Phần 4: Cơ hội.(Tiếp phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bệnh viện, trên chiếc giường, cậu nằm im bất động, đầu quấn băng trắng ngay cả tay chân cũng vậy. Cậu mở mắt giật mình nhìn xung quanh, cậu "A" lên một cái bất ngờ.

-Mình...mình còn sống.

Cánh cửa từ từ mở ra, một thân ảnh quen thuộc bước vào, trên tay còn có rổ trái cây thật to. Nhìn thấy cậu đã tỉnh, anh mở to mắt mừng rỡ đi đến vịnh vào bả vai cậu.

-Em tỉnh rồi?

Anh ôm cậu một cái thật chật, cậu muốn đẩy ra cũng không được.

-Không nên cử động nhiều, mau nằm xuống. Anh đi gọi bác sĩ đến xem.

Anh đỡ cậu nằm xuống từ từ và chậm rãi, động tác ôn nhu cũng phải là tám chín phần. Anh đi khỏi phòng, cậu thắc mắc, không phải anh ghét loại người giống cậu lắm sao? Kỳ thật, chắc có chuyện gì rồi.

Vài phút sau anh cùng với một bác sĩ nữ bước vào, bác sĩ đi đến chỗ cậu hỏi:

-Cậu thấy trong người thế nào?

-Rất bình thường.

Bác sĩ gật gật đầu rồi hỏi tiếp.

-Cậu còn nhớ những gì xảy ra không?

Cậu cúi mặt gật đầu.

Anh nhìn cậu cúi mặt buồn bã thấy trong lòng có chút ấy nấy.Bác sĩ lại nói tiếp:

-Vậy thì không sao rồi, cậu cần nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu có chuyện gì thì cứ gọi.

-Tôi...tôi bất tỉnh bao lâu rồi?

-Gần một năm rồi.

Cậu bất ngờ chỉ biết câm nín trong im lặng, bác sĩ thấy vậy cũng hiểu mà đi ra để lại hai người tâm sự chuyện bao lâu nay vậy.

Bác sĩ vừa rời khỏi, anh ngồi xuống ghế nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, cậu không quen liền rụt về lại. Anh biết thế cũng không ép cậu làm gì.

-Em muốn ăn gì không?

Cậu lắc đầu rồi trở người đắp chăn.

-Ha...em cứ nghĩ ngơi đi, từ từ anh lại tới.

Cậu im lặng không lên tiếng. Anh nhìn cậu một chút rồi lại đóng cửa rời đi. Cậu mở chăn ngồi dậy suy nghĩ, nghĩ rất lâu cũng không ra lý do.

Ngày mai, ngày cậu được xuất viện, anh đứng chờ trước cửa bệnh viện. Đích thân anh trở cậu về nhà, trên xe không khí nặc mùi căng thẳng, cậu không thể chịu được cái không khí này nên cũng chủ động mở miệng hỏi những câu về gia đình cậu và tình hình của anh. Một câu cậu không cam lòng nhưng vẫn từ miệng thốt ra:

-Anh và cô ấy còn quen nhau không?

Khi hỏi cậu không muốn ngước mặt lên, anh chỉ im lặng và nhìn cậu qua chiếc gương trong xe hơi. Im lặng hồi lâu, anh nói:

-Chia tay rồi.

-Có phải chia tay với cô ấy rồi, anh mới để ý đến em không.

-Không, không phải đâu, em đừng nghĩ như vậy.

-A...xin lỗi.

Không khí lại trở về sự căng thẳng ban đầu của nó một cách nhanh chống, cậu vẫn nghĩ không nên hỏi mới đúng.

Những ngày trở lại ngôi nhà của mình, mỗi buổi sáng anh luôn đến sớm đứng ở trước cửa nhà đợi cậu để đưa đồ ăn sáng. Đây là đang thuơng hại mình hay là muốn xin lỗi hoặc trả ơn mình sao? Hôm sau vẫn nên hỏi anh cho rõ ràng mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro