi...

Em hơi mờ mịt nhớ đến một cái tên.

- Sao?

Nó lên tiếng.

- Là ai?

Em nghiêm túc đưa khóe mắt ướt nước nhìn nó.

- Đừng nói mày không biết... Cựu sinh viên khoa âm nhác ưu tú tài năng...

Nó ngập ngừng kể.

Em hồi hộp giục nó.

- Sao?? Mày mau nói!!!

Em lo lắng đến độ nước mắt rơi không kiểm soát.

- Nhưng...lên cơn tim chết trong chính căn phòng này.

----

End.

Tui comeback r nè mấy tình yêu của tui♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️
Vote và cmt nhé ♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro