#18: GẦN ANH NỮA ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trường trung học phổ thông Hoàng Gia là nơi tụ họp của các cậu ấm cô chiêu. Hoàng Nguyệt Vy cũng thuộc top nhà giàu, nhưng không vì thế mà kiêu căng.

 Trong lớp cô rất được lòng bạn bè, học giỏi, xinh đẹp, lại có khả năng vẽ tranh. Nguyệt Vy rất thích nghe nhạc của West Life, bất cứ bài nào của nhóm nhạc này đều được cô tải về chiếc điện thoại riêng.

 Khi West Life tung MV, cô cũng bấm xem từng MV một. Bạn cô nói cô đã là một fan cuồng chính hiệu. Nhưng Nguyệt Vy không phải quá phấn khích như những fan khác.

 Cô chỉ đón xem các sản phẩm từ West Life trong im lặng, mỗi tối sẽ nghe từ ba đến năm bài, xem lại một vài MV yêu thích, sau đó lại làm bài tập từ trường giao.

 Nguyệt Vy rất ngoan ngoãn, ngoài những giờ học, cô thường cùng anh trai đến nhà sách, có khi hai anh em cùng tham gia hoạt động vẽ tranh, bóng chuyền.

 Nhưng điều xui xẻo nhất của Nguyệt Vy chính là gặp phải anh – Lê Khánh Huy.

 Chiều hôm đó cô đang đi bộ ở công viên, còn đang ăn dở cây kem celano matcha mát lạnh. Anh đi ngược đường với cô, vô tình nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô.

 Đột nhiên anh muốn đem cô ở bên mình, giữ lấy cô thật chặt. Khánh Huy cũng hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình. Vì ai cũng nói anh rất khó tính, rất ít người chịu được tính khí thất thường này của anh.

 Theo anh tìm hiểu, cô đang chuẩn bị tốt nghiệp, chuẩn bị thi vào trường đại học A. Được, anh sẽ chờ cô bốn năm. Sau đó sẽ chính thức đến nhà cô, đưa cô về với anh.

 Nguyệt Vy vô tư học tập, vui chơi cùng bạn bè. Nhưng có một điều cô không thể hiểu được, rằng trong suốt bốn năm học đại học cô không có người yêu.

 Chỉ cần có một người tỏ tình với cô, người ấy ngày hôm sau nhìn thấy cô liền tránh đi. Dần dần, tin đồn cô bị vong theo lan truyền khắp trường, không một ai đến gần cô.

 Nguyệt Vy mấy lần theo anh trai đi chùa thắp nhang khấn vái, nhưng mọi thứ đều không có hiệu quả. Họ đâu biết rằng mọi chuyện đều do Khánh Huy đứng đằng sau thao túng tất cả. Có điều làm anh không ngờ đến chính là công ty của ba anh hợp tác với công ty của ba cô.

 Như vậy càng tốt, nếu anh ở cùng một chỗ với cô, mọi chuyện làm ăn sẽ thuận lợi hơn. Anh cũng có thể lấy đây là cái cớ để ràng buộc cô.

 Khi Nguyệt Vy vừa học xong đại học, ba của Khánh Huy đã hỏi đến chuyện kết hôn. Ba mẹ Nguyệt Vy có phần hơi do dự. Khánh Huy và Nguyệt Vy kết hôn cũng tốt, nhưng họ sợ con gái không hạnh phúc. Vẫn để Nguyệt Vy tự quyết định thì hơn.

 Một tuần trước khi ba của Khánh Huy đến nhà, Nguyệt Vy đang ở trạm chờ xe bus thì có một cô bé đưa một quyển sách cho cô, nói là có người muốn tặng.

 Nguyệt Vy nghi ngờ mở sách ra, tới cuối cùng thì thấy một dòng chữ vô cùng rắn rỏi, còn mang theo hơi thở của sự đe dọa:

"Hà Nguyệt Vy, nếu em không đồng ý kết hôn với Lê Khánh Huy, em đừng mong công ty của ba em được yên ổn. Anh trai Hà Trọng Nhân của em đang là bác sĩ, đừng khiến sự nghiệp của cậu ta trở về tay trắng."

 Tay cô run run cất quyển sách vào trong cặp. Chuyện này là thế nào? Tại sao lại có người muốn cô kết hôn với người mà cô chưa từng biết, cũng chưa một lần gặp mặt?

 Một tuần sau, ba mẹ cô đề cập đến việc đó, họ có vẻ khá ngập ngừng. Cô suy nghĩ trong một buổi tối, cuối cùng đành đồng ý, nhưng với điều kiện là không được để cho anh trai biết chuyện.

 Nguyệt Vy hiểu rõ Trọng Nhân, nếu kết hôn không có tình yêu, anh nhất định sẽ phản đối, cho dù hậu quả có là gì đi nữa. Nhưng bây giờ, cô từ chối được sao?

 Ngày ăn bữa cơm gặp mặt, đáy lòng Nguyệt Vy run lên, không thể kìm chế nỗi sợ hãi. Trọng Nhân đang ngồi bên cô, nhận ra vẻ khác thường của cô thì hỏi:

- Em sao vậy?

- Không...không sao ạ. Em hơi run.

- Em thật sự yêu cậu ta? – Anh nhìn về phía Khánh Huy.

- Vâng...thật sự. Em hơi run khi gặp ba anh ấy.

 Nguyệt Vy nói dối. Trọng Nhân tuy không tin lắm nhưng khi nghe em gái nói vậy anh cũng im lặng. Anh biết tính cô nhút nhát, cho nên chuyện này cũng không truy cứu nhiều.

 Khánh Huy nhìn cô, đôi mắt có tia đắc ý, có tia tán thưởng, lại đem theo một chút âm trầm. Nguyệt Vy, em có biết tôi đã chờ em bốn năm rồi không? Bốn năm qua tôi không làm phiền em, để em có quãng thời gian học đại học vui vẻ. Bây giờ, em nên đến bên tôi rồi.

 Ngồi bên cạnh Khánh Huy, Nguyệt Vy không dám thở mạnh. Khi anh gắp đồ ăn cho cô, cô cũng chỉ lặng lẽ gật đầu, sau đó nói cám ơn rất nhỏ. Điều đó làm cho Khánh Huy hài lòng.

 Từ đó về sau, đều là Khánh Huy mỗi sáng đến nhà Nguyệt Vy, đích thân đưa cô đến công ty. Thi thoảng, anh có mua một bó hoa tặng cô. Anh không biết nói lời ngon ngọt, chỉ rất ngắn gọn:

- Tặng em.

 Anh không biết phải làm cái gì? Làm như thế nào? Anh chỉ biết bản thân muốn để Nguyệt Vy ở lại bên mình, để anh hằng ngày nhìn thấy cô. Nguyệt Vy đối với sự quan tâm của anh thì càng kinh ngạc. Thông tin về anh cô cũng biết được đôi chút.

 Một tháng sau, đám cưới diễn ra. Đêm tân hôn, đôi mắt của Khánh Huy nhìn Nguyệt Vy mang theo sự nóng bỏng. Anh uống khá nhiều.

- Có thể...dừng lại được không? – Nguyệt Vy rụt rè hỏi.

- Dừng? Em là vợ anh, tại sao anh phải dừng?

 Khánh Huy nhếch miệng nói một câu, từ từ tiến lại phía giường, nơi Nguyệt Vy đang ngồi. Cô mở to đôi mắt nhìn anh:

- Tôi chưa chuẩn bị.

- Anh nói anh cần em chuẩn bị khi nào?

 Cuối cùng, cô cũng không thoát khỏi móng vuốt của anh, đành lòng cam chịu. Nước mắt chảy dài trên gò má, tại sao ông trời lại để cho cô gặp anh?

 Khánh Huy đã ngủ say, không hề biết được suy nghĩ của cô. Nửa năm sau, Nguyệt Vy mang thai. Nhà họ Lê đương nhiên vui mừng, đây là đứa cháu đầu tiên của họ.

 Nguyệt Vy cũng không ngờ chính mình lại có đứa bé, vậy thuốc tránh thai cô uống không phải là thuốc thật? Cô còn lên mạng tra lại thông tin cơ mà?

 Mỗi lần khám thai định kỳ đều là Khánh Huy đưa cô đi. Anh rất coi trọng đứa bé này. Đến khi Nguyệt Vy mang thai tới tháng thứ tám, công ty của Khánh Huy bỗng nhiên gặp chuyện.

 Mỗi bản hợp đồng đều gặp lỗi, kế hoạch mật chưa được công bố lại bị đối phương nắm giữ, sớm hơn một bước tung ra thương trường. Chính vì vậy Khánh Huy liên tục phải thức đêm.

 Ở công ty đã mệt mỏi, về nhà lại đối diện với khuôn mặt như có như không của Nguyệt Vy khiến Khánh Huy càng bực bội. Thì ra, từ trước đến nay đều là cô không tình nguyện ở bên anh?

 Nhận ra được điều đó, trái tim của Khánh Huy chợt lạnh đi. Có phải một ngày nào đó cô sẽ mang đứa bé chạy mất, để lại một mình anh không? Ý nghĩ đó vừa hiện lên, Khánh Huy đã tức giận ném hết mọi thứ, căn phòng bỗng chốc trở nên hỗn độn.

 Tối hôm đó, Khánh Huy không về nhà mà đến một quán bar. Tâm tình không tốt, vì thế anh uống khá nhiều. Đến khi phục vụ gọi anh thì anh đã ngủ rồi. Phục vụ lục tìm trong túi của anh, gọi vào một số điện thoại được lưu là "Honey".

- Alo – Một giọng nữ vang lên.

- Xin hỏi có phải người nhà của anh Khánh Huy không ạ? Anh ấy uống say ở quán bar Light Night, phiền chị đến đưa anh ấy về.

- Cám ơn anh.

 Giọng Nguyệt Vy không nóng không lạnh đều đều vang lên. Anh ta uống say thì có liên quan gì đến cô chứ? Hiện giờ bụng của cô đã lớn rồi, di chuyển bất tiện, vì vậy đành nhờ vào bác tài xế riêng của gia đình.

 Khi Khánh Huy trở về, người anh nồng nặc mùi rượu khiến cô muốn nôn. Cởi được đôi tất ở chân anh, Nguyệt Vy lấy khăn ướt lau mặt cho anh rồi trở qua phòng khách ngủ một đêm.

 Lúc Khánh Huy tỉnh dậy, cả người nóng nực khó chịu, cộng thêm việc không thấy Nguyệt Vy bên cạnh càng khiến cho tâm trạng anh thêm tồi tệ. Quả thực, cô chưa từng để ý đến anh.

 Đến công ty, có một phong tài liệu màu xanh đã được đặt sẵn ở bàn làm việc của anh. Khánh Huy ngồi vào chỗ, chậm rãi mở ra xem. Bên trong là xấp hình Nguyệt Vy chụp với một người đàn ông lạ mặt.

 Tay Khánh Huy xiết chặt bức hình. Người này anh biết. Chính là đối thủ mạnh nhất trên thương trường của anh. Bỗng Khánh Huy chợt cảm thấy nực cười, người mà anh tin tưởng nhất lại phản bội anh.

 Vội rời khỏi công ty, Khánh Huy trở về nhà, gặp đúng lúc Nguyệt Vy đang tưới cây cảnh.

- Hoàng Nguyệt Vy, thì ra chính là em làm những trò bẩn thỉu sau lưng tôi. Em muốn giải thích với tôi thế nào đây?

 Nói xong, anh vứt xấp ảnh xuống trước mặt cô. Nguyệt Vy bình thản cầm lên xem, nhưng ngay từ tấm đầu tiên đã làm cô biến sắc. Người trong ảnh không phải cô, cô vốn không biết người đàn ông kia là ai.

- Tôi còn tưởng em cho dù không yêu tôi nhưng cũng sẽ không làm hại công ty. Nhưng tôi đã lầm rồi. Nếu muốn, chúng ta ly hôn.

- Anh nói gì? – Nguyệt Vy bỗng hỏi lại.

- Còn không phải như em muốn sao? Đi với tôi. Đơn ly hôn em cất ở đâu tôi còn không biết?

 Nói xong, Khánh Huy bước lên lầu, lấy đơn ly hôn xuống kí trước mặt Nguyệt Vy.

- Thế này em đã toại nguyện chưa?

 Cả quá trình diễn ra với tốc độ chóng mặt, đến khi Nguyệt Vy nhận ra thì đã muộn, cô đang ngồi trên xe của Khánh Huy ra tòa nộp đơn ly hôn.

- Khánh Huy, anh dám chắc người trong ảnh là tôi?

- Còn không phải? Khuôn mặt đó chẳng lẽ là của người khác? – Khánh Huy cười khinh bỉ.

- Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi không yêu anh nhưng tôi không hèn hạ đến mức bán đứng công ty của nhà anh đâu.

 Nguyệt Vy vừa nói vừa tức giận. Nói xong, cô thở hổn hển, tay vuốt vuốt bụng ổn định tâm trạng. Khánh Huy nhấn ga, cho xe chạy nhanh hơn.

- Em nghĩ tôi còn có thể tin em vào lúc này sao?

- Tôi làm chuyện gì không thẹn với trời, thẹn với lương tâm là được. Còn nếu anh muốn ly hôn....AAAAA

"Rầmm" Một chiếc xe chạy ngược chiều đâm vào xe của Khánh Huy. Nhưng mà trước mặt anh lúc này không phải là bóng dáng chiếc xe kia, mà là một Nguyệt Vy đầy máu.

 Cô...cô đã làm gì vậy? Nguyệt Vy dùng bản thân mình che chắn cho anh? Nhưng cô còn đang mang thai. Hô hấp của Khánh Huy như ngưng trệ lại. Người đi đường vội vã gọi xe cấp cứu, anh tìm cách đưa cô ra ngoài.

 Máu từ hai chân của Nguyệt Vy liên tục chảy xuống, càng khiến cho anh sợ hãi. Anh sợ phải mất đi cô. Tại sao cô lại đón lấy tai nạn đó giúp anh? Cho đến khi đưa cô vào bệnh viện, phòng mổ cách ly với hành lang lạnh lẽo bên ngoài, Khánh Huy cảm thấy bất lực.

 Tất cả là tại anh, là anh không tin tưởng cô, là anh bảo thủ, là anh ngu ngốc. Đều do anh cả. Ngồi thụp xuống nền nhà, Khánh Huy như người đang đi trên lửa. Đã ba tiếng đồng hồ, cửa phòng vẫn chưa mở ra.

 Cho đến khi Trọng Nhân hay tin, anh chạy tới thì ca mỗ đã gần kết thúc. Vốn là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, lại không thể giúp gì cho em cái mình, anh lại càng đau khổ. Nhìn sang con người kia, trong lòng anh càng thêm căm phẫn.

 Cửa phòng mở ra, hai người đàn ông sải bước chạy tới, đồng thanh hỏi:

- Bác sĩ Việt, em gái tôi thế nào rồi?

- Bác sĩ, vợ tôi có ổn không?

 Bác sĩ Việt là bác sĩ mổ chính, nhìn Trọng Nhân trả lời:

- Em gái cậu? Đứa bé an toàn, nhưng cô ấy thì không. Tổn thương rất lớn, chỉ sợ không cầm cự nổi.

- Bác sĩ, xin cứu vợ tôi.

- Cứu? Em ấy không phải là do cậu hại hay sao? Tôi đúng là nhìn lầm cậu, gả cho cậu chính là sai lầm lớn nhất của con bé.

 Trọng Nhân tức giận, anh thật sự tức giận. Khánh Huy nghe những lời trách mắng của Trọng Nhân thì tỉnh người. Đúng vậy, người có lỗi là anh, anh đâu đáng nói ra yêu cầu với bác sĩ. Là anh hại cô, hại cô nguy hiểm, đến bây giờ vẫn không biết có thể cứu được bao nhiêu phần trăm.

 Nữ hộ sinh đưa con cho Khánh Huy, anh nhận lấy, cẩn thận từng chút một, chỉ sợ làm tổn thương đứa bé này. Con trai anh, đang ngủ rất yên giấc, môi nhỏ khẽ mím, trông rất đáng yêu. Chỉ là, vợ anh, vẫn nằm ở đấy, chưa chịu tỉnh dậy. Anh rất sợ, sợ một ngày nào đó vợ anh không còn nhịp thở, cả thế giới của anh sẽ hóa thành tro bụi.

 Nếu cô tỉnh lại, anh nhất định sẽ chuộc lỗi với cô, yêu thương cô nhiều hơn, sẽ tìm cách khiến cho cô có thể tin tưởng và tiếp nhận anh, cùng anh nuôi nấng đứa bé này. Nhưng hình như cô không muốn cho anh cơ hội.

 Ba năm sau.

 Trong suốt ba năm, một mình Khánh Huy tự tay chăm sóc con trai, chăm sóc Nguyệt Vy, thay dịch truyền hằng ngày. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, cũng chịu để Nguyệt Vy tỉnh lại sau ba năm say giấc.

 Lúc anh đi làm về, mở cửa phòng ra đã thấy cô tỉnh dậy. Nghe tiếng động, cô cố gắng nghiêng đầu qua. Nhìn thấy anh, nước mắt cô liền rơi xuống khiến cho Khánh Huy hoảng sợ.

 Vội vàng bước đến bên giường, chỉ sợ mình nằm mơ, Khánh Huy đưa tay ra, run run chạm vào gò má của Nguyệt Vy.

- Con...em...

- Con... Đúng rồi.

 Khánh Huy vội chạy xuống nhà dưới, bế thằng nhóc Khánh Vũ đang chuẩn bị ăn cơm lên phòng. Thấy con, Nguyệt Vy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. 

- Mama.. - Giọng đứa trẻ non nớt vang lên.

- Vợ à, ba năm, em ngủ đã ba năm rồi.

 Nắm lấy tay cô, Khánh Huy cố sức trấn tĩnh bản thân. Anh rất sợ đây chỉ là giấc mơ, ngày mai mọi chuyện lại trở về như cũ.

 Một tháng sau, sức khỏe của Nguyệt Vy ổn định dần, có thể từ từ đi lại. Khánh Vũ từ ngày đó liền quấn lấy Nguyệt Vy không buông, nhất quyết muốn cùng cô làm mọi việc.

 Buổi tối, khi dỗ cho Khánh Vũ ngủ xong, Nguyệt Vy quay lại giường. Khánh Huy thấy cô muốn ngủ liền ngẩng mặt khỏi máy tính, định mở miệng thì bị cô cướp lời:

- Anh cúi xuống đây một chút, giúp em cái này.

- Được. - Khánh Huy không suy nghĩ gì liền cúi xuống. Nguyệt Vy nhón người, đặt lên môi anh một nụ hôn, khẽ nói:

- Ông xã, em rất yêu anh, anh có biết không?

 Cả người anh như hóa đá. Yêu anh? Cô nói cô yêu anh phải không? Trái tim như muốn nổ tung, cả người anh cảm giác đang có hàng vạn pháo hoa thi nhau nở rộ. Thấy anh còn chưa hoàn hồn, Nguyệt Vy lại hôn anh thêm một cái.

- Tin em lần này thôi, em không làm gì có lỗi với anh.

- Anh biết...anh biết, anh tin em, vợ à, anh...anh..

 Khánh Huy như người chìm trong cơn say, không tìm được một chữ hoàn chỉnh. Anh đương nhiên sẽ tin, nhất định như thế. Sau lần tai nạn đó, anh đã tin tất cả những gì thuộc về cô.

 Trả lại cho Nguyệt Vy một nụ hôn, ôm cô vào lòng, cẩn thận không làm đau cô, Khánh Huy xem cô như bảo vật mà trân quý, nâng niu từng chút một.

- Bà xã, anh cũng rất yêu em. Em, gần anh nữa đi.

 Cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, tâm trí của Khánh Huy mới dần ổn định lại. Anh sẽ dùng những tháng ngày về sau để đem lại cho mẹ con cô hạnh phúc, nhất định sẽ không để cô chịu thêm tổn thương nào nữa.

 "Ông xã, em yêu anh."

"Bà xã, anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro