#9 THANH XUÂN CỦA EM, DÀNH HẾT CHO ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm lớp 10, cô thi vào trường THPT, được tuyển vào lớp chọn, là một trong những lớp đứng đầu của trường. Khóa trên có một anh học toán rất giỏi, giỏi cả ba môn toán, lý, hóa. Cô chỉ hơi hơi biết môn toán thôi.

Ngày hôm đó vô tình có dịp nói chuyện với anh, nhưng chỉ là nói chuyện online thôi. Thật không ngờ anh cũng biết cô, biết cả biệt hiệu của cô.

Lúc ấy trái tim cô bỗng nhảy lên loạn xạ. Cảm giác như có dòng điện chạy thật nhanh qua sống lưng. Tay run run gõ vào ô trả lời, anh nhanh chóng trả lời lại tin nhắn ấy.

Cô vui cả ngày, anh có vẻ rất hiểu biết. Mỗi khi rảnh, cả hai đều dành vài phút để nói chuyện. Mọi thứ diễn ra rất vui.

Anh quan tâm việc học, việc chơi, cả những thú vui giải trí của cô. Có phim gì hay anh đều nói cho cô, có những tài liệu hay anh cũng gửi đều đặn.

Anh cũng nhắc nhở cô chú tâm học hành một chút, đừng đam mê tiểu thuyết quá. Cô cũng cười khì, nói với anh cô chỉ đọc cho vui thôi.

Anh thích đá banh, có khi thức đến sáng để xem một trận bóng. Cô cũng thử ngồi xem online. Tuy là hơi nhàm chán nhưng cô muốn tìm một điểm chung nào đó để bàn cùng anh.

Cô biết anh giỏi, có thể cũng có người thầm thích anh. Lớp của anh, khóa của anh, cả trường cô có nhiều người đẹp, cô không thể sánh được với họ một phần.

Anh tốt bụng, cô nghe người khác nói vậy.

Mỗi lần đi giữa sân trường, cô vô thức tìm kiếm hình dáng anh. Nhưng khi nhìn thấy anh rồi, cô lại vội vàng tránh đi, không dám nhìn thẳng vào anh.

Cô sợ thấy ánh mắt của anh, sợ nụ cười của anh làm cho trái tim cô không theo trật tự. Vậy mà cô vẫn mong muốn tìm thấy bóng dáng của anh.

Khi nói chuyện với anh, cô lại ảo tưởng về tương lai, nghĩ tới lúc hai người có thể đứng chung một con đường, có thể cùng dùng chung một bữa cơm.

Ngày anh thi đại học, cô cần mẫn gõ từng chữ, chúc anh thi đại học thành công, đậu vào trường mà mình mong muốn.

Anh thi xong, nhắn tin nói anh muốn về quê, hỏi cô có muốn đi chơi cùng không? Sao lại đi được chứ? Cô là con gái mà.

Nhưng thật tâm cô cũng rất muốn đi. Trên chuyến xe ấy không chỉ có một mình anh mà còn có vài người quen nữa. Anh cũng thích cô đúng không?

Mỗi lúc nghĩ về điều ấy, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, không cách nào ngăn cô ảo tưởng về ngày chung đôi.

Cô nghe được vài người nói anh đậu đại học rồi, là một trường quân đội. Cô như chết đứng. Anh thi quân đội sao?

Khi biết tin đó, trái tim cô hụt đi một nhịp, trong lòng khó chịu khôn nguôi. Hỏi anh, anh chỉ bình thản "ừ" một tiếng, như thể đó là việc hiển nhiên.

Vậy là ước mơ của cô, những mơ mộng của cô vĩnh viễn không thể nào thành hiện thực. Bởi vì sao? Vì cô đạo Chúa, mà quân nhân thì không được phép yêu người có đạo. Đó chính là điều mà cô khổ tâm nhất.

Cô cảm thấy mình muốn khóc, muốn nói cho anh rằng anh đừng thi quân đội nữa, anh thi trường đại học bình thường đi.

Nhưng đó là ước mơ cả đời của anh, ai cũng biết, chỉ có cô là không thôi.

Trong suốt một năm sau đó, cô đều cố gắng để nói chuyện bình thường với anh. Chỉ là khi nghĩ lại những kỉ niệm về dòng tin nhắn của những năm tháng trước đây, lòng của cô lại đau đớn không nguôi.

Bạn cô hỏi cô thích ai chưa, cô đều nói dối là không có. Cô và anh mãi mãi chỉ có thể dừng lại ở tình bạn, không bao giờ có tình yêu.

Tại sao lại bất công với cô như vậy?

Anh về Hà Nội học tập, hai người vẫn nói chuyện với nhau nhưng không còn thường xuyên như trước. Có lần cả một tháng mới nói chuyện vài ba câu.

Cô cố gắng học tập, muốn thi đậu vào trường ngoại thương mà mình yêu thích. Tình cảm của cô dành cho anh, cô không có can đảm để nói ra.

Những dòng tin anh gửi đều chứa đầy sự quan tâm như thế. Cô muốn nói rằng: "Đừng tốt với em như vậy. Đừng để em hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta được không?"

Cô muốn nói cho người khác biết những tin nhắn quan tâm của anh, để cho người khác thấy cô vui thế nào, trong lòng cô ấm áp thế nào.

Tối hôm đó cô vô tình nghe trên radio đang phát bài "Dành cả thanh xuân để yêu ai đó" của ca sĩ Thủy Tiên. Lời bài hát từng chữ từng chữ ghim vào sâu trong cô:

"Anh cười nụ cười anh trong vắt xiêu lòng em ngay từ phút ban đầu.

Em cười nụ cười chưa hết câu, thế nên tình sâu, âm thầm em giấu

Tình yêu đó em đã trao, tựa như những cơn mưa rào

Tưới mát cho năm tháng thanh xuân của nhau..."

Nụ cười của anh vô thức đã hiện hữu trong trí nhớ của cô. Cô nghe đi nghe lại bài hát đó không biết bao nhiêu lần, không hề cảm thấy chán.

Cô hỏi khi nào anh về lại trường. Anh nói anh cũng không biết. Sau này anh muốn được chuyển công tác về Hải Phòng, mà có lẽ hơi khó.

Cô trả lời cô biết rồi. Ở đâu có điều kiện thì anh cứ đi. Vì vốn dĩ cô không là gì của anh cả, chỉ là một cô em khóa dưới bình thường mà thôi.

Có lẽ cô đã đổ gục trước tình cảm của anh rồi. Có lẽ cô đã say nắng trước anh, chàng quân nhân mạnh mẽ. Cô muốn nói cho anh rằng cô thích anh, vô cùng thích anh.

Cô từng có suy nghĩ mình sẽ lấy hết can đảm để tỏ tình với anh, cho dù biết trước rằng kết quả sẽ không thể nào giống như mình mong muốn.

Trong mục tin nhắn của anh, vào lúc mười một giờ đêm của một ngày trời lạnh, cô gõ: "Anh à, em muốn nói rằng em thích anh. Thích anh từ lâu rồi. Nếu những lời này em không nói ra, em sợ sau này em sẽ hối hận mất. Tuổi thanh xuân của em, em phải mạnh mẽ tự tin một lần, can đảm để tỏ tình với anh. Cho dù anh có nói gì đi nữa, em cũng sẽ đều chấp nhận. Chúng ta sau này vẫn là bạn có được không?"

Nhưng những dòng chữ đó cô không dám gửi, chỉ dám lưu vào trong một file word của máy tính cá nhân. Cô sợ khi những dòng tin nhắn đó được gửi đi, giữa cả hai không thể nào được như cũ.

Cô sợ đánh mất tình bạn. Cô sợ đánh mất những tin nhắn quan tâm từ anh. Cô sợ rất nhiều thứ, rất sợ.

Bẵng đi một thời gian, anh nhắn tin mà cô không trả lời. Trong suốt bảy năm đều như vậy. Sau bảy năm, anh có dịp trở về trường cũ, gặp lại một vài người bạn.

Anh hỏi về cô, họ nói cô đã mất rồi, vì bệnh. Anh không tin vào tai mình. Cô em khóa dưới ngày trước luôn nhẹ nhàng động viên anh, khích lệ anh, chọc cười anh bây giờ đã không còn nữa.

Bạn của anh cũng là chị họ của cô dẫn anh đến ngôi mộ nhỏ, trên tấm hình là một cô gái nở nụ cười đẹp đến đau lòng.

Khẽ vuốt tấm hình của cô, ngón tay anh run run, hốc mắt không khỏi nóng lên. Bây giờ, những lúc anh đau lòng, những lúc anh mệt mỏi không còn tin nhắn quan tâm từ cô gái nhỏ ấy nữa.

Năm ấy anh cũng thích cô, nhưng anh biết hai người không thể. Anh cũng từng muốn nói cho cô biết anh thích cô rất nhiều.

Anh từng muốn thi lại đại học để được ở bên cô, nhưng điều kiện gia đình của anh không cho phép. Anh còn em nhỏ, còn ba mẹ. Nếu anh không học quân đội, các em của anh không có điều kiện để đến trường. Anh rất đau khổ.

Chị họ của cô nói với anh:

- Con bé chưa từng nói với ai rằng nó rất thích cậu. Trước khi mất, nó nói với mình rằng giúp nó giữ bí mật này, nó muốn khi có dịp gặp lại mình sẽ nói với cậu để cậu biết. Nó sợ nếu nói ra, tình cảm giữa hai người sẽ không còn được nguyên vẹn nữa.

Anh đứng im như tượng. Bạn anh đang nói gì thế? Nếu như khi ấy anh đủ can đảm để nói yêu cô, có lẽ bây giờ anh sẽ không phải hối tiếc như vậy.

Chị cô đưa cho anh một mảnh giấy nhỏ, được in ra từ file word của cô:

"Anh à, em muốn nói rằng em thích anh. Thích anh từ lâu rồi. Nếu những lời này em không nói ra, em sợ sau này em sẽ hối hận mất. Tuổi thanh xuân của em, em phải mạnh mẽ tự tin một lần, can đảm để tỏ tình với anh. Cho dù anh có nói gì đi nữa, em cũng sẽ đều chấp nhận. Chúng ta sau này vẫn là bạn có được không?"

Một giọt nước mắt từ khóe mắt anh rớt xuống. Anh ngồi xuống bên mộ của cô, vuốt lên gương mặt mà anh mong nhớ bảy năm. Anh thì thầm:

- Giá như năm ấy anh đủ can đảm để nói "Anh yêu em", giá như anh đừng bỏ lỡ thanh xuân của em. Anh thích em, cô gái nhỏ của anh. Anh rất tồi tệ. Tại sao anh lại yếu đuối như vậy? Anh yêu em.

Chị của cô đứng bên cạnh khẽ lau nước mắt.

- Con bé thích nghe bài "Dành cả thanh xuân để yêu ai đó". Cậu về nghe thử đi, tuy đã lâu rồi nhưng cậu thử nghe một chút để hiểu nỗi lòng của nó.

Anh lại vuốt lên gương mặt đang cười trong hình, nước mắt rơi xuống đất.

- Bây giờ không kịp nữa rồi. Anh hận bản thân mình, anh thật ngu ngốc khi bắt em phải chịu đựng như vậy. Ước gì em ở đây, ước gì ông trời có thể để anh yêu em.

Nụ cười sáng như thiên thần ấy anh đã in sâu, đã nhớ tới biết bao nhiêu lần. Anh rất thích cô, từ những năm ở trường trung học.

Nụ cười tươi tắn gió xuân, nụ cười thanh khiết vô cùng. Cô rất hiểu lòng người, chỉ tiếc anh lại không thể nói lời yêu cô, không đủ can đảm để mở lời, để được ở bên cô.

Anh thử nghe bài hát ấy, từng chữ, từng chữ chảy vào khiến tim anh đau đớn:

"Này gió có nghe lòng em, mà gió hát ru từng đêm

Làm ướt khóe mi em rồi em yếu mềm, vì yêu.

Này những cánh thư mỏng manh

Gửi gió đến trao về anh

Người con gái với trái tim yêu thầm anh

Người con gái với tuổi xuân mơ về anh..."

____________________

Đoản cuối trước ngày thi. SE nhé các nàng.

Cám ơn các bạn đã yêu thích đoản của mình. Bây giờ mình sẽ làm theo yêu cầu của các bạn. Các bạn làm như mẫu sau nhé:

Tên bài hát - ca sĩ - dạng kết.

VD: Khi tình yêu gõ cửa - Trương Bích Thần - SE.

Mình sẽ viết theo yêu cầu của các bạn. Ba bạn đầu nhé, nhạc Trung, Anh, Hàn, Việt, Nhật... gì cũng được hết.

Thi xong mình sẽ trả đoản cho từng bạn. Cám ơn các bạn đã bỏ thời gian đọc những dòng này. Các bạn tham gia cho vui nhé. Thanks ❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro