Người nghe trong gió, ta đợi người về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dâu:  "ngược" chết mấy người.. 

______________

Phật nói con người ta có bảy thứ khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội khổ, ái biệt ly khổ, cầu bất đắc khổ.

Lại không biết, nếu đã khổ tới cực điểm rồi thì tâm cũng chẳng còn.

Bao Chửng đời này chỉ có hai điều mà hắn hối tiếc nhất.

Một là không thể bảo hộ Bàng Nghĩa Châu.

Hai là không thể bảo hộ Bàng Tịch.

Mộ Bàng Tịch được đặt trên ngọn núi đối diện Khai Phong phủ, chỉ cần Bao Chửng ngồi trên mái nhà liền có thể từ xa ngắm nhìn nó.

Triển Chiêu cũng leo lên mái nhà ngồi cùng hắn.

Nhìn thấy Bao Chửng thần sắc tịch mịch, y muốn nói lại thôi.

Cân nhắc hồi lâu, vẫn là nói ra.

"Đại nhân vì sao phải đem mộ Bàng đại nhân đặt ở trên ngọn núi kia?"

"Như vậy, ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy y." Bao Chửng nhẹ giọng trả lời .

"Vậy vì sao không đem mộ Bàng đại nhân chuyển vào trong thành?" Triển Chiêu nhịn không được, lại hỏi hắn một câu.

Bao Chửng không nói gì.

Thật lâu sau, Triển Chiêu nghĩ có lẽ Bao đại nhân không muốn trả lời câu hỏi này, liền xoay người rời đi, lúc y vừa quay đi phút chốc lại nghe được câu trả lời của Bao đại nhân.

"Ở gần quá, ta sợ ta sẽ nhớ y."

Thanh âm hắn rất nhẹ rất nhẹ, không cẩn thận nghe còn tưởng rằng đó chỉ là một trận gió nơi nào thổi qua, lặng lẽ đi qua không lưu lại dấu vết.

"Đại nhân, ngài. . . . . . thật là tự mâu thuẫn." Triển Chiêu hạ mắt, nhảy xuống mái nhà.

Mâu thuẫn sao? Có chút đi, Bao Chửng thở dài.

Kỳ thật hắn vẫn là sợ y không chịu tha thứ cho mình.

Trời nhá nhem tối, cũng đã đến giờ đi dùng cơm, Bao Chửng nhìn vào khoảng không trước mặt nhẹ nhàng nói một câu: "Ta ngày mai lại đến nhìn ngươi."

Không cần phải lớn tiếng nói ra, ngọn gió đi qua sẽ đem lời hắn nói đưa đến nơi đó.

Xuống khỏi mái nhà, dùng cơm, trở về phòng.

Đêm khuya, Bao Chửng lại mơ thấy Bàng Tịch.

Y ở trước cửa Khai Phong phủ, trừng mắt nhìn hắn, trong mắt đều là ngang ngược.

"Bánh Bao chết bầm, ngươi chờ đó, bổn công tử nhất quyết không thua ngươi đâu!"

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, biểu cảm quen thuộc này, hắn đột nhiên thật muốn khóc.

Hắn vừa định nâng tay chạm vào y, khung cảnh lại lập tức thay đổi.

Ở trong công chúa phủ, Bàng Tịch mặt đỏ hồng, người đã có chút say, cặp mắt xinh đẹp khẽ chớp, tràn đầy ý cười.

"Ngươi đúng là.. đồ Bánh Bao khờ."

Ân, y nói đúng, hắn chính là rất khờ.

Hắn mở miệng, muốn nói cái gì đó, cảnh tượng lại thay đổi .

Bàng phủ rộng lớn, trong một đêm đã bị tịch thu. Bàng Tịch ngồi trước cửa vuốt tấm biển phủ, trong mắt ngoại trừ cừu hận cái gì cũng không còn.

"Bao Chửng, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

Con Cua của hắn, thật sự muốn rời xa hắn.

Hắn vươn tay, muốn đem Bàng Tịch kéo trở lại, nhưng tay hắn chạm đến chỉ là khoảng không.

Cảnh vật trước mắt lại tiêu thất, lần này, là ở phủ Tương Dương vương.

Bàng Tịch chắn trước người hắn.

Trong kí ức của hắn, Con Cua này có bao nhiêu là nhát gan, bao nhiêu là sợ chết, vậy mà giờ y lại chắn trước người hắn, giúp hắn chặn một tiễn trước khi chết  của Tương Dương vương .

Bàng Tịch gục xuống trước mặt hắn.

Hắn vội vàng đem y ôm vào trong ngực, đầu óc trống rỗng.

Hắn hoảng sợ.

Con Cua của hắn muốn bỏ hắn đi!

Bàng tịch thều thào, dùng hết khí lực cầm lấy tay hắn, ở bên tai hắn nói.

"Bao Chửng, ta thật sự rất hận ngươi, chính là ta, ta thật sự. . . . . ."

Nói cũng chưa hết câu.

Người trong lòng hắn đã biến mất.

"Không cần, không cần!" Bao Chửng đột nhiên mở mắt.

Hắn lại mơ thấy, hắn lại mơ thấy.

Cả đời này, hắn gặp qua rất nhiều chuyện đáng sợ, hắn nghĩ mình đã muốn quen với cảnh tượng đó.

Nhưng mỗi lần Con Cua cứ như vậy ly khai, vẫn làm cho hắn lâm vào sợ hãi tột cùng.

Lau đi mồ hôi cùng nước mắt trên mặt, Bao Chửng từ dưới giường kéo ra một chiếc hòm.

Bên trong cũng không có gì nhiều.

Có một cây quạt nhỏ tinh xảo, là cái mà Bàng Tịch hay dùng.

Có một chiếc vòng trường mệnh khóa, là chiếc vòng Bàng Tịch hay đeo bên người.

Còn có một bức bức tranh, người trên bức tranh.

Ân, là Con Cua của hắn.

Bao Chửng bỗng nhiên lại nhớ tới mùa xuân năm nào, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa phiêu phiêu rơi, người nọ ánh mắt xinh đẹp khẽ híp lại, hỏi hắn: "Bánh Bao chết bầm, bộ quần áo mới này nhìn có đẹp không?"

Đẹp, thật sự nhìn rất đẹp.

Trong phòng có chút im lặng, Bao Chửng liền mở cửa sổ ra, làm cho gió thổi vào.

Lại một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, những tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ, đánh thức Bao Chửng.

Hắn nhớ rõ là sau nửa đêm chính mình liền không ngủ nữa, lại không biết vì sao, lúc sau mở mắt ra vẫn là nằm trên giường.

Bên cạnh còn có thêm một người nho nhỏ đang nằm, cau mày nhìn hắn.

"Bánh Bao chết bầm, gặp ác mộng ?"

Bao Chửng nhìn chằm chằm y trong chốc lát, cuối cùng vươn tay nhéo mặt mình, như là xác nhận được cái gì, nở nụ cười.

Ân, đúng rồi, là y, là Con Cua của hắn.

Bàng Tịch vỗ về tay hắn, hướng trong lòng hắn, dựa vào.

"Ngươi mơ thấy cái gì?"

"Ta mơ thấy chúng ta từng cãi nhau, ngươi nói sẽ không thua ta. . . . . .

"Ta mơ thấy chúng ta ở công chúa phủ uống say không còn biết gì, ngươi mắng ta bánh bao khờ. . . . . .

"Ta mơ thấy ở Bàng phủ, ngươi mắt đỏ hồng nói phải cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. . . . . .

"Ta mơ thấy ngươi che ở trước người ta, thay ta chịu một tiễn cuối cùng của Tương Dương vương . . . . . .

"Ta mơ thấy ta đem ngươi chôn ở trên đỉnh núi đối diện Khai Phong phủ, mỗi ngày đều nhìn ngươi. . . . . ."

Bao Chửng thanh âm đột nhiên nghẹn ngào.

Bàng Tịch hôn hôn mắt hắn, dỗ dành.

"Đừng nói bừa, Bánh Bao khờ, ta là trúng tên, nhưng Công Tôn tiên sinh đã cứu được ta."

"Ân, ta biết."

Bao Chửng đem Bàng Tịch ôm vào trong ngực, tỉ mỉ chăm chú nhìn y.

Bàng Tịch cũng nhìn hắn, nhìn đủ liền nheo mắt lại.

Sau một lúc lâu, Bàng Tịch xoay người ngồi lên: "Đứng lên đi, đi ăn cơm."

Bao Chửng gật gật đầu, cũng đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn không dám rời khỏi Bàng Tịch.

Bàng Tịch xoay người, nở nụ cười: "Ngươi yên tâm, ta cũng không biến mất được."

Bao Chửng cười cười, nhưng vẫn nhìn y.

Bàng Tịch bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác, kệ đi, nhìn liền nhìn, cũng không mất miếng thịt nào.

Ăn điểm tâm xong, Bao Chửng phụ Bàng Tịch quét tước sân.

Mùa xuân tháng riêng, hoa đào nở đến là xinh đẹp.

"Bánh Bao chết bầm, năm nay hoa đào nở thực đẹp."

"Con Cua thối, được như vậy còn không phải đều nhờ công ta chăm sóc sao."

Bao Chửng từ sau lưng ôm lấy Bàng Tịch, Bàng Tịch ngẩng đầu, cùng hắn nhìn nhau cười.

Rất đẹp?

Rất đẹp.

Ghen tị chết mấy người đi.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro