Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta mở to mắt không dám lên tiếng.

Lòng ta tự trách bản thân tối qua đã buông lỏng cảnh giác, cuộn tròn ngủ ngay dưới chân Hư Vô Vọng, thậm chí thả lỏng đến mức lộ cả bụng, sáng sớm thì bị hắn túm lấy cái đuôi to bự mà đánh thức.

Lúc này, bốn mắt chúng ta đối diện nhau.

Hư Vô Vọng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt phượng mang vẻ u ám.

May mắn thay, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, theo thói quen coi ta như không khí, sau khi đứng dậy thì chỉ thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ra ngoài.

Ta vội vàng há miệng, hít sâu vài cái.

Kể từ đó, gan hồ ly của ta lại lớn thêm vài phần.

Ví dụ, khi cảm thấy đói bụng, ta sẽ ném linh quả về phía Hư Vô Vọng, hoặc là ném Ma Tướng không cẩn thận làm rớt linh thực xuống đất, bị ta thuận tay nhặt đi.

Mỗi lần như vậy, Hư Vô Vọng đều sẽ lộ vẻ bực bội, ra lệnh cho người hầu mang linh thực đầy đủ màu sắc và hương vị đến rồi ném từng món về phía ta, miệng lẩm bẩm: "Ngươi dám ném ta, ta cũng phải ném lại ngươi!"

Hư Vô Vọng có tâm trả thù rất mạnh.

Ví dụ, khi ta rảnh rỗi sẽ đi theo Hư Vô Vọng dạo quanh Ma cung, trong lúc ngắm cảnh mà vô tình giẫm lên giày của hắn.

Hư Vô Vọng liền túm lấy cái đuôi lớn của ta giẫm vài cái mới chịu thôi.

Hoặc khi ngủ, bởi vì luyến tiếc sự ấm áp trên chiếc giường của hắn, ta sẽ lén lút nhảy lên vào ban đêm, ngủ đến quên trời quên đất, sau đó không biết làm sao lại lăn đến bên ngực hắn.

Sáng sớm, Hư Vô Vọng cũng sẽ đè lên ta suốt một canh giờ.

Tương tự, có vô số chuyện khác xảy ra, ta cũng ngày càng như cá gặp nước trong Ma cung rộng lớn này.

Không biết vì sao các Ma Tướng lại coi ta là linh thú của Hư Vô Vọng.

Nhưng ta biết, chúng ta không phải.

Ta và Hư Vô Vọng không ký khế ước máu, ta cũng không có khả năng ký khế ước máu với hắn.

"Tiểu hồ ly, lại đây."

Nghe Hư Vô Vọng gọi, ta liền nhảy nhót chạy đến.

Bộp!

Một linh quả rơi xuống đỉnh đầu ta.

Hư Vô Vọng bật cười ha hả, cười ta trí nhớ kém.

Ta im lặng lắc đuôi, nhặt linh quả lên rồi đưa vào miệng, cắn một miếng.

Ừm, ngọt thật.

Gần đây, Hư Vô Vọng bắt đầu nói chuyện với ta, nhưng cũng không nói nhiều lắm.

Chỉ đơn giản là —

"Tiểu hồ ly, sao trí nhớ của ngươi vẫn kém như vậy?"

"Tiểu hồ ly, sao ngươi cứ thích nhặt mấy thứ vớ vẩn ở đâu không thế?"

"Tiểu hồ ly, nếu còn dám trèo lên ngực ta ngủ, ta sẽ ném ngươi xuống đất!"

Hiện tại, gan tiểu hồ ly này ngày càng lớn, không hề sợ hắn nữa.

Mỗi lần hắn nói vậy, ta đều sẽ dùng đuôi bịt tai, đáng tiếc là ta chỉ có một cái đuôi, tai bên kia vẫn phải nghe mấy tiếng lẩm bẩm khó chịu của hắn.

Hôm nay, lúc Hư Vô Vọng đang tùy ý ném linh thực cho ta thì chợt có Ma Tướng tiến tới bẩm báo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro