Phần 3: Yêu người kỳ thị mình. (Ngược)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người là bạn cực thân từ lúc nhỏ, lớn lên cùng nhau. Lúc lên cấp hai cậu mới nhận ra mình thật sự yêu anh nhưng lại không nói ra do cậu sỡ hãi mối quan hệ này sẽ chấm dứt.

Một hôm anh nói chuyện với cậu về những người đồng tính luyến ái. Anh nói:

-Họ bị sao thế nhỉ? Nó thật tởm.

-Em thấy cũng chẳng sao mà. Họ đâu làm gì có lỗi.

-Lỗi không phải do họ nhưng mà do căn bệnh đồng tính họ đang mang.

-Đồng tính không phải là bệnh.

-Em sao lại kích động? Không lẽ em là...?

-Không có, em không có.

Tiếng đánh trống vang lên, câu chuyện kết thúc, hai người yên lặng rồi mỗi người một hướng trở về lớp.

Lòng cậu hình như nó đang thắt lại khi nghe những lời đã thốt lên từ miệng anh. Đúng là nó đau thật, rất đau.

Năm cuối cắp, anh dẫn bạn gái ra mắt với gia đình và cậu. Cậu chỉ biết chằm chằm vào họ cười tươi rồi chúc mừng nhưng ai hay phía trong cậu đau đến mức như thế nào.

Hai người họ quen nhau được vài tháng là chia tay, cậu thấy vậy cũng bày tỏ tấm lòng mình cho anh biết nhưng đổi lại câu trả lời là những câu mắng chửi thậm tệ, nhục mạ cậu, nói cậu là thứ tởm, thứ thấp hèn trong xã hỗi. Cậu cũng chỉ nhìn anh rồi cười tươi với hai hàng nước mắt với câu xin lỗi.

Sau vài tuần hai người họ bắt đầu làm lành và đến lại với nhau, cậu còn biết làm gì nữa đây.

Một hôm, cô bạn gái anh qua đường không cẩn thận, xuýt nữa chiếc xe tải đã đụng cô nhưng cậu vừa kịp lúc chạy ra đẩy cô qua một bên, còn một mình mình thì chịu hết phần xe lớn kia, cậu cũng chẳng còn gì mất đâu mà phải sợ. Cứ chết đi vậy, không ai quan tâm, không ai khóc thương cũng không ai đau lòng như vậy có phải là bớt một phần đau khổ không? Cậu chết rồi có phải cái xã hội này, cái trái đất này bớt đi một thứ dơ tởm và bẩn có phải không? Cũng sẽ làm anh giảm bớt sự ganh ghét cùng cái đinh trong mắt cũng sẽ được gỡ ra. Cậu chết, anh được hạnh phúc không phải tốt sao?

Rầm.

Vụ tai nạn xảy ra, cô chỉ trầy xướt ngoài da còn cậu thì...thật cũng khó giữ tình mạng.

Sau vài phút, anh nhận được cuộc gọi của cô, anh liền chạy nhanh đến hiện trường. Đi đến chỗ cô, anh nhìn thật kĩ, xem ra cô chẳng bị gì rồi xoa đầu nói trấn an cô nhưng anh không để ý rằng người đang nằm phía sau anh chảy máu rất nhiều, nhiều đến nổi cả chiếc áo cũng đã nhướm máu, ướt nhũng. Cậu nhìn hai người, cười tươi rồi nói thật nhỏ:

-Hạnh phúc...

Cậu như muốn nói thêm cái gì nhưng căn bản hơi sức không còn nữa, cậu thả lỏng người, nhắm mắt lại, chẳng còn gì níu kéo chết đi cũng không có gì hối tiếc.






Hết phần 3.

Ngược không? Ngược không? Ngược không?

Đây là lần đầu tiên viết ngược a.

Giỡn thui còn phần 2 nữa.

Cảm ơn đã đọc.😊😊😊😊


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro