#17: SAVE ME

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 *Dành tặng bạn LittleMunnie*

 Tôi năm nay đã hai mươi bảy tuổi, là giám đốc của một công ty kinh doanh liên thông với nước ngoài. Sự nghiệp ổn định, vẻ ngoài khá ổn, thế nhưng tới bây giờ tôi vẫn chưa hề tìm được một nửa của riêng mình.

 Tôi từng yêu hai người, nhưng họ đến với tôi bởi số tài sản mà tôi đang nắm giữ. Tôi thất vọng khi biết cả hai người đều có ý nghĩ giống nhau.

 Tôi dần mất niềm tin vào tình yêu. Cho đến khi gặp em.

 Hôm ấy tôi cùng vài người đi khảo sát dự án ở địa phương, vì đích thân phải đến đó nên tôi nhờ một người trong công ty đã từng ở đó chở đi.

- Tôi chưa biết đường ở đây. Cậu ở đây lâu như vậy chắc đã quen đường. Vậy hôm nay phiền cậu một chuyến.

- Sếp, em thuộc đường lắm. Để em chở sếp đi.

Thế là chúng tôi ngồi trên chiếc xe Sirius, cậu ấy chạy rất cẩn thận. Không ngờ giữa đường lại hết xăng, chúng tôi không biết xoay sở như thế nào. Cậu ấy nhìn tôi áy náy:

- Là lỗi của em. Em quên kiểm tra bình xăng.

- Đành tìm cây xăng gần đây vậy.

- Hay sếp vào quán nước nghỉ đi. Để em đi được rồi. Trời nắng lắm.

- Không sao.

Cuối cùng hai chúng tôi cùng đi. Đi được một đoạn, có một cô gái chạy xe Cup vượt qua bọn tôi, bỗng dưng quay lại nhìn.

Lạ lắm sao?

Hai người đàn ông đội mũ bảo hiểm dắt xe đi bộ là chuyện lạ?

- Xe bị gì vậy anh? – Chợt cô gái ấy lên tiếng hỏi.

- Hết xăng em ạ. – Cậu nhân viên trả lời. – Bọn anh đang đi công trình, không ngờ lại hết xăng.

- Cây xăng còn xa lắm ý. Anh phải dong bộ thêm tầm hai cây nữa cơ.

Tôi quan sát cô gái đó. Cả giọng nói lẫn khuôn mặt, tôi liền nghĩ cô là học sinh cấp ba. Cô gái đứng nhìn chúng tôi, sau đó rút xăng của mình vào một cái bọc nhỏ, đưa cho cậu nhân viên.

- Anh chạy đỡ chút xăng này đi. Nhà em gần đây, lên trên kia mới có cây xăng cho anh.

- Em gái, em tốt bụng thật. Bọn anh cám ơn nhiều.

- Cám ơn cô.

Cô gái thoáng nhìn qua tôi, đôi mắt chứa đầy sự hiếu kì mà tôi có thể đọc rõ.

- Vậy em đi đây.

Nói xong cô đi mất. Vì đặc thù công việc nên chúng tôi đi gấp, sau đó quay về khách sạn nghỉ ngơi.

"Hình như em để lại cho tôi một ấn tượng gì đó mà trong lòng tôi còn không rõ."

Vài ngày sau, chúng tôi lại gặp em trong một quán ăn của thành phố. Em là nhân viên phục vụ ở đó.

Khi thấy chúng tôi, em có phần ngạc nhiên. Nhưng sau đó dùng sự chuyên nghiệp của mình, bước đến hỏi chúng tôi một cách rất lưu loát:

- Xin hỏi các anh muốn dùng gì? Đây là menu của quán ạ.

Em đưa cho chúng tôi một khổ giấy A4 in màu đã được ép dẻo. Thực đơn rất đa dạng, chúng tôi gọi xong thì chưa đầy năm phút tất cả đã được đem đến. Em nhanh nhẹn, tháo vát, lại còn hiếu khách.

Lúc tính tiền, nhân viên của tôi có hỏi em vài thứ, mới biết được em muốn đến Sài Gòn lập nghiệp. Công ty của em đang nộp hồ sơ khá gần với chi nhánh một của công ty tôi, chỉ cách mười phút chạy xe.

- Có gì em liên hệ với anh Lâm này, anh ấy hay phụ trách các việc quản lí và giám sát hồ sơ nên anh ấy rõ lắm. Em cứ tự nhiên nha.

Nói xong cậu nhân viên tên Đạt quay sang cười với tôi một cái. Tôi không được tự nhiên lắm mà trả lời:

- Ừ, có chuyện gì thì tìm tôi. Đây là số điện thoại.

Tôi đưa danh thiếp cho em, em nhận lấy rồi cám ơn. Chúng tôi về Sài Gòn được hai tuần thì nhận được điện thoại của em hẹn gặp tôi.

Em nói rằng em cần tôi giúp đỡ. Hồ sơ của em không được nhận vì họ nói em còn thiếu sót một vài chỗ. Chiều hôm đó, tôi bỏ ra ba tiếng để giúp em làm hoàn thiện một bộ hồ sơ mới.

Em không hề biết tôi là một giám đốc công ty. Để tránh phiền toái, tôi không chạy chiếc xe quen thuộc mà lấy chiếc Wave cũ có sẵn ở công ty.

Sáng hôm sau, bộ phận thiết kế nộp bản thảo, nhân viên tên Đạt còn ở lại nói với tôi vài câu:

- Sếp, hôm qua sếp trốn ca chiều nhé.

- Còn không phải phước cậu ban à?

- Hẹn hò với Phương đúng không. Ôi sếp ơi công của em là lớn lắm đấy, sếp sắp thoát ế rồi.

Nói xong cậu ta liền ra ngoài, tôi còn chưa kịp nói lại thêm chữ nào. Mà hình như là tôi có chút thích Phương rồi.

"Anh không muốn đơn độc một mình, chỉ muốn là của em."

Ba tháng sau, công ty đó nhận em, chúng tôi cũng chính thức yêu nhau. Tôi vẫn mơ về em hằng đêm, cô gái hai mươi hai năng động đầy nhiệt huyết.

Tôi đã từng hỏi em, tôi không giàu, chỉ có thể cho em những thứ cần thiết, em có buồn hay không? Em cười, ôm chặt tôi rồi nói:

- Em không buồn, em thương anh.

Trong lòng tôi lại trào lên cảm xúc mãnh liệt. Hai cô người yêu trước của tôi cũng từng nói như vậy. Nhưng vì họ biết tôi chẳng bao giờ có thể trở nên nghèo túng.

- Chúng mình bỏ heo đi anh. Khi nào cần thì đập ra rồi cùng dùng số tiền đó nhé?

Tôi gật đầu đồng ý, chỉ cần em muốn thì điều gì cũng có thể. Ở bên Phương, tôi cảm thấy rất dễ chịu, không ồn ào náo nhiệt, không tấp nập lo toan.

"Có những yêu thương chẳng cần phải nói thành lời."

Sinh nhật tôi, năm nào bạn bè cũng tặng những món đắt tiền, sau đó lại kéo nhau đi ăn uống một trận linh đình thâu đêm.

Năm nay thì không như thế, tôi từ chối tất cả để được ở bên em. Phương nói em muốn cho tôi một bất ngờ.

Sáu giờ tối, tôi đến phòng trọ của em. Tôi gọi cửa, em lật đật chạy ra. Trong phòng khách được trang trí vô cùng ấm áp, trên tường là hình ảnh mà bọn tôi chụp chung.

Trên bàn là chiếc bánh sinh nhật mà em tự làm, còn có một số món ăn khác nữa. Tôi muốn ôm chặt em, muốn dành tất cả những gì tôi có cho em.

Sau bữa tối, tôi cùng em xem một bộ phim hoạt hình, em dựa vào vai tôi. Tôi vòng tay ôm chặt em vào lòng.

- Nghi Phương, anh yêu em. Đừng rời xa anh được không?

- Sao em lại rời xa anh chứ?

Tôi ôm em không trả lời. Em lo lắng ngồi dậy, nắm tay tôi hỏi:

- Có chuyện gì phải không? Anh vẫn ổn chứ?

- Anh không sao.

- Có chuyện gì thử nói em nghe đi. Em vẫn ở đây mà.

- Anh thật sự không sao hết.

Tầm một tháng sau, khi tôi đang nghỉ ngơi ở nhà riêng thì nhận được điện thoại của em. Em nói em đến phòng trọ tìm tôi nhưng không thấy.

Tôi liền thay đồ, chạy chiếc xe quen thuộc qua chỗ nhà trọ tôi thuê để che giấu danh tính của mình, nói với em rằng tôi vừa đi làm về. Tôi rất muốn nói cho em sự thật, nhưng lại sợ em rời xa tôi.

- Anh đi làm mệt không?

- Không sao. Vì con heo kia nên anh phải siêng năng một chút.

Em gật đầu, sau đó lôi từ trong chiếc giỏ xách của em một tờ báo, bình thản nói:

- Nếu là giám đốc thì một tháng chắc anh bỏ gấp mười, hai mươi lần so với em ấy nhỉ? Giám đốc Trọng Lâm, thời gian trước đây là em mạo phạm anh rồi.

Nói xong, em đi về phía cửa, bóng lưng mảnh mai của em khiến cho tôi lo sợ. Trang đầu là hình ảnh của tôi một năm về trước, khi tôi giao dịch với Hàn Quốc thành công.

- Phương, em nghe anh nói đã. Em đừng đi được không?

Em có đôi chút dừng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục bước. Tôi đuổi theo em, nắm lấy cánh tay của em. Nhưng Phương gạt tay tôi ra, giọng em cất lên mang đầy sự thất vọng:

- Anh muốn thử em đúng không? Anh sợ em yêu anh vì tài sản của anh đúng không? Cho dù trong tay anh không có gì, em đã rất yêu anh. Em còn nghĩ sau này nếu chúng ta kết hôn, em sẽ cùng anh tiết kiệm nhiều hơn, sẽ cố gắng làm việc hơn. Trọng Lâm, anh hình như chưa từng yêu em, anh luôn hoài nghi em.

Nói xong, nước mắt em rơi xuống. Một giọt, hai giọt, rồi hàng loạt thi nhau hóa thành những tinh thể nhỏ ở dưới mặt đất.

Từng chữ, từng chữ của em cứa vào tim tôi đau nhói. Tôi muốn ôm em, ôm chặt em như trước đây. Em là cô gái mà tôi khao khát muốn ở bên.

- Không phải như em nghĩ. Quả thực ban đầu anh có chút nghi ngờ, nhưng sau này anh toàn tâm toàn ý yêu em. Anh muốn nói cho em sự thật, nhưng lại sợ em rời bỏ anh. Vì trước đó em nói em không thích người giàu có.

- Em yêu một Trọng Lâm không phải là giám đốc mà chỉ là một nhân viên công sở bình thường. Ngày cuối tuần sẽ chở em đi chơi. Nhưng bây giờ dường như không thể nữa rồi.

- Dù là em giận anh nhưng đừng rời xa anh được không, Nghi Phương?

- Em cần thời gian. Chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa. Em muốn yên tĩnh để suy nghĩ.

Ba ngày, tôi chịu đựng được ba ngày thì bỏ cuộc. Không được gặp em, không được nghe giọng nói của em, cả ba ngày không hề nhận được một tin nhắn quan tâm hay cuộc gọi nào từ em. Tôi nhớ em điên cuồng.

Buổi tối, tôi lái xe qua nhà trọ của em, gõ cửa. Tôi biết em đang ở bên trong, vì tôi nghe tiếng xoong chảo va vào nhau.

- Nghi Phương, có thể gặp anh một lần không?

-.... – Em không đáp lại tôi.

- Ngày mai anh bắt đầu chuyến công tác dài ngày. Có thể để anh ôm em một chút được không? Mấy ngày qua đã quá sức chịu đựng của anh rồi.

"Cạch".

Cửa được mở ra, em mặc bộ đồ ở nhà màu hồng đứng trước mặt tôi, đôi mắt hơi sưng, còn có vẻ gầy đi. Càng nhìn em, tôi càng đau lòng.

Bước đến ôm em, tôi cố gắng siết chặt nhất có thể. Tôi muốn lưu giữ tất cả những kí ức về em, mùi thơm trên tóc em, còn có cả nụ cười của em nữa.

Trái tim tôi đau nhói, giá như ông trời đừng đối xử với chúng tôi như vậy. Tôi muốn được ở bên em, làm những điều em muốn cùng em.

Tôi muốn cho em một hôn lễ thật long trọng, em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất. Tôi cúi xuống, để môi mình chạm vào môi em. Tôi cầu cho đây vĩnh viễn đừng là nụ hôn cuối của chúng tôi.

"Em biết không, em chính là người kéo anh ra khỏi bóng tối, là người đã cứu lấy anh. Em chính là ánh sáng, là tín ngưỡng của anh."

Hai tuần trôi qua, tôi không tìm đến em. Nghe nói em đến công ty tìm tôi.

- Phương tìm tổng giám đốc à?

- Anh Hoàng, chào anh. Giám đốc chưa về ạ?

- Sao mà về được. Đang nằm viện ở Canada đấy. Mà em chưa biết gì hết sao? À quên, anh là em họ của anh ấy. Anh ấy chưa nói gì với em à?

- Chưa ạ.

Hoàng ngưng lại nhìn em một lúc, em không hề nói dối. Tôi cũng không nói cho em biết là tôi đi đâu.

- Anh Lâm sang Canada làm phẫu thuật thay tủy sống. Anh ấy bị ung thư máu cấp tính. Nếu thành công thì sẽ hồi phục, còn nếu không...

Hoàng bỏ dở câu nói. Chân Nghi Phương đứng không vững, bên tai cứ vang lên lời nói ấy. Em lẳng lặng rời khỏi công ty, như một người mất hồn trở về phòng trọ.

Đúng một tháng, bác sĩ cho tôi xuất viện, trở về Việt Nam. Tôi ở nhà, không đi đâu hết, việc công ty giao lại cho em trai quản lý.
___________________________

Hơn một tháng kể từ ngày anh đi, tôi không thể liên lạc với anh. Trọng Lâm, người mà tôi yêu đến cuồng dại, lại khiến cho tôi phải đau lòng. Anh ấy không tin vào tình yêu của tôi.

Tối hôm đó, tôi mở mail theo thói quen, nhận được một mail từ anh Hoàng gửi đến, từ tối ngày hôm qua. Một đoạn clip dài đến mười phút, là quay lại quá trình anh nằm viện.

Tôi như ngừng thở xem từng giây, muốn nắm bắt thật rõ. Tôi cảm nhận được anh run lên vì đau đớn, bàn tay anh túa ra mồ hôi, gương mặt trắng bệch, mái tóc rũ xuống.

Cảnh quay chuyển sang lúc anh đã mổ xong, đang nằm trên giường điều trị. Mỗi ngày anh đều đọc sách, chỉ có đọc sách. Anh dùng một bức ảnh để đánh dấu trang. Người trên bức ảnh đó là tôi.

Tôi thấy anh nâng niu bức ảnh, nhẹ nhàng vuốt lên trên đó, trong mắt còn đem theo nỗi xót xa, bi thương đến khó tả. Rồi một giọt nước mắt của anh rơi xuống, chỉ đúng một giọt, anh tự nói với chính bản thân:

- Nghi Phương, anh rất nhớ em. Chỉ mong anh có thể bình an quay về, tiếp tục ở bên em. Nếu không thể, thì xin em hãy giữ anh trong một góc của trái tim em thôi.

Trái tim tôi quặn lên vì đau đớn. Từng câu, từng chữ không có chút nào là giả dối. Tôi biết chắc chắn là như vậy. Chính anh cũng không biết mình đã bị đưa vào clip này.

Nước mắt tôi trào ra, hai tay ôm bên ngực trái. Nơi đó, tim tôi đang đập rất khẩn trương, chỉ vì nhìn thấy anh đau đớn. Tại sao khi ấy tôi lại hoài nghi anh?

"Trọng Lâm, anh đã về chưa? Em chờ anh."

Run run bấm tin nhắn, rồi nhanh chóng gửi đi, Nghi Phương nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nằm im trên bàn. Không một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ anh.

______________________

Tôi đang cố ép mình chìm vào giấc ngủ. Bỗng điện thoại thông báo vừa nhận được tin nhắn. Là từ em. Em nói em chờ tôi về. Em hết giận rồi đúng không?

Nhưng cơ thể tôi chưa bình phục hoàn toàn, không thể đến làm phiền em được. Tôi như được tiếp thêm nghị lực, cố gắng phối hợp với chuyên gia điều trị.

Hơn nửa tháng sau, tôi đến phòng trọ tìm em. Gõ cửa không thấy em mở, tôi quyết định đứng bên ngoài chờ. Tầm hai mươi phút sau, em xách hai túi lớn, toàn là đồ ăn em mua cho cả tuần.

Thấy tôi, em kinh ngạc có, đau đớn có, khổ tâm có. Đồ của em rơi xuống đất, em chạy đến ôm tôi. Nước mắt của em thấm ướt áo tôi.

- Trọng Lâm...em nhớ anh...rất nhớ anh... Tại sao lại biến mất... lâu như vậy?

- Phương, anh cũng rất nhớ em.

Tay tôi luồn vào mái tóc suôn mượt, từ từ cảm nhận những cảm giác quen thuộc của trước đây.

- Có phải...anh không cần em nữa....phải không?

- Không, anh vẫn luôn rất cần em. Anh muốn mỗi ngày đều thấy em, có thể cho em những gì trong khả năng của anh.

- Vậy tại sao...chuyện anh bị bệnh...lại không nói cho em?

- Anh sợ. Khi đó anh rất sợ. Sợ mình không vượt qua được. Chẳng thà để em nghĩ anh là một thằng tồi còn hơn là để em dằn vặt.

- Anh có biết...anh rất ngốc không?

Tôi mỉm cười. Ngốc cái gì chứ? Tôi làm như vậy đều là vì em. Chỉ cần thứ gì tốt cho em, tôi có ngốc một chút cũng không sao.

Hai tháng sau, chúng tôi kết hôn. Ba mẹ tôi rất vừa mắt đối với việc có em là con dâu. Ba mẹ cho phép chúng tôi ở riêng mà không một chút băn khoăn nào.

Hôn lễ, em là cô dâu xinh đẹp nhất. Chiếc áo cưới màu trắng thuần khiết tinh khôi, khiến cho tôi mê loạn chìm đắm.

Hạnh phúc này, tôi nhất định phải giữ. Chính em là người đã đem hạnh phúc đến cho tôi. Em là người giúp tôi thoát khỏi bóng tối của quá khứ, là thiên sứ của tôi.

Nghi Phương, em là tất cả, trong tôi.
_______________________________
*Bạn nào đọc xong cho mình xin nhận xét nha*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro