#5 Duyên Cớ Từ Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vân Nghiêu ôm Lý Nhan trong lòng, tìm cách đi đến Mộng Liên sơn. Ngọn núi này hắn đã biết từ trước, không có nhiều người sinh sống.

 Sắc mặt Lý Nhan ngày càng tồi tệ hơn, thuốc giải chỉ dùng được một lần. Vân Nghiêu vội vàng tìm một căn nhà, xin tá túc qua vài ngày.

 Ngôi nhà này chỉ có hai vợ chồng già, họ đồng ý với Vân Nghiêu. Trước đây hắn có đọc qua sách thuốc, hơn nữa ông lão này là thầy thuốc của Mộng Liên sơn, kể ra là hắn may mắn.

 Dùng hết những gì mình hiểu biết, Vân Nghiêu cuối cùng cũng tìm được cách khắc chế độc tính trong người nàng.

 Trong ba ngày nàng hôn mê, hắn không rời khỏi nàng nửa bước.

 Tô Vũ sai người lục tung kinh thành vẫn không thể tìm ra tung tích hai người bọn họ, đành cho đoàn người ngưng tìm kiếm.

 Nếu đây là ý trời, thì phận là thiên tử như hắn không nên trái nghịch.

 Tô Vũ hắn cả mười năm làm vua, chưa bao giờ thấy hối hận như lúc này. Hắn cùng lúc mất hai người.

 Một là thê tử. Hai là tướng quân mà hắn tin tưởng nhất.

 Hắn biết Vân Nghiêu và Lý Nhan là thanh mai trúc mã, hắn biết tất cả. Tại sao khi đó hắn lại không tin họ?

 Khi đó Ngọc quý phi không ngừng đàm tiếu bên tai, Thái hậu cũng không vừa mắt với vị Lý quý phi kia, thỉnh thoảng không ngại mà châm biếm nàng vài câu.

 Tô Vũ cảm thấy hối hận vô cùng. Hắn chỉ mong nàng quay về, để cho hắn yêu thương nàng, bù đắp lại cho nàng năm tháng trước đây.

 Khăn tay, tranh, cả những dòng chữ của nàng, hắn vẫn giữ rất kĩ lưỡng.

 Mấy ngày sau thiết triều, vị trí tướng quân kia còn trống, hắn nhìn không thuận mắt.

 Vân Nghiêu là người giỏi võ, theo hắn chinh chiến bao năm, người như vậy nếu hắn không tin tưởng, thì còn có thể tin vào ai bây giờ?

 Tuyết rơi mỗi lúc một dày, lão bà xuống núi mua thêm vải về may y phục cho Lý Nhan. Lão ông cùng Vân Nghiêu thổi thuốc, bàn về tình hình của Lý Nhan.

 Nàng mở mắt, căn nhà tranh này không phải là cung điện ấm áp đến đáng sợ đó. Nhớ đến Tô Vũ, nước mắt nàng rơi xuống.

 Thật hay! Nàng dành tình cảm cho hắn như vậy, hắn lại không hề biết.

 Vân Nghiêu trở vào, thấy nàng tỉnh lại vô cùng vui mừng, nắm tay nàng nói:

- Nhan nhi, cuối cùng muội cũng tỉnh lại rồi.

- Nghiêu đại ca...Nghiêu đại ca.

- Ta ở đây.

 Nàng nhớ không nhầm là Vân Nghiêu đang bị tống giam. Không lẽ huynh ấy vượt ngục cứu nàng? Đáp lại nghi vấn của Lý Nhan, Vân Nghiêu lên tiếng:

- Muội yên tâm. Chúng ta thoát rồi. Chúng ta sẽ không trở về kinh thành đáng sợ ấy nữa. Có được không?

- Được.

 Không về càng tốt. Là Lý Nhan nàng ngu ngốc. Là Lý Nhan nàng hại Vân đại ca.

 Vân Nghiêu không quan tâm đến những suy nghĩ mà Lý Nhan đang nghĩ đến. Việc hắn cần bây giờ là có thể giải hết độc tố cho nàng.

 Hai tháng sau, mùa xuân cũng đến, hoa đào trên Mộng Liên sơn nở rực rỡ. Lý Nhan thường lấy hoa đào về tắm, dù sao chúng cũng rất thơm.

 Hôm nay, nàng mặc một bộ y phục màu lam nhạt, từ tốn chọn những cánh hoa đẹp nhất. Đột nhiên Vân Nghiêu xuất hiện trước mặt nàng, hỏi một câu:

- Nhan nhi, khi nào muội mới chịu chấp nhận tình cảm của ta? Muội không biết rằng ta thích muội sao?

- Nghiêu đại ca... – Lý Nhan khó xử nhìn hắn.

- Ta biết trong lòng muội vẫn còn nhớ đến hoàng thượng. Nhưng chính người đã ban rượu độc cho muội, người muốn giết muội.

- Muội biết.

 Lý Nhan bật khóc. Thật ra nàng không chấp nhận tình cảm của Vân Nghiêu còn là vì một lý do khác.

- Hơn hai mươi năm ta ở cạnh muội, quãng thời gian đó không đủ để muội động lòng với ta sao?

 Vân Nghiêu đau đớn hỏi nàng. Nếu nàng vẫn không chấp nhận hắn, một ngày nào đó hắn sẽ xuống núi, không làm phiền cuộc sống của nàng nữa.

 Trước khi đi, hắn phải tìm cách đưa nàng về Lý gia, để nàng đoàn tụ với gia đình. Còn hắn, một là phiêu bạt, hai là quy ẩn.

 Những cánh hoa đào trong tay Lý Nhan rơi xuống, bay khắp mặt đất. Có cánh hoa còn luyến tiếc ở lại trên y phục của nàng.

- Muội đã là người của hoàng thượng, huynh không chê muội ư?

 Lý Nhan hỏi Vân Nghiêu. Từ lúc nhập cung đến khi thoát khỏi, Tô Vũ chưa một lần chạm qua người nàng. Nhưng đối với Lý Nhan, gả cho ai chính là đã trở thành thê tử của người đó.

- Trong mắt ta muội vẫn thanh khiết như vậy.

Vân Nghiêu bước đến cạnh nàng.

- Cho muội thời gian được không?

- Được.

 Vân Nghiêu hắn sẽ chờ, chờ nàng toàn tâm toàn ý ở bên hắn. Lý Nhan dần ổn định tâm tình, đoạn tình cảm nàng dành cho Tô Vũ cũng nên sớm chấm dứt.

 Vân Nghiêu vẫn ngày ngày chăm sóc cho nàng, yêu thương nàng đến tận trời.

 Mùa xuân qua đi, mùa hạ đang đến. Mộng Liên sơn càng thêm náo nhiệt bởi tiếng hót của chim rừng.

 Lý Nhan không hề hay biết, mỗi đêm khi nàng ngủ say, trên đỉnh Mộng Liên sơn luôn vọng lên tiếng sáo thê lương đến nao lòng.

 Cuối cùng nàng cũng nhận ra, trái tim mình đang đi về hướng nào. Vân Nghiêu vừa đi săn về đã gặp Lý Nhan đứng chờ sẵn.

- Vân Nghiêu, muội đồng ý ở lại bên cạnh huynh đến suốt đời.

 Nàng cười với hắn, nụ cười vô cùng trong trẻo. Vân Nghiêu đứng im như tượng nhìn nàng, cố gắng tiêu hóa lời nàng nói.

 Cho đến khi hiểu hết, Lý Nhan đã xấu hổ đi vào trong. Vân Nghiêu vui vẻ nhóm lửa nướng thỏ, hôm nay hắn săn được khá nhiều. Đem biếu hai ông bà lão một ít, còn lại hắn cất đi để hai người dùng.

 Trên núi có thể ngắm sao rất rõ. Không khí trong lành thanh mát dễ chịu. Lý Nhan ngồi bên cạnh Vân Nghiêu, tựa đầu vào vai hắn, ngẩng đầu ngắm sao.

- Nghiêu đại ca, trước đây chúng ta cũng đã từng như thế này.

- Đúng vậy. Khi đó muội một mực muốn chỉ cho ta biết chòm sao Bắc Đẩu.

- Không phải là huynh chưa biết sao? – Lý Nhan bĩu môi.

- Ta biết lâu rồi. Nhưng thấy muội vui vẻ như vậy, ta không đành lòng.

- Đáng ghét.

- Haha.

 Vân Nghiêu sủng nịnh vuốt tóc Lý Nhan. Ở bên nàng yên bình như vậy, hắn cam tâm tình nguyện đổi với đời sống làm tướng quân lừng lẫy trước kia.

 Lý Nhan cảm thấy sống như vậy cũng tốt, không cần phải tranh chấp mệt mỏi. Bên cạnh có người như Vân Nghiêu, nàng đã mãn nguyện rồi.

- Nhan nhi, gả cho ta được không?

-....

- Ta biết bây giờ ta chẳng có gì cả. Nhưng ta thật lòng yêu muội, chỉ cần muội muốn, ta có thể làm mọi thứ vì muội. Ta không thể cho muội một lễ thành thân hoàn chỉnh, nhưng ta hứa sẽ yêu thương muội suốt đời.

 Lý Nhan rơi lệ. Nước mắt nàng trong suốt rơi trên y phục của Vân Nghiêu.

- Muội đồng ý. Chỉ cần là huynh, muội sẽ luôn đồng ý.

- Nhan nhi, cám ơn muội, cám ơn vì đã ở cạnh ta.

 Mười năm sau.

- Ca ca, trả lại cho muội. Con châu chấu đó muội vừa bắt được.

 Vân Thương đuổi theo Vân Nghị chạy ra ngoài. Lý Nhan nghe thấy tiếng bọn trẻ mà đau đầu. Từ khi có Vân Thương, Vân Nghị đều tìm cách chọc ghẹo muội muội nhỏ.

- Tiểu bất điểm, có giỏi thì đến đây, ca ca trả cho muội.

 Vân Nghị làm mặt quỷ. Vân Thương mới năm tuổi, chạy như vậy đã sớm mệt, thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng.

- Huynh đáng ghét. Muội sẽ mách phụ thân.

 Mọi người ở đây ai cũng biết Vân Nghiêu nổi tiếng thương con gái. Mà Vân Nghị nghe Vân Thương hù dọa cũng không tỏ ra sợ hãi, quay đầu bỏ đi, còn buông lại một câu:

- Hừ, trả muội. Con châu chấu này đã què rồi.

- Huynh thật đáng ghét.

 Vân Thương vội vàng chạy đến xem con châu chấu nhỏ. Quả thật một bên chân đã bị gãy. Vân Nghiêu vừa từ huyện về, thấy con gái nhỏ đứng trong sân, không kim lòng được mà bước nhanh tới.

- Phụ thân – Vân Thương vui mừng gọi.

- Thương nhi, sao lại ở ngoài này? Đang chơi gì vậy?

- Phụ thân, đại ca đáng ghét, làm hư con châu chấu nhỏ.

 Vừa nói Vân Thương vừa đưa con châu chấu lên như để làm bằng chứng. Vân Nghiêu bật cười, lấy trong tay nải đồ chơi mới cho Vân Thương.

- Phụ thân, đẹp quá.

- Thương nhi rất ngoan nên đây là phần thưởng phụ thân tặng cho con.

- Phụ thân, người đã trở về? – Vân Nghị từ đâu chạy lại.

- Đã đọc sách xong chưa? Gan của con càng ngày càng lớn, lại còn dám bắt nạt muội muội.

- Hì hì, cũng chỉ là một con châu chấu. Mai ta sẽ đền cho muội cả một bầy.

- Hừ, không thèm.

 Vân Nghị chạy theo Vân Thương vào nhà. Muội muội có đồ chơi mới, phải chạy theo dụ dỗ mới được. Vân Nghiêu vào nhà, Lý Nhan đang nấu bữa trưa.

- Mẫu thân, phụ thân về rồi. – Vân Thương nhanh miệng.

- Chàng về rồi à? – Lý Nhan quay lại hỏi.

- Ừ, vừa về tới. Có mua một vài thứ cho nàng.

 Lý Nhan cười với Vân Nghiêu. Hai ngày trước hắn xuống huyện mua sách, thấy vài thứ hợp với nàng nên mua về.

 Hai nhóc tì nhanh nhẹn giúp nàng dọn cơm. Vân Thương ngây thơ cuối cùng cũng bị Vân Nghị dụ dỗ thành công cho chơi cùng.

 Buổi tối, khi hai nhóc con kia đã ngủ, Lý Nhan vẫn còn cùng Vân Nghiêu đọc sách. Nàng để sách xuống, rót một tách trà đưa cho Vân Nghiêu.

- Cám ơn nàng.

- Vân Nghiêu, cuộc sống này ta đã rất mãn nguyện. Ta yêu chàng.

- Ta cũng rất yêu nàng.

 Vân Nghiêu ôm lấy Lý Nhan, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Đời này kiếp này của hắn như vậy là đủ.

_____________________________

 Đoản sau mí nàng muốn sủng ngọt sâu răng hay ngược tâm ngược thân quằn quại nè?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro