#12 SAI THỜI ĐIỂM 💔

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 *Dành tặng bạn Tịch Anh*

 Ngày đó gặp em ở hội sách, tôi đã thích em rồi. Cô gái nhỏ nhắn, đeo một chiếc túi tote màu đen, bên trên có ghi một dòng chữ tiếng Nhật mà tôi không hiểu.

 Cô gái nhỏ bị cận. Hôm ấy em mặc một chiếc đầm màu trắng, chân đi dày búp bê. Giống hệt một thiên thần. Đối với tôi là thế.

 Tôi hai mươi lăm tuổi, trải qua hai mối tình ngắn ngủi, lại rung động trước cô nhóc mới chỉ khoảng hai mươi này.

 Em đứng ở một gian hàng khá ít người, nên tôi cũng đi đến chỗ đó. Thật không ngờ quyển sách tôi muốn lấy cũng là quyển em muốn có được. Thấy vậy, tôi cười một cái:

- Em lấy trước đi.

- Cám ơn anh.

 Cô gái nhỏ lịch sự trả lời. Tôi lấy quyển sách ở phía dưới rồi chọn tiếp. Tôi cũng không nghĩ đến lúc chờ xe bus lại có thể gặp được em.

- Em cũng chờ chuyến này à?

- Vâng. Em về quận 10.

- À, anh cũng vậy. Em tên gì thế? Anh tên Quốc Vỹ.

- Em tên Phương Linh.

 Hai người chúng trao đổi một vài thứ, còn có cả số điện thoại. Tôi vừa ra trường, đang xin việc trong một công ty khá nổi tiếng.

 Phương Linh chỉ mới hai mươi tuổi, còn đang là sinh viên trường mỹ thuật.

 Sau ngày hôm đó, những lúc không bận việc gì, tôi thường nhắn tin rủ Phương Linh ra ngoài ăn cùng tôi một bữa.

 Đồ ăn ở quận 10 phong phú đa dạng, vừa ngon lại vừa túi tiền, cho nên cả hai không phải đi đâu quá xa. Có mấy hôm hai người chúng tôi đi ăn bên quận 5, cảm thấy không vừa miệng lắm nên lại quay về.

 Nhưng số lần đi ăn của chúng tôi còn chưa đến năm lần. Vì tôi cảm thấy em rất ngại ra khỏi nhà.

 Đợt đấy trên rạp có phim "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" chuyển thể từ tập truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, tôi mời em cùng đi xem.

 Em gật đầu, nói ngày đó em rảnh, ở trường cũng không có hoạt động gì. Phim chiếu lúc bảy giờ, mà từ năm giờ tôi đã chuẩn bị. Tôi sợ mất điểm trước mặt em.

 Buổi tối qua đón em, em mặt chiếc đầm với họa tiết hoa nhỏ, trên môi còn tô chút son màu hồng nhạt. Tôi ảo tưởng, nếu mình hôn lên đôi môi mềm ấy thì sẽ thế nào?

 Tôi mới chỉ là nhân viên thử việc, điều kiện cũng không khá giả lắm, nên chỉ có chiếc Sirius theo tôi suốt mấy năm qua. Nó không quá cũ, vì tháng nào tôi cũng đem đi rửa sạch sẽ.

 Tôi chỉ sợ em ngồi không quen. Tôi sợ yên xe của mình làm em khó chịu. Những lần trước thì khác, lần này giống như buổi hẹn hò đầu tiên của tôi vậy.

 Em nói với tôi em đã đọc quyển sách này rồi, từ lúc mới ra cơ. Em cũng không ngờ có ngày được dựng thành phim.

 Em thích nghệ thuật, bất kể thứ gì lên quan đến nghệ thuật đều được em để ý, đương nhiên bao gồm cả văn chương.

 Tôi nhớ lần đó ở hội sách tôi đã thấy quyển "Cô gái văn chương", liệu nó có phải là dành cho em không?

 Tôi mua một phần bắp rang cỡ lớn, hai cốc co-ca. Em tình nguyện ôm phần bắp vào trong rạp. Tôi đi trước, tìm chỗ ngồi của tôi và em.

 Tôi nhường em vị trí ngồi thoải mái hơn, quan sát rõ hơn. Lúc xem tới đoạn cậu em hỏi anh trai về hoàng tử ếch, em nói nhỏ:

- Hai anh em dễ thương quá. Ai cũng đẹp hết.

 Tôi thích cậu em hơn. Mắt của cu cậu ấy hồn nhiên lắm. Chợt tôi nghĩ, nếu sau này tôi và em có con thì sẽ thế nào? Chúng có dễ thương không?

 Mấy lần lấy bắp rang, tay tôi vô tình chạm vào tay em, em vội vàng rút ra, nhường cho tôi lấy trước. Tôi bật cười trước hành động ngại ngùng ấy.

 Xem phim xong, tôi đề nghị chở em đi ăn kem, em đồng ý. Hôm đấy xem phim, ăn kem xong thì hơi trễ, em chào tôi xong liền chạy vào nhà, không dám đứng nói thêm câu gì.

 Tôi nghĩ ba mẹ em hơi khó khăn với em. Em ít nói, thường tôi là người hỏi nhiều hơn. Em ít khi chủ động nói đến một vấn đề gì đó với tôi.

 Em nói em muốn được học ở Goldsmiths, London. Em thích vẽ, em muốn được đến trường đại học đó, nhưng em phải kiếm được học bổng.

 Tôi nói với em rằng trời phật sẽ phù hộ cho em, sẽ giúp cho ước mơ của em được trở thành hiện thực. Mãi đến sau này, tôi mới hối hận với lời nói khi ấy biết bao nhiêu.

 Sau đó hơn một tháng, tôi tỏ tình với em, em đồng ý. Lúc đó tôi rất vui, nhìn em mà không biết nói gì. Em cũng chỉ cười với tôi một cái.

 Không lâu sau bên quận 1 có tổ chức event mỹ thuật lớn, em cũng tham gia. Ngày hôm đó tôi chở em đi, thấy em lo lắng tôi cũng không yên tâm được. Không biết nói gì, chỉ dặn em vài câu:

- Em thi tốt nhé. Xong thì gọi cho anh, anh đến đón em. Cô bé này, cười lên anh xem nào.

- Cảm ơn anh.

 Phương Linh cười nhẹ một cái. Quay người đi vào trong. Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trong mối quan hệ này hình như chỉ có tôi là nhiệt tình, còn cô ấy thì hờ hững.

 Có phải tôi quá đa nghi rồi không? Có lẽ do em còn nhỏ nên ngại chăng?

 Cuộc thi có vẻ hơi lâu, tôi tan làm vẫn không thấy em gọi. Do dự muốn gọi cho em, lại sợ làm phiền em. Vậy là bất kể đường xa, tôi chạy sang quận 1.

 Giữa đường, tôi nhận được tin nhắn. Sợ là từ em, tôi vội dừng xe kiểm tra. Đúng là em nhắn cho tôi, nhưng là báo em đã ăn với bạn rồi.

 Đứng giữa đường Sài Gòn nắng đổ lửa, tôi bỗng thấy nực cười. Cười chính bản thân mình.

 Sau lần thi vẽ, em mở lòng với tôi hơn. Tôi nói những lời yêu thương với em, em không còn ngượng ngùng như trước, đôi khi còn có những hành động quan tâm đến tôi.

 Tôi cho rằng trước đó tôi đa nghi quá, dù sao em nhỏ hơn tôi nhiều như vậy, những lúc ở cùng tôi có ngại một chút cũng đúng.

 Hôm đó tôi dẫn em đi ăn tokbokki, vô tình tôi thấy ở khóe miệng em có dính chút sốt, tôi lấy khăn giấy lau cho em, nhưng em lại nghiêng người đi.

 Tôi khó hiểu nhìn em, nhưng em đã lên tiếng giải thích:

- Em không quen như vậy, em thường tự làm.

 Trong lòng tôi hơi hụt hẫng. Tôi là người yêu em cơ mà. Hay em không yêu tôi? Rốt cuộc đối với em tôi là gì? Tôi đóng vai gì trong cuộc đời em?

 Tôi hơi giận em, sau bữa ăn cũng không nói gì. Nhưng lúc chở em về, trước khi vào nhà, em hôn tôi một cái rồi chạy mất. Tôi không thể nào giận em thêm nữa.

 Yêu nhau được một năm, tới ngày sinh nhật em, tôi mua một bó hồng gồm hai mươi bông, cùng với một đôi giày theo màu em thích để tặng em.

 Người ta nói, tặng hai mươi bông hồng có nghĩa là "Anh yêu em bằng cả trái tim." Tôi trao trái tim của tôi cho em.

 Hôm đó em hẹn tôi ở Bâng Khuâng Café, tôi đến sớm hơn em một chút. Thấy em, tôi đứng dậy kéo ghế rồi mới quay về chỗ ngồi.

- Chúc em sinh nhật vui vẻ.

- Chúng ta chia tay đi anh. Mình không hợp nhau đâu.

- Em nói gì?

- Em nói mình chia tay đi.

 Hôm nay quán cà phê không đông khách, chỗ của tôi chọn lại khuất với bên ngoài. Em mới nói chia tay với tôi? Mọi thứ còn đang rất tốt.

 Sài Gòn còn đang nắng, nhưng lòng tôi thì mưa rồi. Em là kẻ kéo cơn mưa đến cho tôi, không ngừng gây giông bão.

- Em về đây.

 Em đi, quà cũng không nhận, hoa cũng để lại. Tôi ngồi trầm ngâm nhìn theo dáng em dần khuất khỏi quán.

 Chủ quán mở một giai điệu nhạc Pháp rất buồn, tôi nghe mà không hiểu gì cả, chỉ biết những nốt nhạc của nó đang thấm vào lòng tôi.

 Tôi rời khỏi quán, trở về phòng trọ. Vốn định cho em một bất ngờ, em lại ra tay trước tôi. Trong lòng tôi mất mát, nhưng lại không thể nói thành lời.

 Tại sao em lại vô tâm như thế? Tôi như vậy còn chưa đủ tốt sao em? Chúng ta cứ như vậy bỏ lỡ nhau phải không?

 Tôi thật không hiểu em muốn làm gì. Nhắn tin cho em hỏi lý do, em chỉ trả lời:

"Chúng ta không hợp. Anh đừng làm phiền em nữa."

 À, thì ra là tôi đang làm phiền em cơ đấy. Từ bao giờ tôi trở nên phiền phức như vậy?

 Là do chúng ta gặp nhau sai thời điểm đúng không em? Ngày đầu tiên gặp em, tôi đã thích em rồi. Tôi phải làm gì mới có thể đáp ứng mọi yêu cầu của em đây?

 Tôi nhận ra dù mình có làm gì đi nữa vẫn không thể quên được em. Tôi uống say đến ba lần, mỗi lần như vậy lại lục ảnh chụp của em ra ngắm.

"Hồ Ngọc Phương Linh, em là đồ vô tâm."

 Đúng vậy. Em rất vô tâm. Em dường như không yêu tôi. Vậy tại sao em vẫn ở bên tôi?

 Bạn tôi nói tôi đừng nhớ đến em nữa. Tôi cười. Quên một người dễ dàng đến như vậy? Em trao cho tôi được bao nhiêu niềm vui? Mỗi thứ, dù rất nhỏ thôi nhưng tôi đều nhớ rõ.

 Chẳng lẽ không thể quay lại sao em? Những lời yêu thương ấy tôi vẫn còn chưa nói hết.

 Em biết không? Tôi mệt rồi. Trái tim tôi cũng mệt rồi. Vết thương của em gây nên quá sâu. Hơi ấm từ nụ hôn cuối cùng cũng tan biến.

 Tôi không quá hận em. Tôi không biết lý do thật sự khiến cho em chia tay tôi là gì.

 Tôi tiếp tục đi làm, sau đó được nhận vào làm nhân viên chính thức. Mỗi lần nhớ về em, tim tôi vẫn đau xót từng cơn.

 Không phải tôi lụy tình, mà là lần này tôi yêu một người sâu đậm. Có lần em gái tôi từ quê lên, mang cho tôi ít chả mà mẹ làm, nó còn trách tôi gầy đi.

 Tôi cười, bảo đúng rồi. Anh hai mệt mỏi quá, anh hai muốn về nhà. Ở thành phố này chẳng giống như quê mình em ạ. Xa lạ, xô bồ đến phát sợ.

 Em tôi nói thương tôi quá, nó bảo muốn đậu đại học thật nhanh, giúp tôi làm việc kiếm tiền. Tôi xoa đầu nó, nói nó đừng quan tâm việc gì ngoài việc học. Sau này tiền tiêu vặt của nó tôi có thể lo được.

 Em gái về, căn phòng trọ im ắng như cũ. Chả mẹ làm rất ngon, tôi mua bánh mì về ăn chung.

 Lại nhớ đến em.

 Có lần ăn ở quán đó món mì không ngon, em phụng phịu nói không muốn đến nữa. Tôi lại tự cười nhạo bản thân mình, em đã không ở bên tôi nữa rồi, thôi đừng nhớ đến em nữa.

 Nhưng em giống như đã yểm bùa tôi vậy. Càng khắc chế nỗi nhớ, hình ảnh em càng hiện lên một cách rõ rệt.

 Tôi chạy trốn cô đơn. Tôi muốn trả lại cho em chút cô đơn ấy. Quả nhiên, gặp sai người, sai thời điểm là một điều rất đáng sợ.

 Cứ như vậy, tôi bước ra khỏi cuộc đời em, rời xa em. Em có đau lòng không?

 Hôm đó tôi vô tình nghe cô bé ở phòng trọ bên cạnh mở một bài hát giai điệu rất lạ.

"Hẹn nhau giữa tháng năm khi trời đang nắng hóa cơn mưa đầu mùa

Để cơn mưa tưới mát những lắng lo ngày bên nhau đón đưa

Tình yêu hãy giữ yên đây trong vòng tay ta như thế

Vì có em, đời ấm êm. Mình có nhau như ngày xưa đã từng."

 Có nhau như ngày xưa đã từng? Chỉ có tôi muốn vậy, còn em thì không đâu. Tôi ở đây vẫn nhớ về em đến đau lòng, còn em thì vô tâm.

 Năm đó tôi gặp em, cũng là vào mùa hạ.

 Một ngày chủ nhật, tôi cùng mấy đứa bạn thân hồi cấp ba vào trung tâm mua sắm, chọn quà cho cô bạn lớp trưởng sắp cưới.

 Lúc lướt qua gian hàng đồ nam, một đứa bạn khều tay tôi:

- Vỹ, kia có phải người yêu cũ mày không?

 Tôi nhìn theo hướng nó chỉ. Đúng là em. Nhưng em đang khoác tay người đàn ông khác. Anh ta mặc trên người bộ âu phục sang trọng, đắt tiền.

 Còn em, em vẫn mặc những bộ đầm giản dị. Nhưng em trang điểm đậm hơn, ra vẻ trưởng thành hơn. Tôi suýt không tin đó là em.

 Tôi biết anh ta. Đó là người đầu tư cho các học bổng mỹ thuật để du học. Tôi chợt hiểu ra tất cả. Đáy lòng tôi chua xót. Tôi cười cho sự ngu ngốc của mình.

 Em thấy tôi, hơi sững người một chút rồi quay đi, tiếp tục sánh bước bên anh ta. Tôi không thể làm gì cho em, càng không thể níu kéo em ở lại.

 Tôi không muốn mình trở thành kẻ phá hoại giấc mơ của em. Tôi không thể nhẫn tâm ngăn cản em thực hiện giấc mơ của chính mình.

 Bây giờ, tôi không thể nói với em những lời ngọt ngào như trước kia. Em giống như đang đâm vào tim tôi vậy.

 Một nhát đâm nhẹ nhàng.

 Nhưng đau, em ạ.

 Kể từ đó, tôi không nhìn thấy em nữa. Mấy tháng sau trên báo có đưa tin các sinh viên được nhận học bổng, trong đó có em. Tôi thật tâm chúc phúc cho em.

 Nếu cho thời gian quay lại những năm tháng ấy, tôi vẫn chọn yêu em. Nhưng là yêu em theo một cách khác. Tôi sẽ làm gì đó để có thể giúp đỡ cho ước mơ của em.

 Tôi sẽ không tin tưởng vào tình yêu nhiều nữa. Tôi tin chính mình là được rồi.

 Chúc em bình an, người con gái tôi yêu.

___________________________________

  Thi đại học xong bạn không chịu nổi nên bạn đăng luôn.😑 

  Bạn học khối B, cơ mà bạn đi viết đoản 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro