Hóa ra đến cuối cùng, anh vẫn không yêu em ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô đã yêu anh từ rất lâu , tính ra cũng tròn 9 năm rồi . Cả cuộc đời con gái,9 năm không phải là thời gian ngắn . Nhưng năm nay, cô và anh đã học đến lớp 12 rồi . Thời gian họ phải xa nhau dường như đang từng ngày xiết chặt....
Thời gian đầu , cô yêu anh thật trong sáng . Đúng theo kiểu ngay thơ trẻ con. Cái gì cũng mách lẻo với anh . Có gì cũng rủ anh ăn cùng. Cả ngày chỉ biết lẽo đẽo đi theo như cái đuôi....
Lớn rồi thì cũng đã biết ngại ngùng . Không còn dám nhắng nhít như trước . Chỉ biết âm thầm , lặng kẽ theo dõi từng bước chân của anh . Buồn cái buồn của anh . Vui cái vui của anh . Chỉ cần thấy anh hạnh phúc , cô sẵn sàng làm tất cả .
Cho đến một ngày , cô như chôn chân khi nhận được tin anh có bạn gái . Trái tim cô như vỡ vụn . Cảm giác như có một thứ gì đó đang rời xa .... Nhưng khi nhìn thấy anh hạnh phúc thế kia , làm sao cô lỡ không vui cho được ?
Bỗng một ngày thấy mặt anh ủ rủ , đôi mắt hung đỏ như vừa khóc . Nghe tin đồn , anh vừa chia tay với bạn gái . Rốt cục , cô nên vui hay nên buồn đây ? Nhưng lúc đó , cô không nghĩ ngợi nhiều . Vì ngay bây giờ , cô biết rằng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì cả cuộc đời cô sẽ đánh mất người con trai ấy . Nhẹ nhàng đến bên anh , cô khẽ nói , nhưng mỗi một chữ nói ra đều rõ ràng , chân thật:
- Khương Ân ! Có thể em không xinh đẹp bằng người con gái ấy . Có thể cũng không thông minh hơn người con gái ấy . Nhưng em tin , em yêu anh nhiều hơn cô ấy . Anh có thể cho em được một cơ hội ở bên anh không ?
Bất chợt , anh ôm lấy cô , không nói gì cả . Còn cô , thì lại đang rất hạnh phúc vì nghĩ mình đã được chấp nhận ....
Thế rồi , thời gian yêu đương ngắn ngủi qua đi . Cô thì vẫn rất mực yêu thương anh , chăm sóc anh . Ngày nào cũng dậy sớm nấu cơm hộp mang đến trường cho anh . Lo lắng mỗi khi anh ốm . Đơn độc bảo vệ anh . Còn anh vẫn thế , vẫn vô tâm với cô . Không một lời quan tâm , không một lời cảm ơn . Thuận theo cô như có cũng được , không có cũng chẳng sao . Đừng nói là tình cảm , dù chỉ là danh phận được làm người yêu của anh thôi cũng đã quá khó với cô rồi ....
Hôm nay , trời đổ mưa . Anh giờ này đang đi học thêm . Cô ở nhà mình mà sốt ruột , bèn cầm ô mang đến cho anh vì sợ anh quên mang . Nhưng chuyện gì đang xảy ra thế kia ? Anh đang tay trong tay đi dưới ô với người con gái ấy . Giờ đây , cô mới hiểu , hóa ra cô chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện này , chỉ là một con ngốc thay thế cho ai kia . Hững hờ cầm ô , cô như sụp đổ hoàn toàn , chỉ ước có thể tan biến vào làn mưa xối xả kia để không còn vương vấn điều gì . Nhưng người con trai kia trong mắt cô vẫn đẹp như thế . Y như một bức tranh thủy mạc không chút nét gợn , tình mịch và yên ả . Chỉ có đôi mắt anh là một thứ sóng duy nhất khuấy tan không gian tĩnh lặng trong cô .... Và người con gái đang đi bên cạnh , cô ấy mới chính là nữ chính trong câu chuyện của anh . Không để cho anh nhìn thấy mình. Cô vội chạy đi , cái ô màu xanh thẫm cũng bị bỏ quên lại bên đường.Cô cứ chạy để cho làn nước mưa cứ thế mà hắt sự lạnh giá vào gương mặt đẫm nước mắt . Anh chính là cơn gió mùa đông , đến khuấy động cuộc sống như mặt nước hồ thu của cô . Cơn gió mùa đông ấy đang từng ngày ăn mòn , gặm nhấm , khiến mặt nước hồ thu biến thành dòng sông băng vỡ vụn .....
- Khương Ân ! Anh không yêu em .....
- Khương Ân ! Hóa ra đến cuối cùng , anh vẫn không yêu em....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro