Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một tú tài từng nói với ta rằng, tình cảm là thứ không thể nói rõ bằng lời.

Hắn thích rượu, thường uống say rồi ngồi tâm sự cùng ta.

Tất nhiên, khi đó ta vẫn còn là một hồ ly nho nhỏ, chỉ có hắn đơn phương nói chuyện.

Tú tài kia nói cho ta biết, tình cảm của hắn dành cho kỹ nữ giống như gió mưa vậy, rất khó lường, khi cảm xúc ập đến thì sẽ mưa như trút nước, dội hắn ướt sũng.

Chỉ cần nhìn hợp mắt, là thích.

Còn ta với Hư Vô Vọng?

Có lẽ, lần đầu tiên nhìn thấy hắn dưới vách núi, trái tim ta đã bị từng cử chỉ của hắn thu hút.

Vậy hắn đối với ta thì sao?

Còn khó nói hơn nữa.

Lần đầu tiên trốn khỏi nhà của ta đã thất bại, ta ngoan ngoãn để hắn dắt về Ma cung.

Ta tự nhận bản thân đã đối xử chân thành với hắn về mặt tình cảm, mong muốn duy trì cuộc sống như trước, chẳng hạn như ngủ chung vào ban đêm.

Nhưng Hư Vô Vọng lại đỏ mặt, kiên quyết từ chối, chỉ nói rằng chưa thành hôn, việc này đối với ta không tốt.

Ta cũng không biết vì sao lại không tốt cho ta, nhưng hắn không chịu nhượng bộ, chẳng lẽ ta còn không có cách sao?

Vì thế, khi màn đêm vừa buông xuống, ta liền lén lút leo lên giường hắn ngủ. Đợi đến sáng, khi Hư Vô Vọng nhìn thấy ta bên gối, cảm thấy rất bất lực.

Trong thời gian chờ ta hoàn toàn thích nghi với hình dạng con người, Hư Vô Vọng cũng không hề nhàn rỗi, hắn đã nhiều lần thương lượng với phái Triều Vân, thúc giục bọn họ giao Liễu Tuyết Nhu ra.

Ta đã kể cho Hư Vô Vọng nghe tất cả mọi chuyện liên quan tới Liễu Tuyết Nhu và Giang Sùng Vân.

Hắn im lặng hồi lâu, đáy mắt như có mây đen cuồn cuộn.

Kỳ lạ là Hư Vô Vọng không vội giải quyết việc quan trọng kia mà lại dẫn ta đi du sơn dạo thủy khắp nơi.

Phải nói rằng, làm người thực sự thú vị hơn nhiều so với làm hồ ly.

Nếu là trước đây, khi ta chưa thể hóa hình, tuyệt đối không dám vào chợ rong chơi.

Ta nhìn đông ngó tây, cái gì cũng thấy lạ, nhưng Hư Vô Vọng lại cực kỳ kiên nhẫn, ở bên cạnh ta cùng xem những món đồ chơi nhỏ đó, chỉ cần ánh mắt ta dừng lại lâu hơn một chút, hắn sẽ lập tức bỏ tiền mua nó.

Giữa chợ đông người, suýt chút nữa ta đã đi lạc, hắn bất lực nắm lấy tay ta.

Ta cào cào lòng bàn tay hắn: "Hư Vô Vọng, sao tay chàng nóng thế?"

Hắn nhanh chóng "trả thù" mà xoa cằm ta một cái, đỏ tai nói: "Bẩm sinh."

Hai chúng ta ở bên nhau thu hút vô số ánh mắt, vốn dĩ Hư Vô Vọng chưa bao giờ che giấu thân phận.

Hắn chưa từng để ý, nhưng theo như ta quan sát, hắn càng giống như cố ý làm vậy.

Thậm chí ngang nhiên nắm tay ta đi khắp các con phố. Thỉnh thoảng, để tránh ta bị người khác va vào, Hư Vô Vọng còn ôm vai ta, tư thế thân mật.

Có một lần, chúng ta đến một quán trà ngồi nghỉ ngơi.

Nhóm tu sĩ ở bàn bên cạnh đang nói về đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới Liễu Tuyết Nhu, khen nàng ta có nhan sắc tuyệt mỹ, là bạch nguyệt quang vô số tu sĩ cầu mà không được.

Khi tu sĩ cách vách đang nói đến khí thế ngất trời thì Hư Vô Vọng lại bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Nàng ta cũng xứng sao?"

Các tu sĩ trong quán lòng đầy căm phẫn, nhưng nhìn thấy Hư Vô Vọng thì lại lập tức tái mặt, không dám manh động.

Ta tự nhiên gặm đùi gà, không để ý đến bọn họ.

Hư Vô Vọng rót trà cho ta, giọng nói trầm khàn dịu dàng khác thường: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh với nàng đâu."

Các tu sĩ chú ý đến sự hiện diện của ta, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt của ta đều lộ vẻ kinh ngạc.

Hư Vô Vọng lạnh lùng liếc nhìn họ, nói: "Tâm tư xảo trá, xấu xí vô cùng, cũng dám tự xưng là đệ nhất mỹ nhân Tu chân giới?"

Những chuyện tương tự xảy ra hơn hai lần, lời đồn trong Tu chân giới lại lặng lẽ đổi hướng gió.

Vốn dĩ, tin đồn được lan truyền nói rằng Liễu Tuyết Nhu xinh đẹp vô song, ngay cả Ma Tôn Hư Vô Vọng cũng cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy nàng, đáng tiếc lại bị sư môn phản đối, đại lễ kết lữ của hai người vội vàng kết thúc, khiến Hư Vô Vọng bị tổn thương tình cảm, buồn bã không vui.

Dần dần, tin đồn biến thành Hư Vô Vọng chán ghét Liễu Tuyết Nhu, khinh thường dung nhan xấu xí của nàng ta, còn hắn thực ra đã có người trong lòng, vị đó đến mỹ nhân như Liễu Tuyết Nhu cũng không thể sánh bằng.

Mãi đến lúc này ta mới nhận ra, những ngày qua, Hư Vô Vọng vừa cùng ta ăn uống vui chơi, đồng thời cũng để dập tắt tin đồn.

Ta thấy thật kỳ lạ.

Trước đây, Hư Vô Vọng chỉ biết chứng thực lời đồn, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy hắn đích thân ra mặt dập tắt tin đồn.

Khi cuộc sống đang diễn ra suôn sẻ thì một chuyện lớn đã xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro