#13 Tình Yêu Chúng Mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Anh hơn chị ba tuổi, là sinh viên khoa Công Nghệ Thông Tin trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội. Còn chị, là sinh viên ngành Kiến Trúc Tiên Tiến của trường Đại Học Kiến Trúc ở thủ đô.

 Anh gặp chị khi anh sắp ra trường, còn chị vẫn là sinh viên, thanh xuân tươi trẻ. Tình yêu của họ ngày một lớn lên, sinh sôi nảy nở, có lúc cuồng nhiệt, cũng có lúc bất hòa.

 Anh ra trường, nhận bằng tốt nghiệp, xin việc ở một công ty khá lớn. Ba năm sau, sự nghiệp của anh vững chắc hơn, chị ra trường, ngày ấy họ làm đám cưới, chính thức về chung một nhà. Anh thuê được một căn hộ ở chung cư Hòa Bình Garden City.

 Chị thương anh, không xin việc ở bất kì công ty nào, ở nhà chăm chút nhà cửa. Chị muốn mỗi khi anh về, ngôi nhà của họ sẽ luôn tạo cho anh cảm giác ấm áp, khiến anh sẽ luôn nhớ đến và muốn trở về.

 Chị nhận các bản thiết kế trên mạng, của những người quen. Thu nhập của chị không được ổn định như anh. Có tháng chỉ nhận được hai hợp đồng. Có tháng lại lên đến tận năm, sáu bản.

 Ba tháng sau khi họ kết hôn, chị mang thai. Đến khi siêu âm, bác sĩ thông báo là bé trai vô cùng khỏe mạnh thì cả nhà rất vui mừng.

 Anh chăm sóc cho chị hơn, luôn ở bên chị khi chị thấy mệt nhọc. Những bữa tiệc của công ty, của bạn anh đều từ chối có mặt vì sợ chị ở nhà một mình buồn chán.

 Bụng của chị lớn dần, đi lại cũng khó khăn hơn, con trai anh cũng phá phách nhiều hơn. Nhiều lần thấy chị nhăn nhó đổ mồ hôi, anh lại cuống quýt lấy khăn lau giúp chị. Buổi tối, anh bóp chân cho chị để khỏi bị chuột rút. Chị nhìn anh mỉm cười, hạnh phúc chỉ vậy là đủ.

 Ngày đứa con đầu lòng của họ ra đời, anh lo lắng đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện. Chị sinh xong liền được chuyển đến phòng hồi sức. Anh nhìn chị, đặt một nụ hôn lên trán khẽ thì thầm:

- Cảm ơn em.

 Từ ngày có con, anh trưởng thành hơn, luôn thu xếp công việc để về nhà sớm. Bây giờ đó là nơi níu giữ chân anh, nhưng anh tình nguyện. Con trai anh càng lớn càng giống anh như tạc, đi đâu anh cũng đem theo, anh cũng rất hãnh diện.

 Bốn năm sau, chị lại có thai. Lần này là con gái. Như vậy, nhà anh nếp tẻ đủ cả, anh cười đến không ngậm được miệng. Lần sau chị mang thai khổ hơn một chút. Mọi thứ đều khó nuốt. Anh lo lắng nhờ mẹ chăm sóc cho chị.

 Tiểu công chúa ra đời được hai năm, anh được thăng lên chức trưởng phòng. Đợt ấy phòng anh tuyển thêm hai nhân viên, một nam một nữ. Cô rất hòa đồng với mọi người, nhưng cũng có phần quan tâm anh hơi thái quá.

 Mọi người nói với cô anh có gia đình rồi, đừng làm điều không đúng. Cô cũng chỉ ừ hử cho qua. Với cô, chinh phục đàn ông, nhất là đàn ông đã có gia đình mới chứng tỏ được bản thân. Cô lao vào anh như một con thiêu thân điên dại.

 Ban đầu anh cũng giữ khoảng cách với cô, nhưng chẳng biết tự bao giờ, trong lòng anh tình yêu với người vợ đã gắn bó hơn bảy năm dần phai nhạt. Anh và cô lén lút qua lại, tuy chưa đi đến điểm cuối cùng nhưng anh cảm thấy mình không dứt ra được.

 Về nhà, nhìn thấy vợ hiền và hai đứa con ngoan ngoãn, lòng anh lại dâng lên cảm giác tội lỗi. Anh tự hứa sẽ kiềm chế, sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ nào, chỉ là tò mò của đàn ông mà thôi.

 Dạo này chị gầy hơn, ăn uống cũng không ngon miệng như trước. Chị theo lịch đi khám định kì, bác sĩ chẩn đoán chị bị ung thư tuyến giáp. Cầm tờ xét nghiệm mà chị run, chân bước không vững. 

 Về đến nhà, nhìn thấy anh chơi cùng hai con, chị lẳng lặng trốn vào nhà vệ sinh khóc một mình. Nhìn đứa con gái chỉ mới ba tuổi, lòng chị thắt lại.

 Anh vẫn không hay biết gì, trong mắt chị anh vẫn là một người chồng, người cha mẫu mực, hết lòng vì gia đình. Chị không nói cho ai biết, chỉ dám tâm sự với cô bạn thân.

 Hai người ôm nhau mà khóc. Hàng tuần, bạn chị đưa chị đi khám, làm các chẩn đoán cần thiết, đồng thời phối hợp chữa trị khối u.

 Cho đến một ngày, chị ngất khi đang làm bản thiết kế cho người ta, ngay bên cạnh cô bạn thân của chị, anh mới biết được sự việc.

  Anh hớt hải bỏ mọi thứ ở công ty, chạy đến bệnh viện cùng chị. Bạn chị nói chị bị bệnh này đã hơn ba tháng rồi. Nhưng vì sợ anh lo, sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên không dám nói.

 Lòng anh chùng xuống. Thời gian chị ở viện, anh nhờ cô nhân viên chăm sóc hai đứa con nhỏ. Ông bà đều ở quê, anh không dám nói cho họ biết vì sợ họ lo lắng, mà chị cũng muốn như vậy. Lúc anh đưa cơm vào cho chị, chị nắm tay anh thổn thức:

- Mình...mình à, em biết em yếu rồi... Con chúng ta...còn nhỏ quá. Mình cố...tìm người thương mình....thương con... Con là sinh mệnh...của em, mình ạ...

- Em nói gì vậy? Bác sĩ sẽ giúp chúng ta mà. - Anh kiềm chế cảm xúc nghẹn đắng trong cổ họng.

- Mình có thương ai...thì thương...Nhưng mình...thương con với... Thương giùm cả...phần của em.

 Chị cúi mặt khóc nức nở. Anh ôm chị vào lòng, vỗ vai chị an ủi. Chị ăn xong, anh về chăm sóc hai đứa nhỏ. Mấy ngày nay con gái anh hay bị té bầm tay bầm chân, nhìn con gầy đi mà anh xót. Đúng là chẳng ai thương con bằng mẹ.

 Ngày thứ tư anh về nhà sớm, cũng là lúc nghe tiếng cô vọng ra từ trong căn nhà mà đáng lẽ chỉ có gia đình anh được ở:

- Con bé này, đã nói bao nhiêu lần mà vẫn lì như vậy. Hả miệng ra.

 Anh sững sờ bước vào nhà. Con anh trong mắt vợ anh là vàng, là bạc, đến đánh chị cũng không nỡ. Vậy mà trong mắt cô chẳng là gì. Anh vứt chìa khóa xuống nhà, tiếng động làm cô giật mình quay lại, lắp bắp:

- Anh...anh về...

- Cô cút ra khỏi đây. Chuyện nhà tôi không cần nhờ đến cô.

Nói xong anh đi đến bàn ăn bế con lên. Con gái anh thấy anh về liền ôm chầm lấy anh, khóc tủi, thốt lên mấy tiếng:

- Ba..ba, Mon nhớ mẹ...muốn mẹ.

 Anh đau lòng, xót con. Cây đũa mà cô đánh con vẫn để trên bàn.

 Anh điên. 

 Anh tắm cho con rồi nhìn lại ngôi nhà. Không có bàn tay của vợ, anh thật sự không tin đây là nhà mình nữa. Đón con trai, anh chở hai đứa đến bệnh viện với chị.

 Thấy con, chị vừa mừng vừa lo. Chị sợ một ngày nào đó chị không còn, anh sẽ chẳng quan tâm đến hai đứa nữa. Chị cười chua xót, đứa em vẫn vô tư, nhưng đứa anh thấy chị vậy thì hỏi:

- Mẹ ơi, mẹ bị bệnh hả? Con nhớ mẹ lắm.

 Nước mắt chị không cầm được mà chảy xuống. Rồi ngày làm phẫu thuật cũng đến. Nhân viên cùng phòng với anh biết tin liền đến thăm chị, động viên chị cố gắng. Chị mỉm cười cám ơn tất cả. Trước khi vào phòng mổ, anh hôn chị như lúc trước, rồi nói:

- Anh biết là em làm được. Em cố gắng lên, còn có anh ở đây, cả con nữa.

 Chị gật đầu. Năm tiếng chị trong phòng mổ là thời gian dài nhất đối với anh. Bác sĩ nói ca phẫu thuật thành công, khối u loại bỏ hoàn toàn. Anh thở phào nhẹ nhõm.

  Một tuần sau, anh thuê người dọn dẹp nhà cửa, đưa chị về nhà. 

 Phòng của hai vợ chồng vẫn vậy, nhưng chị để ý trên bàn làm việc của anh có thêm một khung ảnh hai người chụp chung khi còn đại học. Đầu giường là khung hình hai đứa nhỏ.

 Trên ban công anh trồng thêm ít cây cảnh. Hai đứa nhỏ chạy đi chạy lại, luôn miệng hỏi chị nhiều thứ.

 Thực ra chị biết chuyện anh có người tình, nhưng không muốn làm đổ vỡ hòa khí, hình ảnh của anh trong lòng hai đứa con của chị nên chị không nói ra. Đã bao lần chị khóc hết nước mắt, chị chỉ mong là anh chọn đúng người.

 Nắng ấm, lòng chị cũng ấm. Gia đình chị, chị vẫn giữ được, vẫn là cảm xúc như ngày nào. Năm năm, mười năm, hay là ba mươi năm sau nữa, lòng của chị vẫn vậy, vẫn chỉ hướng về anh.

__________________________________

Lại thêm một mini game đây mọi người ạ. Các bạn đọc đoản của mình thì có 13c nhưng chỉ có 9 tên thôi. Vậy nên các bạn chọn ra trên 4 tên để viết thành một đoạn ngắn hoàn chỉnh nhé.

VD: "Vợ ngốc" à, "Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm". "Say mê cả đời thì có làm sao?" đâu hả em? Em biết không, em đã "Đánh cắp trái tim" của anh rồi.

(Đây chỉ là ví dụ thôi nha, nếu bạn nào tham gia thì lấy tên đoản của mình ấy hehe)

 Ưu tiên 3 bạn có câu văn hợp lý nhất, hay nhất, không teencod, đề cao việc chuẩn xác về chính tả. Vậy nên các bạn cứ suy nghĩ kĩ nha. Bạn nào được nhận đoản mình sẽ trả lời ngay tại cmt của bạn đó.

 Ba bạn lần trước mình có gửi tặng đoản thì vẫn có thể tham gia nếu các bạn thích, và mình rất vui vì điều đó.

 Nhưng mình sẽ chọn 3 bạn khác nhé, để công bằng nên mình sẽ làm vậy. Cảm ơn các bạn đọc rất nhiều.

                                                                    ~Blue~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro