#7 Forget Me Not

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Năm năm sau.

Lục Trác Niên bây giờ đã là một nhà kinh doanh bất động sản lớn. Cơ ngơi của anh có thể nói thuộc top những người giàu nhất thành phố.

Năm ấy anh trúng một gói thầu lớn, lại biết cách làm ăn, giàu lên vô cùng nhanh chóng. Việc bay đi bay về giữa châu Âu và Việt Nam là chuyện như cơm bữa.

Công ty của Trác Niên đặt ở quận 7, thư kí đúng giờ báo cáo với anh:

- Tổng giám đốc, đây là lịch trình ngày hôm nay: 9 giờ hẹn với công ty Minh Thành. Buổi chiều còn có hẹn phỏng vấn.

- Được rồi, cô ra ngoài đi.

- Vâng.

Lục Trác Niên trở thành một người đàn ông trưởng thành, vô cùng có sức hút. Có rất nhiều người đến tìm anh, ba mẹ anh cũng giục anh tìm một đối tượng để kết hôn.

Kết hôn? Trác Niên nở nụ cười tự giễu. Năm năm trước cô gái ấy làm tổn thương anh sâu sắc, giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, anh còn rất tức giận.

Rút một điếu thuốc, Lục Nam đứng từ cửa sổ tầng 10 nhìn xuống. Kể từ ngày hôm đó, anh chưa gặp lại cô một lần nào.

Gặp lại để làm gì?

Đúng vậy, chẳng làm gì cả.

Chắc là cô không thể tưởng tượng được, lúc cầu hôn cô, anh đã sắp bước vào giai đoạn hoàn kim.

Việc kí hợp đồng với Minh Thành rất thuận lợi. Anh còn cùng họ ăn cơm trưa.

Đúng hai giờ chiều, phóng viên được đưa đến văn phòng của anh. Khó khăn lắm anh mới đồng ý cho họ phỏng vấn. Họ đương nhiên phải chớp lấy cơ hội này.

- Lục giám đốc, xin anh chia sẻ bí quyết thành công cho chúng tôi cùng mọi người đang xem chương trình này.

- Chào mọi người, tôi là Lục Trác Niên. Đối với tôi thành công như ngày hôm nay là dựa vào bản thân mình, do năng lực quyết định.

-.....

-.....

- Câu nói nào khiến anh nhớ nhất?

- Tôi nhớ có người từng nói với tôi "Khi nào anh mới được gọi là giàu? Là khi anh có thể dùng bàn tay mình khống chế sự sống người khác". Chính câu nói đó làm động lực cho tôi.

- Chúng tôi có thể hỏi vì sao anh quay lại Việt Nam không?

- Có hai lý do. Một là gia đình tôi ở đây. Hai là tôi muốn cho một người thấy: Lục Trác Niên không phải là kẻ không có tiền đồ. Tôi muốn biết người đó giờ như thế nào khi trước đây đã nhạo báng tôi.

- Cám ơn anh. Hẹn gặp lại anh sau. Xin chào mọi người.

Khi đó ở bệnh viện, Tô Bích Lam bật khóc đến đáng thương. Cô biết mà. Trác Niên rất giỏi, cô rất tự hào về anh.

Nhưng bây giờ anh không cho cô quyền đó. Bà lão bên giường bên cạnh thấy cô khóc, lại nhớ đến bức ảnh cô hay ngắm, hỏi cô:

- Cháu này, anh ta không phải chàng trai trong ảnh sao?

- Đúng ạ.

- Sao cháu lại khóc thế?

- Không có gì đâu bà...Chỉ là...chỉ là...nhớ đến người cũ.

Năm năm trước, khi cô bị chẩn đoán mắc bệnh suy tim cùng với có vấn đề về tủy sống, cô cảm thấy rất tuyệt vọng.

Ngày hôm đó, Trác Niên cầu hôn cô. Tô Bích Lam không thể ích kỉ giữ anh bên cạnh mình.

Cô cố tình làm tổn thương anh, để cho anh hận cô. Năm năm, chưa bao giờ Tô Bích Lam quên được Lục Trác Niên.

Bệnh tình của mình, cô không dám cho gia đình biết, chỉ sợ họ lo lắng. Cô âm thầm chữa trị, nhưng kết quả không khả quan chút nào.

- Bệnh nhân Bích Lam, chúng ta đi làm kiểm tra.

Một y tá nói với cô. Trước khi ra khỏi phòng, vị bác sĩ ấy nói:

- Bích Lam, nếu cháu không thể tìm được tim và tủy phù hợp, chỉ sợ mạng sống này không thể kéo dài quá nửa năm.

- Bác...bác sĩ nói gì?

- Cháu vừa nghe rồi đấy. Nhịp tim của cháu giảm mạnh. Khe tâm nhĩ mở rộng, nếu không có tim thay thế, cháu sẽ chết.

Cháu sẽ chết!

Ba chữ ấy ghim sau vào trong đầu Bích Lam. Cô thẫn thờ trở về phòng. Cuộc điều trị duy trì nhịp tim hôm nay đã kết thúc.

Bích Lam đi bộ trở về nhà. Ngày trước khi còn ở cùng Lục Trác Niên, anh thường mua trà sữa ở đường này cho cô.

Dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt, Bích Lam lại nhớ về ngày đó. Khi ấy hạnh phúc biết bao.

- Trác Niên, cám ơn anh đã đưa em về.

- Không có gì.

Tô Bích Lam quay đầu. Trác Niên, cô gái kia gọi tên anh thật thân mật. Trước đây chỉ có cô gọi anh thân mật như thế.

Lục Trác Niên cũng đã thấy Tô Bích Lam. Không ngờ năm năm sau cô ta vẫn sống như vậy. Nhưng có phần gầy hơn trước.

Cô gái kia không nhận ra điều bất thường của Trác Niên, vui vẻ trở về nhà. Lục Trác Niên xoay người, mở cửa xe chuẩn bị bước vào thì nghe cô hỏi:

- Trác Niên... Anh, sống có tốt không?

- Rất tốt.

- Em có thấy anh trên ti vi.

Lục Trác Niên không nói gì, trực tiếp ngồi vào khởi động xe. Anh cứ vô tình như vậy mà lướt qua cô.

Tô Bích Lam cắn chặt môi. Cô xứng đáng bị như vậy.

Tại văn phòng.

- Tổng giám đốc? Anh sao vậy?

Từ khi gặp lại Bích Lam, Lục Trác Niên có phần không chuyên tâm vào công việc. Anh cảm thấy bản thân mình thật đáng cười, tại sao lại có thể để ý đến cô ta?

Lục Trác Niên trả lời:

- Không có gì. Tiếp tục họp đi.

Mấy ngày sau, Tô Bích Lam lại đứng ở tiệm bánh ngọt ấy, quả nhiên gặp lại Trác Niên cùng với cô gái kia.

Sau khi cô ấy đi về, Bích Lam mới dám lên tiếng:

- Bạn gái của anh?

-...- Trác Niên từ chối trả lời.

- Anh sắp kết hôn?

- Chồng cô không đi cùng cô à?

- Em li hôn rồi. - Bích Lam tìm đại một cái cớ.

Lục Trác Niên cười thầm. Hạng phụ nữ như vậy có thể yêu ai dài lâu cơ chứ?

- Tôi bận.

Nói xong, anh lái xe đi mất. Khốn thật, mỗi lần đối diện với ánh mắt của cô, anh lại cảm thấy mềm lòng.

Chiếc xe anh đi là Lamborghini, Bích Lam biết đó là một trong những chiếc xe đắt tiền nhất. Anh thành công, giàu có như vậy là đủ rồi.

Ông trời có thể cho cô được gặp anh trong những năm tháng cuối cùng này, cô đã rất mãn nguyện.

Một buổi tối, Bích Lam có hẹn sinh nhật bạn ở quận 7. Bữa tiệc được tổ chức khá lớn. Không ngờ lại có thể gặp lại Lục Trác Niên ở đây.

Nhưng khi cô nhìn thấy anh, anh đã say rồi. Cô đang đứng chờ taxi lại bị anh kéo đi, ấn ngồi vào ghế phụ.

- Trác Niên, anh làm gì vậy? Mau mở cửa xe.

- Tô Bích Lam, tới bây giờ cô vẫn giả bộ thanh cao hay sao?

- Trác Niên...Anh...

- Nếu cô còn kháng cự, tôi sẽ ngưng kí hợp đồng với nhà cô ta.

Bích Lam hiểu cô ta ở đây là ai. Chính là người bạn khi nãy của cô. Đến căn hộ của anh, Lục Trác Niên thô bạo lôi cô vào trong.

- Trác Niên, đừng...Thả em ra.

Lục Trác Niên vẫn không nói gì, tiếp tục kéo cô đi. Điện được bật sáng trưng, Tô Bích Lam có phần hoảng sợ. Anh say rồi.

Lôi được Bích Lam vào phòng ngủ, anh hung hăng cắn lên môi cô để xả giận. Người phụ nữ vô tâm này, có chết anh vẫn hận cô.

Lục Trác Niên mạnh bạo thoát hết áo quần của cô, không kịp chờ cô chuẩn bị đã tiến vào. Anh kinh ngạc thốt ra:

- Cô vẫn là xử nữ?

- Trác Niên, em cầu xin anh. Tha cho em.

Lục Trác Niên cười khẩy:

- Chồng cô không thể thỏa mãn cô. Được, vậy để tôi thỏa mãn cô.

Anh điên cuồng như một con mãnh thú. Bích Lam khóc đến khản cả cổ, lắc đầu:

- Trác Niên...Anh điên rồi...Làm ơn...Đừng

-...

- Trác...Niên...Thả em ra...Cầu xin anh...

Anh muốn giày vò cô, đến khi nào cô chết thì thôi.

Sáng hôm sau, Lục Trác Niên tỉnh dậy, vò vò mái tóc rối. Hình như tối qua anh uống say.

Nhìn sang bên cạnh, anh lại vò đầu. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?

Anh bước vào nhà tắm. Sau khi ra ngoài đã thấy giường trống không. Ga giường màu đen còn được kéo lại phẳng phiu.

Mấy ngày sau gặp lại Tô Bích Lam ở chỗ cũ, Lục Trác Niên kéo cô lên xe đến cục dân chính, đăng kí kết hôn.

Tô Bích Lam sững sờ. Anh muốn làm gì? Sau mọi thủ tục, Trác Niên chở cô về biệt thự, ép buộc cô thực hiện bổn phận của một người vợ.

- Cô nói muốn một căn nhà ở quận 7, tiền trong ngân hàng chín con số 0. Như vậy chưa đủ thỏa mãn sao?

- Trác Niên, đừng nói nữa. - Bích Lam lắc đầu.

- Đừng nói? Tô Bích Lam, tôi hận cô đến chết.

Sau mỗi lần xảy ra chuyện vợ chồng, Tô Bích Lam đều uống thuốc tránh thai. Bệnh của cô không cho phép cô mang thai con của Trác Niên.

Tuy nhiên cô bị anh phát hiện. Anh tức giận bóp cổ cô:

- Khốn kiếp. Ai cho cô uống?

-...

- Haha, uống cũng được. Không có thai càng tốt.

Nhưng sau đó, thuốc tránh thai của cô được đổi thành vitamin. Anh muốn dùng đứa bé để khống chế cô, để cho cô thấy tổn thương là gì.

Cô thuê người giúp việc anh cũng không quan tâm, để cô tùy ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro