🌙 #11 TƯ MỘ 🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Dành tặng bạn Katherina Nguyễn*

Ở thiên giới này, ai cũng biết chàng - Tô Dương Phong là một thượng thần oai nghiêm lỗi lạc. Một mình chàng cai quản một phần năm thiên giới, sức mạnh vô cùng.

Các tiên nữ ai cũng rất thích chàng, bởi vì chàng rất đẹp trai. Bạn thân của chàng là Ứng Trạch Nhân thường nói chàng vô tâm vô phế, không chịu để ý tình cảm của người khác.

Nhưng Tô Dương Phong vốn là người thanh tâm quả dục, không màng đến tình duyên, sao có thể đáp lại tấm chân tình của họ đây?

Từ điện của Dương Phong, chàng nhiều lần nhìn xuống hạ giới, thấy con người đau khổ vì tình. Nam thì năm thê bảy thiếp, nữ nhất nhất một chồng, đó chính là điều bất công.

Hơn nữa, chỉ vì muốn có được một người mà con người luôn tìm cách khống chế kẻ khác, ép buộc, đe dọa kẻ khác.

Những lúc như vậy Tô Dương Phong chỉ lắc đầu ngao ngán. Chữ "Tình" để trong nhân gian, hẳn là một kiếp nạn.

Tô Dương Phong mỗi ngày vào buổi sáng sẽ đọc một quyển sách, có lúc sẽ đến điện của Ứng Trạch Nhân. Buổi chiều đến hầm rượu, buổi tối sẽ học y thuật và đọc một quyển sách về y thuật.

Nói đến hầm rượu, ở điện của Tô Dương Phong có đến vài trăm bình. Bình lâu nhất đã ủ được gần một ngàn năm, tính theo thời gian ở hạ giới.

Hầm rượu của Dương Phong được nhiều thần tiên nhớ đến. Chàng cũng rất hào phóng. Đến sinh thần của ai đều tặng người đó một hũ.

Tuy vậy, rượu trong điện chưa bao giờ vơi đi, ngược lại còn có xu hướng tăng lên.

Mỗi năm vào mùa xuân và mùa thu, Tô Dương Phong thường đi đến khu rừng phía Nam để tìm lá thuốc, nghiên cứu các loại thuốc trị vết thương, các bài thuốc về gân cốt, điều hòa cơ thể.

Có một lần, tiên đế hỏi chàng:

- Tô thượng thần, ngài không muốn thành thân sao?

- Nhân gian lận đận vì chữ "tình", bổn thượng muốn giữ thanh tâm.

- Haha, xem ra nếu ai có thể lay chuyển trái tim của thượng thần thì người đó quả thực siêu phàm.

Siêu phàm? Ai sẽ lay chuyển được chàng ấy? Tất cả thần tiên đứng trong đại điện đều có cùng một câu hỏi.

Ai cũng biết trái tim Tô Dương Phong tuy bằng thịt nhưng vô cùng sắt đá. Nếu chàng không muốn, ai nói gì cũng vô ích thôi.

Ở điện Ứng Trạch Nhân có trồng rất nhiều loại hoa. Tính theo thời gian ở hạ giới, cứ một trăm năm sẽ có một bông hoa nở ra.

Hôm nay Tô Dương Phong đến đó, cùng Ứng Trạch Nhân uống trà. Trà hôm nay là trà hoa anh đào, hương thơm thuần khiết, pha với hương thơm của hoa nhài đang nở rộ ở góc vườn.

Khi nãy chàng bước vào, một cành hoa thiên lan đã vướn vào y phục. Bông hoa này to bằng bàn tay, màu vàng đẹp mắt.

Nhưng hoa ở đây không thể tùy tiện hái. Vì Ứng Trạch Nhân có yêu cầu bảo vệ rất cao đối với từng loại hoa có trong vườn của hắn. Vườn hoa này là công sức của hắn hơn ba ngàn năm, sao có thể để người khác làm tổn hại được.

Nửa năm sau, điện của Tô Dương Phong có người mới. Đây là một nữ tử xinh đẹp. Nàng nói mình lỡ chân mà đến đây mong có thể được tá túc.

Tô Dương Phong không ấm cũng không lạnh đồng ý, sai người sắp xếp cho nàng căn phòng ở phía Đông, cách xa với hầm rượu và phòng thuốc của hắn.

Nữ tử này rất hiểu chuyện, được lòng người trong phủ, nhất là mấy đệ tử của Tô thượng thần. Nam nhân thấy nàng mà không động lòng, đó không phải là nam nhân.

Vậy Tô Dương Phong có được tính là nam nhân không?

Nàng đã rất thích chàng, từ lần đầu gặp mặt. Tô Dương Phong, thượng thần oai vệ, thượng thần giỏi nhất trong lòng nàng.

Hôm nay Ứng Trạch Nhân đến Tô điện, gặp phải nàng đang ngồi bên cạnh Tô Dương Phong đọc sách. Hắn nhíu mày, nử tử này nhìn rất quen mắt.

Hơn nữa khi nàng nhìn hắn, hắn có cảm giác rất thân thuộc. Mùi hương này... Ứng Trạch Nhân đăm chiêu suy nghĩ. Thì ra là mùi hương của hoa thiên lan. Hắn lên tiếng hỏi:

- Tiểu thư, tiểu thư là Mộ Thiên Lan? Có phải tiểu thư có hình một bông hoa thiên lan ở cổ tay trái hay không?

- Thượng thần....biết ta? - Nàng lo sợ hắn nhận ra nàng.

- Haha, hóa ra ngươi chính là Mộ Thiên Lan vừa rời điện của ta một tháng nay. Tốt lắm, còn dám chạy đến đây quấy rầy Tô thượng thần. - Ứng Trạch Nhân vỗ tay ba cái, cười một tiếng.

Quả nhiên Ứng Trạch Nhân đã nhận ra. Bông hoa này hắn nuôi dưỡng đến hai trăm năm, không ngờ đến lúc nở ra lại chạy đến chỗ tên Tô Dương Phong này.

Mộ Thiên Lan, hắn vốn muốn đưa nàng đến chỗ tiên hoa Ngô Lỗi, để bà dạy dỗ nàng thêm một chút. Không ngờ lại nghịch ngợm đến Tô điện.

Mộ Thiên Lan vội vàng trốn sau lưng của Tô Dương Phong, lo sợ đưa ánh mắt vô tội về phía Ứng Trạch Nhân. Bỗng nhiên tay của Tô Dương Phong phủ lên tay nàng, trầm giọng lên tiếng:

- Trạch Nhân, người cũng đã đến, không lẽ huynh muốn đòi lại?

- Ta không có ý đó. Ban đầu muốn để Mộ Thiên Lan này đến chỗ Ngô Lỗi, không ngờ đã chạy đến chỗ huynh trước rồi. Này, không phải đã để ý nữ nhân rồi chứ?

Mộ Thiên Lan ngồi sau lưng Tô Dương Phong, dùng đôi mắt đẹp nhìn chàng. Tim nàng đập mạnh, ngay từ lúc chàng đến Ứng điện, nàng trong hình hoa đã thích chàng.

Mấy ngày này ở điện Tô Dương Phong đối với nàng không tệ, có phải cũng đã thích nàng không?

Tô Dương Phong bỏ tay nàng ra, bình thản trả lời:

- Không. Chỉ sợ huynh nổi giận lại làm hại người vô tội. Dù sao đây cũng là khách của ta.

- Haha. Vậy cứ để Mộ Thiên Lan ở lại đây.

Ứng Trạch Nhân về rồi, Tô Dương Phong đứng dậy rời khỏi khuôn viên. Mộ Thiên Lan buồn bã, cuối cùng nàng cũng chỉ là khách thôi, một tháng trôi qua chàng vẫn không để ý đến nàng.

Sắp xếp lại tủ sách của Dương Phong cho gọn gàng, nàng lại theo chân chàng đến phòng thuốc. Nàng chỉ im lặng đứng xem, tuyệt đối không quấy rầy.

Thế nhưng tình yêu của nàng đã lớn rồi, muốn nói cho Dương Phong biết. Vì vậy vào một ngày đẹp trời mùa thu, khi chàng đang đọc sách, nàng liền nói:

- Thượng thần, tiểu nữ có điều muốn nói.

- Nói đi.

Tô Dương Phong không rời mắt khỏi trang sách, trả lời nàng. Mộ Thiên Lan cắn môi:

- Thượng thần, thiếp yêu chàng, rất yêu chàng. Chàng có thể để thiếp ở bên cạnh chàng cả đời được không?

Tay Tô Dương Phong ngừng lại, không lật sách tiếp nữa.

- Yêu ta? Ngươi nói thế nào là yêu? - Tô Dương Phong nhìn nàng.

- Là nguyện hy sinh vì người ấy.

- Ta lấy gì để ngươi hy sinh đây? Mộ Thiên Lan, ngươi biết là ta không bao giờ động tâm với ai, đừng tiếp tục như vậy.

- Tại sao? Thiếp yêu chàng, thiếp không tin chàng luôn sống như vậy.

Mộ Thiên Lan đáp lời. Nàng biết trong tiên giới này, Tô Dương Phong là người như thế nào. Nhưng nàng yêu Dương Phong, muốn được mãi mãi ở bên hắn.

- Mộ Thiên Lan, ta đã sống mấy ngàn năm, nhìn bao cảnh con người vì chữ "tình" mà xảy ra muôn vàn đau khổ. Ta không muốn mình như thế. Ngươi hiểu không?

- Thiếp không hiểu, càng không muốn hiểu. Tô Dương Phong, chàng thực sự rất ích kỉ.

Mộ Thiên Lan đau lòng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng sách. Nàng không muốn nhìn thấy chàng nữa. Chàng rất quá đáng.

Tô Dương Phong gấp sách lại. Trong người cảm thấy có chút mất mát. Trái tim không hiểu vì sao vô cớ nhói lên một cái. Vì Mộ Thiên Lan đã khóc sao?

Một buổi tối, khi trăng tròn, Tô Dương Phong đang thổi một khúc sáo. Mộ Thiên Lan đứng từ xa, chỉ dám hát khe khẽ:

"Trăng chiếu sáng mười dặm bóng đêm

Vứt bỏ tịch mịch nơi đáy mắt

Khó bỏ qua cho chàng, mặc cho chìm ngập tang thương.

Ba ngàn năm thất hồn lạc phách

Thê lương tưởng niệm

Cõi lòng tan nát biết làm sao?"

Đứng ngắm Tô Dương Phong thêm một khắc, Mộ Thiên Lan trở về phòng. Tô Dương Phong không thổi nữa. Những lời mà Mộ Thiên Lan hát khi nãy Dương Phong đều nghe rõ, không bỏ sót chữ nào. Nàng thực sự thích hắn đến như vậy?

Hai ngày sau, Mộ Thiên Lan rời Tô điện, đi đến một nơi khác. Dù sao chốn thần tiên này không phải chỉ có một mình nơi đó là nàng có thể sống. Nếu Tô Dương Phong đã không cần nàng, nàng đi là được rồi.

Trước khi đi, nàng còn quay đầu nhìn lại lần cuối, mỉm cười:

"Cuối cùng, chàng vẫn không nhớ đến ta. Dù ta có làm thế nào cũng không thể đổi lại một ánh nhìn của chàng."

Tô Dương Phong không biết Mộ Thiên Lan đã rời đi, hắn chỉ cảm thấy hơi trống vắng. Ở Ưng điện cũng không có bóng dáng nàng.

Ưng Trạch Nhân thấy Tô Dương Phong đến điện của hắn tìm Mộ Thiên Lan, biết mình đã có được trò vui liền hỏi:

- Thế nào? Tô thượng thần vậy mà lại đến điện của ta tìm nữ nhân à?

- Chỉ là tiện miệng hỏi thăm.

- Chỗ là huynh đệ lâu năm, huynh không cần phải giấu ta đâu.

- Tùy huynh nghĩ.

Tô Dương Phong nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm hỏi Mộ Thiên Lan đã trốn đi nơi nào. Ứng Trạch Nhân thấy biểu cảm của Tô Dương Phong thì cười lớn.

Bông hoa Thiên Lan này hắn nuôi dưỡng tận hai trăm năm, hắn còn không hiểu rõ? Chắc chắn đã tìm một chỗ nào đó thuận lợi để ngắm tên Dương Phong này rồi. Chỉ là do tên này quá cứng nhắc, khiến cho Mộ Thiên Lan phải tủi thân một chút.

Không ai ngờ tới ba tháng sau ở Tô điện có đại chiến. Hắc chiến thần cai quản bóng đêm lại đi gây chiến với Tô Dương Phong.

Mộ Thiên Lan nghe được tin này vội vàng chạy đến Tô điện, nàng lo lắng cho sự an nguy của Tô Dương Phong.

Tô Dương Phong cũng không ngờ có thể gặp lại nàng, nhưng đây không phải là lúc để hắn nói đến chuyện tình cảm cá nhân.

Hắc Đông Trì thấy Mộ Thiên Lan, biết nàng chính là bông hoa mà Ứng Trạch Nhân bỏ công nuôi dưỡng, hắn từ lâu đã muốn cướp lấy bông hoa này, bây giờ nàng lại xuất hiện trước mặt hắn. Quả nhiên, vận may của hắn đã đến.

- Mộ Thiên Lan, ngươi theo ta về Tam giới, ta sẽ sủng ái ngươi.

- Hắc Đông Trì, mau cút khỏi đây. - Tô Dương Phong tức giận.

- Haha, Tô thượng thần ơi là Tô thượng thần. Chỉ là một bông hoa Thiên Lan bé nhỏ cũng khiến ngài bận tâm sao?

Không để Tô Dương Phong kịp trả lời, Hắc Đông Trì vung một kiếm về phía Tô Dương Phong. Hắn vội vàng tránh đi, không quên kéo theo Mộ Thiên Lan.

Cả hai không ngừng dùng sức mạnh tu luyện trong mấy ngàn năm mà giao chiến. Nhưng Hắc Đông Trì dùng thủ đoạn, nhân lúc Tô Dương Phong không để ý đến Mộ Thiên Lan mà đánh đến phía nàng.

Bông hoa này nếu Đông Trì hắn không có được, người khác đừng mong sở hữu. Mộ Thiên Lan không kịp tránh, liền bị một chưởng chí mạng.

Tô Dương Phong giật mình khi nghe tiếng kêu của nàng. Nàng đang bị Hắc Đông Trì đem đi. Nhưng hắn không đưa nàng về Tam giới, mà là đến hồ băng.

- Mộ Thiên Lan, đây là nơi chôn cất của ngươi.

Mộ Thiên Lan đau đớn. Vết thương do hắn gây ra tiếp xúc với băng lạnh càng tê tái vạn phần. Hắc Đông Trì phong ấn toàn bộ lớp băng bao phủ nàng, không để người khác đụng tới.

Mộ Thiên Lan dần nhắm đôi mắt, miệng còn lẩm bẩm:"Ta chôn mình trong lớp băng lạnh, chờ chàng ba ngàn năm."

Tô Dương Phong đuổi tới nơi đã không thấy bóng dáng Hắc Đông Trì. Hắn vội vàng cắt bỏ lớp băng, nhưng không cách nào đưa được Mộ Thiên Lan ra ngoài.

Cuối cùng, hắn đành dùng sức mạnh đưa nàng về hầm băng trong điện, dùng y thuật sưởi ấm cho nàng.

Trái tim của thần tiên, muốn phục hồi cũng phải mất đến ba ngàn năm. Tô Dương Phong dùng hết công lực cứu chữa cho Mộ Thiên Lan, mong rút ngắn quãng thời gian ba ngàn năm ấy.

- Mộ Thiên Lan, nếu nàng chịu tỉnh dậy, ta đồng ý ở cạnh nàng.

- Nàng nói đúng, ta rất ích kỷ. Bởi vì ta sợ tình duyên. Nhưng từ lúc được gặp nàng, ta đã rất muốn chữ "tình" ấy ở trong đời ta.

- Bổn thượng ta không cho phép nàng rời xa ta. Mộ Thiên Lan, ta sẽ tìm cách cứu nàng.

Ròng rã một ngàn năm, Tô Dương Phong mới có thể phục hồi sinh mạng cho Mộ Thiên Lan. Ngày nàng tỉnh lại, hắn mừng rỡ ôm lấy nàng:

- Mộ Thiên Lan, cuối cùng ta cũng làm được rồi.

- Thượng...thượng thần.

- Thiên Lan, nàng nói đúng, là ta ích kỷ. Vì vậy kể từ ngày hôm nay, để ta ở bên cạnh nàng có được không?

Tô Dương Phong âu yếm vuốt mái tóc Mộ Thiên Lan. Nàng sững sờ trước thái độ của hắn. Không phải hắn không thích nàng sao?

Nhưng nghi vấn của nàng đã bị đánh bay trong vòng một tháng sau. Tin tức Tô Dương Phong để nữ nhân ở bên cạnh đã làm kinh động thiên giới. Mà người hả dạ nhất là Ứng Trạch Nhân.

Hắn đến điện tìm Dương Phong, trêu ghẹo đòi trả vàng, xem như là hắn bán Mộ Thiên Lan cho tên Dương Phong này. Tô Dương Phong liếc mắt một cái, ý bảo Trạch Nhân im miệng đi.

Nửa năm sau, Tô điện phát thiệp hỷ. Cả thiên giới được dịp vui mừng. Đêm động phòng hoa chúc, Tô Dương Phong không kìm được mà ôm hôn Mộ Thiên Lan, tay lần vào vạt áo của nàng.

- Khoan...khoan đã - Mộ Thiên Lan thở gấp, vội vàng đè tay hắn lại. - Không phải chàng thanh tâm quả dục sao? Tay chàng đang...làm gì thế?

- Ta thanh tâm quả dục mấy ngàn năm nay đã đủ rồi. - Tô Dương Phong cười gian xảo.

- Nhưng...- Không đợi nàng kịp lên tiếng, hắn đã chặn miệng nàng.

- Không nhưng nhị gì hết, bây giờ là lúc ta lấy phúc lợi của ta.

- A...Tô Dương Phong...Cầm thú...Đừng...

Chỉ tiếc nàng có kháng cự thế nào cũng vô dụng, cuối cùng cũng bị tên Tô Dương Phong kia ăn sạch không còn một mảnh vụn.

Bốn năm sau.

- Cha, cha..

Một nữ hài tử dáng vẻ xinh đẹp chạy đến chỗ Tô Dương Phong. Đó chính là Tô Thiên Lam, con gái hắn. Nữ oa nhi này rất trắng trẻo, dáng dấp giống Mộ Thiên Lan đến tám phần.

- Lam nhi, con muốn nói gì nào? - Tô Dương Phong bế tiểu oa nhi lên tay.

- Nương mệt. Nương...nương...

- Nương của con thế nào? - Tô Dương Phong lo lắng.

- Nương nôn...Rất nhiều.

Nôn? Không phải nàng mang thai đấy chứ? Tô Dương Phong vội vàng đi tìm Mộ Thiên Lan. Hắn bắt mạch cho nàng, quả nhiên đã có thai.

Bây giờ đang là mùa xuân, khí hậu vô cùng tốt, không khí ở Tô điện cũng tốt. Vì sao?

Vì Tô thượng thần đang rất vui vẻ. Nương tử của hắn lại mang trong mình tiểu hài tử rồi.

____________________________________

Các bạn đọc đoản vui vẻ. 💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro