Đoản 9: Cô Gái Của Tôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông đến sớm, từng cơn gió rét cứ thế thổi vào Bắc Kinh này. Mọi người co rúm, kéo khóa áo khoác lên nhanh chóng để phòng lạnh. Nhà nhà đóng cửa, tắt điều hòa, chìm vào giấc ngủ để quên đi cái rét.

Riêng một căn phòng nọ trong Bắc Kinh này vẫn bật điều hòa, cửa sổ chẳng thèm đóng mặc cho con gió thổi vào phòng.

Từng tiếng nấc vang lên, căn phòng tĩnh lặng bỗng trở nên náo loạn.

" Vương Nhất Tân, anh mau buông em ra, tắt điều hòa và đóng cửa sổ lại nhanh lên, em đang lạnh nên đừng làm loạn "

" Chính vì lạnh nên mới cần anh làm loạn, em không cần lo lạnh nữa, anh sẽ giúp em hết lạnh ngay mà "

Nói xong, anh liền nhanh tay mò mẫm cơ thể cô, họ có một đêm ấm áp vô cùng.

Sáng hôm sau.

Anh thức rất sớm, xuống bếp làm đồ ăn sáng cho cô nhằm chăm sóc vợ yêu, và cũng để tạ lỗi với cô.

Đêm qua, cô khóc rất nhiều. Đêm qua, cô mệt mỏi lắm. Đêm qua, anh thấy cô vừa ngủ vừa khóc, đau lòng biết bao nhiêu.

Bưng thức ăn lên phòng, mở cửa rồi gọi vợ yêu dậy.

" Vợ à, dậy ăn sáng đi nào "

Đôi mắt khẽ mở, cơ thể ê ẩm mà ngồi dậy, nhìn anh một cái rồi cúi đầu.

Anh thấy vẻ thất thần trên gương mặt cô, liền hỏi: " Em lại bận tâm đến chuyện đó à? "

Cô đứng người, lắc đầu ra vẻ không hề bận tâm đến chuyện năm xưa. Anh đặt đồ ăn lên bàn, khẽ ôm cô vào lòng.

" Em đừng nhớ đến những chuyện đó nữa, anh không quan tâm đến quá khứ của em, càng không để ý đến chuyện đó, điều anh quan tâm là em "

Cô chợt òa khóc, dựa vào lòng anh mà thổn thức.

Ai lại muốn điều gì không may đến với mình đâu cơ chứ.
Tuổi thơ cô trải qua trong đau đớn, trong sự sợ hãi để rồi giờ đây, cô đã tìm đúng người đàn ông đời mình.

Năm cô 12 tuổi, vốn dĩ cô sẽ có ký ức đẹp như bao người.
Nhưng cái ngày định mệnh ấy đã cướp đi tuổi thơ vô cùng tươi đẹp của cô. Gã đàn ông đó, đã tiến đến bên cạnh cô.

Hắn từ từ nếm mùi vị của cô, mặc cho cô vùng vẫy bao nhiêu, mặc cho cô cầu xin bao nhiêu.

Hắn cưỡng đoạt một cô bé chỉ mới mười hai, một tên vô cùng biến thái và bệnh hoạn.

Sau lần đó, cô rơi vào trạng thái trầm cảm, không dám tiếp xúc, nói chuyện với bất kỳ ai. Cô độc trong thế giới riêng của mình.

Nên, Gia đình cô đưa cô vào bệnh viện.

Ngày anh đến, đã mang cô ra khỏi thế giới đen tối đó. Anh mang theo tia sáng chiếu rọi đời cô, mang hết nỗi sợ của cô ra bên ngoài. Chia sẻ với cô đủ mọi chuyện. Và, khiến cô chìm đắm vào sự ngọt ngào của tình yêu.

Anh là một bác sĩ khoa tâm lý, anh hiểu hết tâm tư của bệnh nhân, tuy nhiên đối với cô vẫn là trường hợp đặc biệt. Làm anh muốn đưa cô gái này vào thế giới chỉ có anh.

Ở bên nhau, họ kết hôn với nhau. Anh luôn luôn khiến cô hạnh phúc, tuy vậy cô vẫn luôn bị ám ảnh bởi chuyện đó.

" Điều em sợ không còn là lúc trước bị cưỡng bức, mà là em không còn là một cô gái còn trinh tiết. Em sợ anh sẽ rời bỏ em "

Cô khóc nức nở như một đứa trẻ. Tâm can anh như hàng ngàn nhát dao đâm vào, những lời này là tất cả nỗi lòng của cô sao?

Vẫn lựa chọn ôm cô vào lòng, vỗ về: " Anh sẽ không rời bỏ em, tuyệt đối không. Trinh tiết không hề quan trọng bằng em, anh không quan tâm đến trinh tiết. Một thứ như thế sao lại làm anh rời bỏ em "

" Nhưng... "

" Tình yêu của em và em mới là thứ anh cần "

Người đàn ông này, quả thật là người cô có thể trao trọn cuộc đời của mình.

" Tần Vy Yến, anh nói cho em biết, dù là thế nào anh sẽ không rời bỏ em "

" Em tin anh "

Anh nhìn cô mỉm cười, bảo: " Giờ vào vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng nào cô vợ bé nhỏ của anh ơi "

" Vâng "

[...]

#Yên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro