Nắm chặt tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dâu: tìm ngọt .. Nhưng nhầm sang hài mất rồi =]]]]
_________________
Tay Bàng Tịch so với Bao Chửng nhỏ hơn một vòng, trắng hồng nộn nộn, vừa nhìn đã biết là tay của người được sống trong an nhàn sung sướng.

Tay của Bao Chửng lại không giống như vậy, tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, còn đem theo vết chai sần do cầm bút.

Lúc ở cùng Bàng Tịch, tầm mắt Bao Chửng khi nào cũng nhịn không được mà hướng đến tay y ngắm nghía, trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh tay hai người đan vào nhau.

"Bánh Bao chết bầm, ngươi nhìn cái gì đó!" Bàng Tịch đánh gãy suy nghĩ của hắn.

"Ta đang nhìn của ngươi.. tay. . . . . . Vòng tay!" Bao Chửng ở cuối cùng kịp thời sửa miệng.

"Ngươi nói cái này?" Bàng Tịch vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay so với nữ tử bình thường còn muốn trắng nõn nhẵn nhụi hơn. Trên cổ tay y đeo một chiếc vòng vàng, so với vật phẩm trang sức trên người y thì chiếc vòng này lại có vẻ mộc mạc hơn rất nhiều, "Nghe nói lúc gia gia ta còn sống có đính ước cho ta một cuộc môn thân, hai nhà mỗi bên giữ một chiếc vòng tay, tương lai lấy tín vật này để nhận thức."

"Đính hôn? ! !" Bao Chửng khoa trương sợ hãi than lên, "Không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào xui xẻo như vậy, lại phải gả cho đồ Con Cua thối nhà ngươi?"

"Bánh Bao chết bầm ngươi nói cái gì! Có thể gả cho bản công tử là phúc tám đời nhà nàng đó!" Bàng Tịch giương nanh múa vuốt lại càng làm cho Bao Chửng cảm thấy thập phần thú vị, "Thời điểm đính hôn là chỉ phúc vi hôn, lúc ấy cha ta xuất môn bán hàng, chỉ có ông nội cùng mẫu thân ở nhà, mẫu thân trước khi mất cũng không nói lại gì, hiện tại đừng nói đối phương là ai, ngay cả người kia tên họ là gì ta cũng không biết. Ta chậm trễ mãi không thành hôn cũng là vì vậy."

"Thảm như vậy -- Con Cua thối e là ngươi cả đời này đều phải đơn chăn lẻ bóng một mình rồi." Bao Chửng cười nhạo nói.

"Bản công tử không thành thân chỉ là vì muốn giữ chữ tín, chứ các cô nương muốn gả cho bản công tử còn phải xếp hàng dài. So với ngươi tốt hơn nhiều lắm, căn bản không ai nguyện ý lấy ngươi!"

"Ngươi ngươi ngươi! Ta đây là bởi vì đối với Tịnh Nhi một mảnh chân tình!"

"Ngươi mau tỉnh tỉnh đi, ai chẳng biết người trong lòng Tịnh Nhi cô nương ngưỡng mộ là Triển hộ vệ quý phủ nhà các người ?"

"Tịnh Nhi chính là chỉ bị vẻ ngoài của Triển hộ vệ mê hoặc thôi! Nàng một ngày nào đó sẽ bị chân tình của ta cảm động!

"Ngươi đây là tự lừa mình dối người!"

"Con Cua thối, ngươi thì biết cái gì!"

Hai người nhìn nhau "Hừ" một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, không lâu sau lại ăn ý quay đầu lại.

"Ai, Con Cua, cho ta xem vòng tay của ngươi một chút, nói không chừng ta có thể giúp ngươi tìm được người kia."

"Nha, tự mình xem." Bàng Tịch không để ý lắm đem tay đưa qua.

Bao Chửng thật cẩn thận cầm lấy cánh tay Bàng Tịch, nhìn một lượt chiếc vòng tay. Bên trên vòng tay có khắc hoa văn long phượng trình tường, mặt trên khắc bốn chữ "Hoa khai cũng đế".

"Hoa khai cũng đế tang kết liên ý, hoa văn cũng thực bình thường a. . . . . ." Bao Chửng nói thầm .

"Chính là vậy." Bàng Tịch rút cánh tay về, tay áo màu thủy lam chặn lại tầm mắt Bao Chửng, chỉ còn mơ hồ thấy được phần móng tay được y chăm sóc gọn gàng, "Nếu là có điểm đặc biệt để tìm thì đâu như bây giờ, Khai Phong thành mười hộ đính hôn thì tới bảy hộ tín vật đều là dùng hoa văn long phượng trình tường, như thế nào tìm ra?"

"Loại sự tình nhân duyên này, hay là vẫn xem duyên phận đi thôi. . . . . . Ta cũng sẽ hết sức giúp ngươi lưu tâm." Bao Chửng đứng lên vỗ vỗ đầu Bàng Tịch, "Tốt lắm, ta trở về xử lý công văn đây, không cần tiễn." Sau đó liền nhanh chóng bỏ chạy.

"Bánh bao chết bầm! Dám vỗ đầu bản công tử! Ngươi đứng lại đó cho ta! ! !"

Bàng Tịch vốn là một người yêu văn chương, đối với một ít chuyện kỳ quái lại so với người bình thường đặc biệt kiên trì, tỷ như hôn môi cùng nắm tay cũng chỉ có thể cùng người trong lòng làm.

"Kinh Thi có câu, tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.(*) Đưa tay giao cho đối phương, đó là phó thác cả đời, nào có thể nào dễ dàng làm ra?" Bàng Tịch chắc nịch nói.
(*) Sống chết hay xa cách,
Đã cùng lập lời thề.
Ta nắm tay người,
Hẹn ước bên nhau đến tuổi già.

Lưu Tần lâu, mấy vị đại nhân đang ngồi vuốt ve đôi tay nhỏ bé của các cô nương âm thầm cười nhạt.

Lời Bàng tịch sau khi được truyền đi một phen, y ở trong danh sách các nam nhân được nữ tử Khai Phong thành ao ước lại leo lên một bậc thang mới, thẳng đến sát nút Triển hộ vệ.

Nhưng mà, mặc kệ là bản thân Bàng Tịch hay khuê nữ lớn nhỏ thành Khai Phong cũng không ngờ rằng, đối tượng chạm tay đầu tiên của Bàng Tịch lại là Bao Chửng, Bao đại nhân.

Ngay từ đầu cũng không phải thật sự nắm tay, chỉ là trên pháp trường vụ án quạ hút máu, Bàng Tịch ở trước mắt bao nhiêu người cởi mũ quan lôi kéo cổ tay Bao Chửng rời đi. Một màn này truyền đi khiến không ít cô nương nhu nát khăn tay, nhưng vẫn còn có thể tự an ủi, chính là kéo cổ tay thôi, cũng không phải nắm tay, không có đụng chạm thân thể, còn cách một lớp quần áo mà.

Mãi đến khi tại cuộc thi danh linh, hai người tay trong tay lên sân khấu, lần này thật sự nắm tay rồi, dưới khán đài một mảnh ồ lên.

"Người trong lòng của Bàng đại nhân hóa ra lại là Bao đại nhân! ! !"

Tin tức này bay nhanh truyền khắp cả thành Khai Phong, cũng thuận tiện truyền qua Khai Phong phủ.

Sự thật rốt cuộc là như thế nào?

"TA, ĐỀU, ĐÃ, LÀM, SAO!" Bàng Tịch gục đầu, nằm dài trên bàn.

"Công tử. . . . . . Ngài đây là. . . . . ."

Bàng Tịch mạnh ngẩng đầu:"Ta vì cái gì lại nắm tay cái tên Bánh Bao chết bầm kia !"

Bàng Dũng ở một bên vẻ mặt đau khổ không biết trả lời như thế nào, trong lòng thầm than, toàn bộ Khai Phong đều biết công tử cùng Bao đại nhân nhà đối diện có một chân ngài như thế nào còn không thừa nhận.

"Công tử, thời điểm ngài đưa tay giao cho Bao đại nhân là đang nghĩ gì?"

"Ta. . . . . . Ta cái gì cũng chưa nghĩ." Bàng Tịch cố gắng hồi tưởng, "Lúc ấy ta nghĩ đi qua một vòng liền lôi kéo hắn cùng nhau đi xuống phía trước. Lúc ta vươn tay kéo hắn đi, hắn cũng vừa đúng lúc vươn tay ra, ta liền đem tay đặt lên thôi."
(Logic gì đây???)

"Kia. . . . . . Công tử, ngài có cảm thụ như thế nào?"

"Cảm thụ cái gì?"

"Cảm thụ khi cùng Bao đại nhân nắm tay ấy."

"Thực xấu hổ? Thực khẩn trương? Còn có điểm. . . . . ." Bàng Tịch đột nhiên ngừng nói, mặt "Xoát" một cái đỏ bừng, không biết là do tức giận hay xấu hổ, "Tên Bánh bao chết bầm. . . . . ." Bàng Tịch nghiến răng nghiến lợi.

"Hắt xì!" Bao Chửng ở Khai Phong phủ đối diện đánh cái hắt xì.

Công Tôn Sách thấy thế hỏi một câu:"Đại nhân, ngài bị cảm?"

"Phỏng chừng là Con Cua Thối lại đang nhắc tới ta đi?" Bao Chửng chẳng hề để ý nhu nhu cái mũi, chợt lại hắc hắc mỉm cười, "Cuộc thi Danh Linh lần này. . . . . ."

Công Tôn tiên sinh:"duì!"

"A? ! Lại làm sao vậy! Công Tôn tiên sinh, ta chưa có làm gì sai a?" Bao Chửng bị hoảng sợ có chút ủy khuất.

"Đại nhân, tự mình đi tìm một cái gương nhìn xem, trên mặt ngài là cái biểu cảm gì." Công Tôn Sách cũng có chút bất đắc dĩ, "Ngài cười đến kỳ quái âm tà vậy sẽ làm thị vệ trong phủ đều nghĩ đến ngài bị trúng tà ."

"Biểu cảm gì? Cười? Có sao? Ta đâu có cười a." Bao Chửng đưa tay sờ soạng mặt mình nửa ngày, "Thật là có, ta vì sao lại cười nha?"

Công Tôn Sách thu quạt lại, ở trước ngực Bao Chửng điểm hai cái:"Muốn biết thì tự hỏi chính mình." nói xong liền đi ra ngoài.

"Tự hỏi chính mình?" Bao Chửng nghĩ mãi không ra, càng nghĩ càng như đi vào cõi thần tiên, "Nói đến Con Cua kia. . . . . . Tay hắn thực mềm a. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."

Qua hai ngày, trước phủ Khai Phong có một cô nương anh anh khóc nức đến đánh trống.

Bao Chửng khuyên nhủ nàng:"Cô nương, Triển hộ vệ gần đây không ở trong phủ."

"Chuyện dân nữ muốn nói không phải liên quan đến Triển hộ vệ, mà là liên quan đến ngài, Khai Phong phủ doãn Bao đại nhân." Cô gái vẫn như cũ anh anh khóc.

"Liên quan đến ta?" Bao Chửng sửng sốt.

Cô gái vẻ mặt lên án:"Dân nữ phải cáo trạng Bao đại nhân, khinh bạc vô lễ, bội tình bạc nghĩa!"

"Ta khinh bạc vô lễ bội tình bạc nghĩa? ?" Bao Chửng tiếp tục sửng sốt, "Ta không có a? Ta ngay cả tay nữ tử cũng chưa nắm qua sao có thể bội tình bạc nghĩa, khinh bạc vô lễ ?"

"Ngài còn dám nói!" Cô gái lại bắt đầu anh anh khóc, "Bàng đại nhân người ta đã sớm nói qua chỉ cùng người trong lòng nắm tay, ngài còn bắt buộc người ta tay cầm tay, này là khinh bạc vô lễ; Bàng đại nhân đã sớm nói qua đưa tay giao ra đó là phó thác cả đời, ngài nắm tay của người ta còn không chịu trách nhiệm, như thế chẳng phải là bội tình bạc nghĩa sao?"

"Bàng. . . . . . Đại nhân? Bàng Tịch?"

"Đúng vậy, dân nữ vẫn luôn ảo tưởng, phải là nữ tử hoàn mĩ như thế nào mới có thể xứng đôi với nam tử tình thâm nghĩa trọng như Bàng đại nhân, không ngờ Bao đại nhân lại đi phá hủy sự trong sạch của Bàng đại nhân oa oa oa. . . . . ."

"Phá hư, xấu xa ? phá hủy sự trong sạch? ?" Bao Chửng đại não hoàn toàn hóa đá.

Bao Chửng đem cô nương kia tiễn đi, trở về liền đem mình nhốt trong phòng tự hỏi cả đêm, cuối cùng hắn quyết định: phải tới cửa cầu hôn. Hắn đem quyết định này nói cho Công Tôn Sách, lại bị kiên quyết phản đối.

"Cầu hôn? Khai Phong phủ chúng ta lấy đâu ra sính lễ? Đại nhân ngươi vẫn là ở rể đi."

Bao Chửng:"Tiên sinh! Ta không cần mặt mũi nữa sao! QAQ"

"Mặt mũi? Sĩ diện của ngài, có làm ra được tiền sao?"

"Không có."

"Vậy ngươi cũng đừng sĩ diện, ở rể đi."

Bao Chửng:TAT

Vì thế Bao Chửng đi tới Bàng phủ, đem quyết định này nói với Con Cua, lập tức bị đạp ra khỏi cửa.

"Bánh bao chết bầm! Bánh bao thối! ta nói cho ngươi biết! Ngươi đừng nghĩ muốn chiếm tiện nghi! Bản công tử cũng không phải cái dạng không ai muốn như ngươi! Phi phi phi, ta mới không lấy chồng! phải gả cũng là ngươi gả! Phi phi phi, ai muốn cùng ngươi ở chung!"

Bao Chửng nhỏ giọng nói:"Ngươi cũng không phải không có ai sao."

Bàng Tịch gân xanh đều nổi lên:"Đều đã nói với ngươi, bản công tử là vì hết lòng tuân thủ lời hứa! Vì năm đó chỉ phúc vi hôn đính ước mới nhất thời không có kết hôn!" Y kéo tay áo lên đem vòng tay tháo ra, giơ lên trước mặt Bao Chửng , "Thấy được không! Đây là tín vật! Là bởi vì cái này! Bản công tử không phải là không có ai!"

Bao Chửng nhìn chiếc vòng trước mắt mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác quen thuộc, bất quá không chờ hắn nghĩ ra, đã bị gia đinh Bàng phủ thỉnh ra ngoài.

"Cái vòng tay kia. . . . . ." Bao Chửng có chút đăm chiêu trở về Khai Phong phủ.

Nửa đêm ở Khai Phong phủ, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán mặc áo ngủ ở trong sân nhìn Công Tôn tiên sinh.

"Công Tôn tiên sinh, ngài phải vì chúng ta làm chủ a! !" Bốn thị vệ nước mắt ròng ròng ôm đùi Công Tôn Sách, "Người xem xem Bao đại nhân đinh đinh đang đang cả một ngày , chúng ta căn bản không có cách nào ngủ được!"

"Ta đã biết, để ta đi xem đại nhân đến tột cùng đang làm cái gì."

Công Tôn Sách cầm bàn tính ở trong tay, nâng bước hướng phòng Bao Chửng đi đến, lại bị bốn tên đang ôm đùi giữ lại.

"Mấy người các ngươi! Mau đem tay buông ra! Nước mũi đều chùi hết lên quần ta rồi! Tiền giặt quần áo đều trừ hết vào tiền ăn của mấy người!"

Trong tiếng kêu rên của Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán, Công Tôn Sách đẩy cửa phòng Bao Chửng ra, vừa mở ra liền bị một mảnh hỗn độn trong phòng làm hoảng sợ.

Trong phòng tất cả hòm xiểng đều bị mở tung, chung quanh tán loạn; quần áo đông một kiện tây một kiện, xuân hạ đến thu đông đều có; cái hộp nhỏ dưới giường dùng để cất tiền riêng  cũng bị tùy ý vứt ở một bên, cả nắp hộp cũng không đóng.

Công Tôn Sách đứng ở cửa, đối mặt với căn phòng căn bản không còn chỗ nào có thể đặt chân, hít sâu vài lần, tay cầm bàn tính căn chuẩn hướng đầu Bao Chửng đang nửa thân mình chôn ở trong rương.

"Bao đại nhân, có thể cùng học sinh giải thích một chút, ngài đây là đang làm cái gì hay không?"

Bao Chửng chợt bị bàn tính tạt cho một cái, cả người đều lộn vào trong rương, hắn từ một đống vụn vặt đem chính mình lội ra, kinh hỉ giơ lên một cái cái hộp nhỏ.

"Tìm được rồi! Tìm được rồi! Chính là cái này!"

Bao Chửng đem bàn tính đưa lại cho Công Tôn Sách, kích động rối rít, "Thật cám ơn ngài, Công Tôn tiên sinh! Chuyện chung thân đại sự của ta rốt cục có thể thực hiện rồi! Đến lúc ta thành thân sẽ không thu tiền lì xì của ngài đâu!" Nói xong cũng không quay đầu lại chạy khỏi đại môn, Công Tôn Sách xa xa còn nghe được tiếng hắn hô to "Ta tìm được rồi! ! !"

"Đại nhân, đến tột cùng là bị làm sao vậy?" Công Tôn Sách lẩm bẩm.

Từ cửa sau tiến vào Bàng phủ, Bao Chửng ngựa quen đường cũ đi thẳng đến phòng Bàng Tịch, ồn ào làm Bàng Tịch vừa muốn đi vào giấc ngủ thức dậy.

"Bánh bao chết bầm, nửa đêm ngươi tới làm gì!"

Bao Chửng đem cái hộp nhỏ nhét vào trong tay Bàng Tịch :"Tới đề thân, cầm, lúc này ngươi không có lý do gì cự tuyệt ta nữa rồi!"

Bàng Tịch không hiểu chuyện gì mở chiếc hộp ra. Trong hộp đặt một chiếc   vòng tay được bảo quản tốt lắm, hoa văn long phượng trình tường, có khắc bốn chữ "Tang kết liên ý". Tay Bàng Tịch run lên, thiếu chút nữa đem hộp đánh rớt.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi -- cái vòng tay này từ đâu mà ngươi có!"

"Vòng tay này vốn chính là của ta nha." Bao Chửng cầm lấy vòng tay ở trước mặt Bàng Tịch quơ quơ, "Cha ta nói năm đó có đính ước cho ta một cuộc hôn nhân, đây là tín vật, bảo ta hảo hảo cất giữ. Sau khi ông qua đời, ta liền đem chuyện này quên mất, hiện tại mới nhớ đến."

Bàng Tịch nhìn chằm chằm Bao Chửng một lúc lâu không nói nên lời, Bao Chửng nhân cơ hội liền đem vòng tay đeo vào, nắm lấy tay y. Hắn còn thật sự đem mười đầu ngón tay hai người đan lại với nhau, sau đó ngồi nhìn tay hai người giao triền một chỗ, bắt đầu ngây ngô cười.

"Bao Chửng, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Bàng Tịch hỏi.

"Ta đương nhiên biết, ta thích ngươi, lòng ta duyệt ngươi, ta nghĩ cùng ngươi sống chung." Bao Chửng nắm chặt tay Bàng Tịch, "Ngươi nói đem tay giao cho đối phương đó là phó thác cả đời, chúng ta mười ngón đan nhau tức là đã đem nhân sinh của nhau gắt gao dây dưa cùng một chỗ, về sau có chuyện gì xảy ra chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, nương tựa lẫn nhau. Ta nghĩ mỗi ngài đều cùng ngươi cãi nhau; ta nghĩ mỗi ngày đều thấy ngươi bộ dạng ngang ngược; ta nghĩ nắm tay ngươi, nghĩ muốn ôm ngươi, nghĩ muốn hôn ngươi, nghĩ muốn mỗi sáng tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy ngươi; ta nghĩ trăm năm sau chúng ta chôn cùng một huyệt, hương khói đời sau có ta một phần cũng có ngươi một phần. Con Cua, Bàng Tịch, Thuần Chi, ngươi có nguyện ý cùng ta định ước trăm năm không?"

Bàng Tịch nhìn tay hai người, còn đang lâm vào tự hỏi.

"Bánh bao chết bầm, nếu lúc này ta đáp ứng ngươi, ta sẽ là người không có trách nhiệm." Bàng Tịch đem tay từ trong tay Bao Chửng rút ra, "Ngươi nếu thật sự có tâm, liền chờ đi."

"Tiên sinh, ngài nói Con Cua như vậy là có ý gì. . . . . ." Bao Chửng hữu khí vô lực úp mặt trên bàn, "Hắn vì cái gì không chịu đáp ứng ta. . . . . ."

Công Tôn Sách nhắc nhở nói:"Ngài còn có hai vị huynh trưởng, nhưng Bàng đại nhân lại là con trai độc nhất đó."

"Vậy phải làm sao bây giờ . . . . . Tiên sinh . . . . . Bao Bao không muốn phải cô độc sống quãng đời còn lại đâu . . . . . ."

"Không tốt! không tốt ! Bao đại nhân không tốt !" Trương long quát to chạy vào.

"Cái gì không tốt , ngươi mới không tốt, ta rất tốt mà!" Bao Chửng tức giận.

"Không đúng không đúng, xảy ra chuyện lớn rồi Bao đại nhân! Sáng sớm hôm nay cả thành Khai Phong đều đang truyền nhau, nói con riêng bị thất lạc của Bàng lão gia đã tìm đến cửa rồi!"

Bao Chửng cùng Công Tôn Sách nhìn nhau một cái, thì thào:" Con Cua chết tiệt này, hành động thực nhanh."

"Trương -- Long Triệu Hổ, Công Tôn tiên sinh!" Bao Chửng kéo vạt áo.

"Có!"

"Cùng ta đến Bàng phủ, cầu hôn!"

"Rõ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro