Ngươi bồi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: cp chính Bao Bàng, có chút ChuộtMèo ( Mèo Chuột ) ; chỉ xem phim truyền hình, chắc sẽ ooc , không thích chớ xem.

___________

Bàng tịch cảm giác Bao Chửng dạo gần đây ngày càng có điểm kỳ quái.

Trước đây mỗi lần hai người gặp nhau, Bao Chửng chắc chắn sẽ không nhịn được mà chế ngạo y vài câu, không kiếm được cái việc gì nói thì cũng cậy hắn thân cao mà nhìn xuống y. Nhưng gần đây Bao Chửng thấy y đều không đến kiếm chuyện giống mọi khi, ngược lại hắn ấp a ấp úng cái gì cũng chưa nói đã bỏ chạy. Vẻ mặt Bao Chửng lúc đó như nào Bàng Tịch nhìn không được, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy hai tai Bánh Bao chết bầm giống như có chút đỏ.

Cái tên Bánh Bao chết bầm này, rốt cuộc hắn khó chịu cái gì?

Không được, y nhất định phải biết rõ ràng. Không có cái tên Bánh Bao hằng ngày cùng y cãi nhau, ngày hôm đó tựa hồ cũng chẳng còn thú vị.

____________

"Đại nhân."

Bao Chửng theo bản năng dùng tay áo che khuất bức hoạ trên bàn, vừa nghĩ đến nét mực còn chưa khô, bức tranh nhất định sẽ bị nhòe liền đem cánh tay nâng lên, dường như lại nghĩ tới cái gì cuối cùng hắn vẫn đem bức tranh áp xuống. Triển Chiêu có chút không biết nói gì, y chỉ cần liếc mắt một cái nhìn đống thuốc màu trên bàn liền biết bức tranh đại nhân họa là ai, thật không biết đại nhân có cái gì phải che che giấu giấu, không phải chỉ là vẽ cho Bàng đại nhân một bức tranh sao?

"Ngươi vào sao không gõ cửa?"

"Đại nhân, ta có gõ, nhưng ngài không nghe."

"Nga. . . . . .có chuyện gì sao?"

"Bàng đại nhân đưa tới thiếp mời, thỉnh ngài đến Hãn Nhạc lâu xem hội."

"Kia Con Cua thối ? Không đi."

Triển chiêu nhận lệnh liền ôm quyền rời đi, Bao Chửng tựa hồ nghĩ tới cái gì, xoát một cái đứng lên:"Chậm đã, ta đi!"

"Rõ."

Hãn Nhạc lâu là một trong những tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, ngày hôm qua Hãn Nhạc lâu lại đưa ra một loại rượu mới kêu Tiên Liêu, nghe nói sau khi uống rượu kia vào có thể làm cho người ta phiêu phiêu tựa tiên. Chiếu theo tính tình Bàng Tịch, y nhất định là muốn đi nếm thử một chút cái kia Tiên Liêu . Bàng Tịch tửu lượng cũng không tốt, Tiên Liêu sở dĩ có thể làm cho người ta phiêu phiêu tựa tiên, đơn giản là vì rượu rất mạnh. Nhớ tới ngày ấy Bàng Tịch vẻ mặt không hề phòng bị trầm trầm ngủ, Bao Chửng trong đầu chỉ có một ý niệm, không thể để Con Cua thối kia trước mặt người khác uống rượu, cho dù có uống, cũng chỉ có thể ở trước mặt mình uống.

(Dâu: ây da ui )

Nói đến ngày ấy ở công chúa phủ, Bao Chửng so với Bàng Tịch kỳ thực đã sớm tỉnh, cũng không phải hắn là người tửu lượng tốt gì, mà là do mùi hương trên người Bàng Tịch thật dễ ngửi, hắn vừa mở mắt đã thấy Bàng Tịch nho nhỏ bị hắn ôm vào trong ngực.

Bàng Tịch sinh ra cũng thực đẹp, lông mi y giống như phiến quạt nhỏ, vừa dài vừa dày. Có lẽ bởi vì ngủ thật sâu mà hai má có điểm phấn hồng, nhìn lại giống cái dải tua buông xuống từ mũ miện của y, y hô hấp thực nhẹ, từng chút từng chút phả vào lồng ngực Bao Chửng, Bao Chửng  cảm thấy ngực có chút ngứa, nghĩ muốn động mà cũng không dám động, hắn tự an ủi chính mình, hắn không phải là sợ đánh thức y, hắn chỉ nghĩ muốn thưởng thức cảnh đẹp này thêm một lúc nữa.

(Dâu: đm cái đằng sau so với cái đằng trước càng biến thái nha màyyyyy )

Đúng rồi, nhất định là vậy, hắn mới không tốt bụng vì không muốn đánh thức Con Cua thối mà duy trì một cái tư thế nửa canh giờ đâu! Không thể nào!

Mấy ngày sau đó, Bao Chửng thường xuyên ngẩn người, ngẩn người ngẩn người lại nghĩ đến khuôn mặt kia, làm cho hắn đến lúc vào triều gặp được Bàng Tịch tim đập nhanh đến lợi hại, khẩn trương tới mức không nói ra được cái gì. Thẳng đến khi hắn mơ thấy hắn cùng với Con Cua thối kia làm.. làm chuyện đó, hắn rốt cục ý thức được vấn đề ở chỗ: hắn giống như đã thích thượng Con Cua thối .

Thứ tình cảm xa lạ tràn ngập trong lòng Bao Chửng, hắn muốn gặp y, lại không biết phải cùng y ở chung như thế nào. Vò nát tờ giấy, lại viết viết, cả tờ giấy chỉ thấy đều là hai chữ "Bàng Tịch", họa một bức tranh lại một bức tranh, đều là Bàng Tịch một gương mặt cười, thật sự là bị kia Con Cua kia mê đảo thần trí.

Gặp Bao Chửng từ Khai Phong phủ bắt đầu đi đến Hãn Nhạc lâu, Triển Chiêu liền ôm kiếm đuổi theo, mới vừa cất bước đã bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại, Triển Chiêu quay đầu lại nói:"Con Chuột kia đừng nháo." Bạch Ngọc Đường bĩu môi :"Ta không phải muốn gây chuyện, là ngươi không thích hợp đi."

"Đại nhân xuất môn một mình sẽ gặp nguy hiểm."

"Mèo Thối, ta hỏi ngươi, lão Bao đi ra ngoài gặp ai?"

"Bàng đại nhân."

"Cho nên chúng ta mới không thích hợp đi."

Gặp Triển Chiêu vẫn là vẻ mặt không hiểu chuyện gì, Bạch Ngọc Đường trở mình xem thường:"Có một số việc chỉ có thể để hai người ở riêng."

"Nga."

Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Đường, y tựa hồ nghĩ tới cái gì, hai tai lại đỏ lên. Không đợi Bạch Ngọc Đường kịp phản ứng lại, hắn chỉ cảm thấy môi chợt ấm áp, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, hắn đã muốn bị Triển tiểu miêu kéo đến trên đường đi dạo.

"Ngươi đây là đang làm gì?"

"Làm chuyện hai người ở riêng có thể làm."

"Cái gì?"

"Hẹn hò."

____________

Bất quá đường đi chỉ vài bước chân, Bao Chửng lại đi thật chậm, kỳ thật vừa ra khỏi Khai Phong phủ hắn đã hối hận rồi, chính là đều đã đi ra , sao có thể quay lại?

Không được, nếu Con Cua uống rượu, để người bên ngoài thấy bộ dáng kia của y thì làm sao bây giờ?

Tiểu nhị vừa mới đưa hắn đến chỗ ghế lô, liền gặp Bàng Tịch đã muốn rót rượu xong xuôi đang ngồi đợi hắn. Tả chờ hữu chờ, đợi mãi tên Bánh Bao chết bầm vẫn chưa đến, cho dù có rượu cũng mất chút ý vị.

"Ta nghĩ ngươi sẽ không tới kia."

"Như thế nào có thể? Ai nha, thơm quá a, đây là Tiên Liêu đó hả!" Nói xong Bao Chửng một ngụm uống xuống, cuối cùng còn chép miệng chậc lưỡi :"Hảo tửu a! Có còn không?"

Bàng Tịch thấy hắn bộ dáng một lòng ẩm tửu, muốn nói cái gì cũng đành nuốt xuống để Bao Chửng tiếp tục uống. Uống hết ba chén, Bao Chửng liền ghé vào trên bàn nằm bất động, Bàng Tịch trạc trạc hắn:"Uy, Bánh Bao chết bầm?" Bao Chửng không có phản ứng gì, Bàng Tịch lắc lắc đầu, chính mình rót một ly Tiên Liêu, chén rượu vừa mới chạm môi liền bị cái tên tưởng đã say quắc Bao Chửng kia đoạt mất, một ngụm nuốt xuống:"Không được uống!"

Bàng Tịch chưa bao giờ gặp qua Bao Chửng giống như vậy, cái kia Bánh Bao chết bầm lắc qua lắc lại, cố trợn hai mắt đoạt lấy chén rượu của y, ngày thường thanh minh liêm chính là vậy hiện tại chỉ thầm thì lặp đi lặp lại đều là: không được uống, không thể nhìn. . . . . . Bàng Tịch lấy làm thú vị.

"Vì cái gì không cho ta uống?"

"Bởi vì uống rượu vào, sẽ đẹp, nhìn rất đẹp!"

"Ta đây bình thường rất xấu sao?"

"Bình thường cũng đẹp, nhưng là uống rượu vào chỉ có thể để ta nhìn!"

"Vì sao người khác nhìn không được?"

"Bởi vì, ..ách, ta thích ngươi a!"

Bàng Tịch sửng sốt, y nâng trụ mặt Bao Chửng :"Bánh Bao chết bầm ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa!" "Ta nói, ta thích ngươi a. . . . . ." Nói xong hắn hoàn toàn ngất trong lòng Bàng Tịch, không biết là say Tiên Liêu, hay là say mùi hương trên người Bàng Tịch.

Bàng Tịch nhìn Bao Chửng đỏ mặt, cuối cùng đưa tay áp lên gương mặt xinh đẹp :"Đồ Bánh Bao chết bầm. . . . . ."

Bàng Tịch mặc dù xưa nay được nuông chiều, nhưng dù sao cũng là công tử thế gia, luận về phong mạo cử chỉ y cũng không kém, nhưng mỗi lúc gặp được Bao Chửng, y liền không có chừng mực, dáng vẻ đều quăng hết. Lý do như thế, đơn giản là y đối với hắn nhất kiến chung tình, hiện giờ xem như tâm đầu ý hợp, Bàng Tịch chỉ cảm thấy tâm trướng trướng như được lấp đầy.

Ngày kế Bao Chửng vừa tỉnh dậy, liền gặp Bàng Tịch đang phe phẩy quạt ngồi ở mép giường, nhìn hắn không chớp mắt, con ngươi sáng long lanh.

Từ từ, đầu hắn có chút đau. . . . . . Này không phải nằm mơ!

"Ngươi như thế nào lại ở đây! ?"

"Ta sao lại không thể ở đây?"

"Không phải, ngươi như thế nào còn chưa đi! ?"

"Ngươi uống hết Tiên Liêu của ta, ta đương nhiên là phải bắt ngươi đền."

"Khai Phong phủ nghèo lắm, ta chính là trả không nổi đâu."

"Ân. . . . . . Vậy. . . . . . Ngươi đem chính ngươi ra gán nợ đi."

"A! ?"

"Bao Chửng, ngươi có uống rượu của ta không?"

"Có."

"Ngươi có uống rượu không?"

"Có."

"Ngươi có thích ta không ?"

"Có."

Bao Chửng ngẩn ra, sau đó nhanh tay che miệng lại, vẻ mặt khẩn trương nhìn Bàng Tịch, Bàng Tịch nhẹ phe phẩy quạt:"Bánh Bao chết bầm, ngươi nghe cho kỹ , ta chỉ nói một lần, vừa khéo ta cũng ..cũng thích ngươi, cho nên nói ngươi rốt cuộc có muốn đền hay không?" Bao Chửng cười, cười đến là giống cái Nguyệt Nha trên trán. Hắn một phen ôm lấy thắt lưng Bàng Tịch:"Đền chứ, Con Cua thối ngươi muốn ta đền như nào cũng được!"

"Bánh Bao chết bầm, ngươi liền đền cả đời đi."

(Dâu : eo ơi sến ghê gớm cíu tôi)

----END----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro