Đoàn tụ sum vầy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dâu: Cái này là phiên ngoại của một fic Bàng Tịch là thần tiên hạ phàm thì phải

Hôm nay Thiên đế nhờ thổ địa đưa cho Bàng Tịch một phong thư, Bàng Tịch lúc nhận được thư rất tò mò, vừa mở thư vừa nghĩ, Sao tự nhiên hôm nay đột nhiên lại nhắc tới ta ?

"Bàng Dũng!" Bàng Tịch đọc bức thư đơn giản trên tay vài lần, liền hướng Bàng Dũng vẫy vẫy tay.
"Công tử có điều gì phân phó?", Bàng Dũng đi đến, cúi đầu hỏi Bàng Tịch muốn hắn làm cái gì.

"Đi đi đi, Đóng chặt cửa cho ta, ai cũng đừng cho vào."

"Công tử, cửa nhà chúng ta bình thường vẫn luôn đóng mà?" 

Bàng Dũng có chút khó hiểu, đại môn bình thường không có việc gì người đến cũng không mở cửa, sợ cái gì?

Bàng Tịch lúc này mới nhớ hiện tại mình đang ở trần gian, đại môn không phải mỗi ngày ai đến cũng mở cửa, nhưng lại ngượng ngùng không muốn thừa nhận liền cầm cây quạt làm bộ muốn đánh Bàng Dũng, nói:

"Bản công tử gọi ngươi nói cho bọn họ ai cũng không được cho vào, ngươi nghe không rõ hả, dám nói lại ta." Bàng Dũng ôm đầu chạy ra, đi thông tri cho mấy tên trông cửa.

Hôm nay Thiên đế cao hứng, nhờ người đưa thư lại đây nói cho Bàng Tịch biết, Người muốn tặng y một phần đại lễ, Bàng Tịch liền biết không tốt, Thiên đế mới không tặng y lễ vật tốt đẹp gì, khẳng định có vấn đề. Bàng Tịch nghĩ phải cảnh giác coi chừng cửa giả, ai cũng không cho vào, xem cái đại lễ kia làm sao mà tới.

"Công tử! Ngoài cửa có người cầu kiến!" Bàng Dũng vừa kêu vừa chạy vào hướng Bàng Tịch bẩm báo. Bàng tịch nghĩ, đại lễ đến rồi, y phất phất tay nói "Đừng để ý đến hắn, ta nói với ngươi rồi mà, ai ta cũng không gặp, đi đi đi, đừng làm phiền ta."

"Chính là công tử. . . . . ." Bàng Dũng vừa muốn mở miệng đã thấy công tử nhà mình cầm cây quạt trong tay giơ lên, liền biết điều im lặng, nghĩ thầm: "Công tử, người nhất định sẽ hối hận." sau đó liền yên lặng lui ra ngoài.

"Người đâu?" Bàng Dũng đi ra không còn thấy người đến gõ cửa đâu liền hỏi.
"Đã đi." Tên trông cửa trả lời Bàng Dũng một câu liền tiếp tục vội vàng làm việc. Bàng Dũng nhìn chằm chằm cửa, trong đầu nhớ đến lời Bàng Tịch nói, ai tới cũng không cho vào, mà ngoài cửa người nọ cũng đã ly khai, chắc là Bao Chửng lại muốn cùng công tử nhà mình đùa giỡn cái gì thôi, không cần chú ý nhiều, nghĩ vậy hắn liền rời đi làm việc của mình.

Bàng Tịch ngồi ở trong phòng, phe phẩy cây quạt nhỏ, nghĩ thầm, Thiên đế khẳng định sẽ không khinh địch như vậy mà tạm tha cho y. Đang trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên một người từ trên không nhảy xuống đứng ở cửa đại sảnh. Bàng Tịch run lên, thực là dọa chết y mà, thấy rõ người tới liền tạc mao, nói: "Triển Chiêu ngươi đến làm gì! Sao không đi bằng cửa chính!"

"Cửa chính không ai mở, ta chỉ có thể như vậy tiến vào." Triển Chiêu mặt không chút thay đổi trả lời. Bàng Tịch tự biết đuối lý, liền ngậm miệng, không hỏi nữa. Lúc này mới thoáng nhìn thấy trong tay Triển Chiêu còn mang theo một đứa nhỏ nãy giờ vẫn không hề nhúc nhích, y có điểm tò mò đi qua xem thử. Đứa nhỏ kia bỗng nhiên giống như xác chết vùng dậy, ngẩng đầu hướng Bàng Tịch cười, làm Bàng Tịch bị dọa nhảy dựng lên. Đứa nhỏ này hình như nhìn có chút quen mắt. . . . . . Có điểm giống. . . . . . Bánh bao chết bầm?

Bàng Tịch lại ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, xoay người đem quạt mở ra, hỏi: "Đem con riêng của đại nhân nhà các ngươi qua đây cho ta để làm gì?"

"Không phải." Triển Chiêu buông đứa nhỏ trong tay xuống

"Đây là đại nhân."

Bánh Bao chết bầm? - Bàng Tịch quay đầu nhìn tiểu hài tử đang hướng mình cười cười, ngẩng đầu lại nhìn Triển Chiêu liếc mắt một cái "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng"

Triển Chiêu không nói gì nhìn Bàng Tịch, nhìn đến khi y có chút sợ hãi liền đem quạt trong tay thu lại, đứng lên nói: "Hảo hảo hảo, ta tin - ta tin đây là Bánh Bao chết bầm, nhưng ngươi đem hắn mang đến chỗ ta làm gì?"

"Tiên sinh nói sau khi đại nhân nhỏ đi ăn thật nhiều, Khai Phong phủ nuôi không nổi nữa, tốt nhất liền đem đến cho Bàng đại nhân , Bàng đại nhân sẽ nuôi hắn tốt lắm." Nói xong hắn để Tiểu Bánh Bao ở đó, xoay người liền phi thân bay đi mất.
Bàng Tịch cầm cây quạt trong tay hướng chỗ Triển Chiêu bay đi, khoa tay múa chân một hồi mới nhận mệnh xoay người nhìn Tiểu Bánh Bao, mà Tiểu Bánh Bao cũng chớp đôi mắt to nhìn Bàng Tịch rồi lập tức nghiêng đầu cười. Kỳ thật Bánh Bao chết bầm lúc nhỏ đi như này trông còn có chút đáng yêu.

Bàng Tịch đang nghĩ ngợi, chợt nghe một giọng trẻ con giòn tan kêu :" tỷ tỷ".
Bàng Tịch nhìn mọi nơi một vòng, có tỷ tỷ nào đâu? Có phải đang gọi ta không? Bàng Tịch tựa hồ đột nhiên suy nghĩ cẩn thận cái gì, hướng Tiểu Bánh Bao chỉ chỉ chính mình hỏi: " Gọi ta?"

Tiểu Bánh Bao gật gật đầu, mở miệng nói: "Tỷ tỷ ta đói bụng."

Vậy ngươi liền đói chết đi! Thế nhưng dám kêu bản công tử là tỷ tỷ! Bàng Tịch đang muốn xoay người đã thấy Tiểu Bánh Bao ánh mắt tội nghiệp nhìn mình, mềm lòng, liền dừng bước, cùng Tiểu Bánh Bao nhìn nhau trong chốc lát. Y chịu thua, hướng chỗ Tiểu Bánh Bao đi đến, ôm lấy hắn đến ngồi ở sau án. Đặt hắn ở bên người xong, y thấy hắn cứ nhìn mình, nhịn không được xoa nhẹ đầu hắn. Tiểu Bánh Bao ôm lấy đầu hướng bên cạnh trốn, khuôn mặt nhỏ nhắn nãi thanh nãi khí cùng Bàng Tịch nói: "Tỷ tỷ không thể xoa đầu ta, sẽ không cao lên được." Bàng tịch nhớ tới Bao Chửng luôn lấy thân cao hơn mà chọc y, xấu bụng liền lên túm lấy Tiểu Bánh Bao xoa thêm vài cái, còn nhéo mấy cái vào mặt hắn, thấy người chuẩn bị khóc mới dừng tay. Y đem tiểu hài tử ôm vào lòng hống trong chốc lát để hắn đừng khóc, lại thấy đôi mắt hắn cứ xem xét nhìn mình mới nhớ tới mình đem Tiểu Bánh Bao đến đây làm gì, liền gọi Bàng Dũng vào. 

"Công tử có chuyện gì. . . . . ." Bàng Dũng vừa mới tiến vào chỉ thấy công tử nhà mình bên người có thêm một tiểu hài tử, hơn nữa bộ dạng nhìn có chút quen mắt, liền chỉ vào Tiểu Bánh Bao hỏi Bàng Tịch, " Công tử,..đây là?"

"Bánh Bao chết bầm. ." Bàng tịch phe phẩy cây quạt dựa vào phía sau không chút để ý mà trả lời.

"À, ra là Bao đại nhân a . . ." Bàng Dũng gãi gãi đầu bỗng nhiên hóa đá, ngẩng đầu không thể tin, la lên "Bao đại nhân!!!"

Bàng tịch bị hắn dọa giật mình, ngẩng đầu hung tợn, trừng mắt nhìn Bàng Dũng nói: "Ngươi bị điên a! Làm ta sợ muốn chết! Đi đi đi, lấy chút đồ ăn đến, lát nữa ta lại giải thích với ngươi."

 Bàng Dũng tuy rằng vẫn duy trì vẻ mặt không thể tin được, nhưng cũng ngoan ngoãn rời đi lấy đồ ăn đến. Bàng Tịch nhìn Tiểu Bánh Bao ăn đến là vui vẻ, vỗ vỗ đầu của hắn. Y ngẩng đầu nhìn về phía Bàng Dũng , mở miệng nói: " Kỳ thật ta cũng không biết hắn sao lại thành thế này, nhưng hắn đích thật là do Triển hộ vệ đưa cho ta tạm thời chăm sóc, hắn khẳng định là Bao Chửng"

Bàng Dũng vẫn ngây ngốc nhìn Tiểu Bánh Bao gật gật đầu, Bàng Tịch hiếm khi có chút chột dạ, hắn sao lại không biết có chuyện gì? Chính là y không thể cùng người khác nói đây là lễ vật Thiên đế tặng cho ta, ngày mai liền tốt rồi, hắn không muốn bị xem là người thần kinh rồi ném vào chỗ của mấy tên điên, không vui chút nào, Bàng Tịch phất phất tay bảo Bàng Dũng lui xuống, y ngồi một bên tiếp tục ngoạn Tiểu Bánh Bao. Bàng Tịch hiện tại có thể trăm phần trăm khẳng định đây là Bao Chửng, cái bộ dáng lúc ăn nhìn như quỷ đói kia quả thực giống nhau như đúc. Bình thường Bao Chửng làm, Bàng Tịch chỉ cảm thấy xấu vô cùng, mà hiện tại Tiểu Bánh Bao mở to mắt, lấy cái này cái kia nhét vào miệng Bàng Tịch lại cảm thấy ngoài ý muốn thật đáng yêu, y lại không nhịn được véo má hắn một phen. Mà lần này Tiểu Bánh Bao cũng không trốn y, ngẩng đầu dùng ánh mắt trong suốt nhìn Bàng Tịch.

Bàng Tịch nghĩ đến lúc nãy chọc hắn suýt khóc, có điểm không biết làm sao nhìn Tiểu Bánh Bao đối diện, trong lòng suy nghĩ làm cách nào nào dỗ hắn. Tiểu Bánh Bao lại đem gì đó trong miệng nuốt xuống, chạy qua hôn bàng tịch một ngụm, rất nhanh liền ly khai, hướng bàng tịch cười híp mắt, nãi thanh nói:" tỷ tỷ ngươi tốt nhất, Bao Bao thích ngươi."

Bàng Tịch sửng sốt lập tức nở nụ cười, lại xoa nhẹ đầu Tiểu Bánh Bao, mở miệng nói: "Định dùng cái này trả tiền một mâm điểm tâm lúc nãy hả."

" không phải" Tiểu Bánh Bao lắc lắc đầu. "Tuy rằng đây là lần đầu thấy tỷ tỷ, nhưng ta lại cảm giác ta thực thích tỷ tỷ, thích đã lâu rồi."

Rõ ràng chỉ là lời nói của con nít, nhưng lại làm cho Bàng Tịch giật mình hướng Tiểu Bánh Bao cười cười, lại nhéo mặt hắn nói: "nhớ kỹ như vậy hả, còn có ta cũng thích ngươi."

Tiểu Bánh Bao có điểm không rõ, nhưng cũng nghe hiểu vị tỷ tỷ xinh đẹp này nói thích hắn, gật gật đầu lại tiếp tục nhét một mồm đồ ăn. Bàng Tịch giờ mới nhận ra được chính mình vừa mới nói cái gì. Có chút chột dạ nhìn xung quanh, thấy không ai nghe được mới thở phào, yên lặng nhìn Tiểu Bánh Bao ăn, thản nhiên cười cười. Tiểu Bánh Bao ăn no, liền ngẩng đầu hướng Bàng Tịch cười rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Bàng tịch sợ hắn gặp chuyện không may liền đi theo, kết quả y một đường đuổi theo tiểu hài tử náo loạn. Cuối cùng cũng đem được người từ núi giả trong hoa viên mò ra. Tiểu Bánh Bao ăn uống no đủ, lại vừa mới náo loạn nửa ngày, giờ cũng đã mệt mỏi liền nằm ở trên núi giả ngủ mất, Bàng Tịch cẩn thận đem người ôm đến mang về phòng ngủ của mình. Nhẹ nhàng đem tiểu hài tử đặt xuống giường, Bàng Tịch xoay người tính rời đi lại bị Tiểu Bánh Bao túm lấy góc áo, kéo nửa ngày cũng không ra, Bàng tịch liền mặc kệ, tựa vào giường. Chốc lát sau y cũng muốn buồn ngủ, nhưng nghĩ hôm nay còn có rất nhiều chuyện cần xử lý liền đứng lên vội đi. Y vừa mới đứng dậy, lại phát hiện Tiểu Bánh Bao vẫn còn sống chết nắm góc áo mình. Quên đi quên đi, chỉ hôm nay hắn mới bị biến nhỏ, ta cũng bồi hắn hôm nay đi. Nghĩ xong y cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lúc sau. Bàng Dũng thấy công tử nhà mình mãi vẫn không có đi ra, liền đi vào nhìn lại nhìn thấy  một cảnh, Tiểu Bánh Bao nằm ở trong lòng công tử nhà mình, tay túm lấy góc áo y, mà Bàng Tịch cũng đang nằm bên cạnh hắn yên lặng ngủ, Bàng Dũng đắp cho hai người một kiện chăn, rồi rón ra rón rén đi ra ngoài.

"Bao bao thích tỷ tỷ"

"Nhớ kỹ kêu ta ca ca - còn có ta cũng thích ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro