#5.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----

Anh không biết em đã từng chờ đợi như thế nào, đã từng đau như thế nào.... chỉ là có thể rất tuyệt vọng đi.

Anh lặng nhìn ngôi nhà nhỏ, lần đầu tiên anh thấy trống vắng, lạnh lẽo đến như vậy.

Lương Khiết Hàn cởi áo khoác ngoài, nới lỏng cà vạt, bật đèn đi vào bếp.

Đây không phải đầu tiên.... nó là lần cuối cô nấu cho anh. Trên bàn ăn chỉ có 3 món đơn giản, nhưng, đều là những món anh thích ăn.

Mũi anh cay cay. Tại sao trước đây anh lại bỏ lỡ...

Lương Khiết Hàn đi tới cạnh bàn, với tay kéo ghế ngồi xuống. Trước mắt anh như thấy được cô. Cô gái ấy đang nở nụ cười dịu dàng với anh, cuối đầu vừa xúc một chén cơm trắng đầy ắp cho anh, cô vừa nháy mắt :

- " Anh ăn đi, kẻo nguội mất. Anh có thích những món này không?"

- "Em, ngồi đi. Chỉ cần là món em nấu cho anh, món nào cũng .... đừng.."

Anh bật người dậy, muốn gọi cô ngồi cùng ăn, muốn chạm vào bàn tay nhỏ của cô nhưng chậm một bước, cô dần tan biến, tựa như bọt biển... Cô tuyệt nhiên không muốn ngồi cùng anh có phải không?!
Nhưng anh lại quên rồi, anh là người đầu tiên nói không muốn.... mà không phải cô..

Ngây người một lúc, anh lại ngồi xuống, tự mình xúc một chén cơm đầy, gấp một ít đồ ăn. Hốc mắt nóng bừng.

Một tối ấy, người đàn ông lặng lẽ ăn, ăn những món mà anh ta thích trộn lẫn vị mặn.. của nước mắt...

------

Hôm nay trời rất đẹp, có nắng mới với mây xanh thăm thẳm. Giọt sương ban mai còn đọng lại trên cành lá mềm, chim chóc hót ríu rít, bản hòa ca như báo hiệu một ngày mới tốt lành. Ít nhất đối với Lương Khiết Hàn là vậy.

Lương Khiết Hàn một lần nữa nhìn thật kỹ chữ đen trên tờ giấy trắng nhỏ, hít một hơi sâu, đưa cánh tay run run lên, gõ cửa vài cái.

'Cạch' - tiếng mở cửa nhanh chóng truyền đến, đối với anh dường như nó dài hơn cả một năm đằng đẳng, anh sợ lần nữa thất vọng, khi người anh đang chờ đợi sau cánh cửa ấy-- không phải cô.

"Tới ngay, tới ngay. Xin hỏi...." Hạ Tuyết mở cửa, vừa nhìn đến người bên ngoài, râu ria không được cạo gọn gàng, lại gầy đến đáng thương, hai gò má hóp lại, nhưng lại có sức hút, quyến rũ kỳ diệu.

Người đàn ông này, tại sao lại không biết chăm sóc mình như vậy.... mới vài tháng mà anh lại biến thành bộ dáng này.

"Hạ Tuyết! Tiểu Tuyết, khoan đã, anh có chuyện muốn nói, em đừng đóng.."

Thấy Hạ Tuyết có ý định muốn đóng cửa, Lương Khiết Hàn tay nhanh hơn não đưa tay vào cản lại. Kết quả kẹt đến bầm một mảng lớn. Anh bậm môi không kêu một tiếng, mà luôn miệng cầu xin cô cho anh được đi vào trong nhà,  giữa mất vợ và đau ngoài da, nghiên bên nào không nghĩ cũng biết.

Hạ Tuyết nhìn thấy, cũng đau lòng nhưng kiên quyết không muốn dây dưa cùng anh thêm nữa, lạnh nhạt :

"Anh Lương, chúng ta đã không còn gì để nói. Anh về đi."

"Không được, anh lại có rất nhiều chuyện muốn nói với em, cho anh vào được không, anh đau quá...."

Nét trẻ con, nũng nịu cùng sự yêu nghiệt kết hợp trên một khuôn mặt, thực sự rất là....

Hạ Tuyết đồ mồ hôi, đành bó tay, không ngờ anh cũng có một mặt trẻ con, vô sỉ này.
---

Lương Khiết Hàn ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng đánh giá. Căn nhà mặc dù nhỏ hơn cái của anh và cô.. từng sống chung với nhau, nhưng lại thanh nhã và khiến anh thấy ấm áp đến lạ.

Anh xoa xoa cánh tay bị bầm tím, nhìn cô đang loay hoay trong căn bếp pha trà cho mình, tâm như chảy qua dòng nước ấm.

Cô bưng trà ra, ngồi đối diện anh, rót cho anh và mình mỗi người một ly, cuối người lấy hộp chữ thập ra, mở lời: "Hộp cứu thương đấy, có thuốc mỡ bên trong, anh tự xử lý đi. Với lại anh muốn nói gì? Có gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải đi chợ."

Nhìn ánh mắt, khuôn mặt mà anh tâm tâm niệm niệm, anh thật muốn đưa tay nhéo khuôn mặt kia một cái. Cái nhìn chằm chằm ấy khiến cô thấy ngột ngạt, khó chịu.

Cô gái này, sao dịu dàng mà khiến anh thấy xa cách như vậy.

"Anh không có gì nói thì mời..."

"Không... Đừng đuổi anh.." Anh nhìn cô một cách chân thành." Quay về bên anh đi, vợ. Anh sai rồi, từ lúc em bỏ đi, anh nhận ra mình yêu em, yêu tự bao..."

Hạ Tuyết ngước đôi mắt to tròn lẳng lặng nhìn anh, sự lạnh nhạt trong đôi mắt ấy khiến lời nói Lương Khiết Hàn nghẹn lại nơi cổ họng, đau rát.

"Những lời này, nếu là tôi của hai năm trước, à không vài tháng trước thôi, tôi đã vui vẻ mà có thể mất ngủ. Thật buồn cười, nhưng tôi của bây giờ không cần và không muốn nghe nữa...  Tốt, anh có thể về."

Ánh mắt Lương Khiết Hàn ảm đạm đi rất nhiều. Phải tổn thương bao nhiêu để bây giờ cô lãnh đạm như thế?

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi..."

"Cái tôi cần bây giờ không phải là lời xin lỗi vô nghĩa của anh, tôi cần bình yên, anh có hiểu..."

"Một chút thôi, để anh ôm một chút rồi anh sẽ đi ngay... nha em?"

Hạ Tuyết im lặng, thôi không giãy giụa, một chút do dự tựa đầu vào lòng ngực ấy, nơi trái tim mà cô khao khát từ rất lâu...

Vòng tay anh ấm áp lắm, nhưng lạ thay trái tim   của em lại không như thế... nó lạnh giá lắm anh à, ấm áp của anh chẳng thể làm nó dịu được.....

---------

Alo, mấy bạn muốn kết thế nào? Thấy dài lan man quá, định cho... hmm đi hết cho khỏe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro