"Bà chủ lại chạy mất? !"-吴佩桐 XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trước cửa tiệm lẩu cay nào đó treo một tấm bảng: 

 "Bà chủ lại chạy mất ..ông chủ không lòng dạ nào kinh doanh, ngừng buôn bán một ngày."

 Vương Thanh rầu rĩ không vui nằm sấp ở trên giường, lăn qua lộn lại không muốn rời khỏi giường 

 Điện thoại reo lên, trong nháy mắt Vương Thanh liền nhào tới.

 "Đại Vũ .." giọng ủy ủy khuất khuất , Phùng Kiến Vũ ở bên này cũng có thể nghĩ ra được đại nam nhân bên kia đang cau mày nũng nịu như thế nào.

 "Thanh nhi, hôm nay trong tiệm bận rộn không ?" 

 "Ách  .. anh không có mở ... "

 "Tại sao?" Trong nháy mắt cất cao thanh âm 

 "Bà chủ không có ở đây .. anh không lòng dạ nào kinh doanh .." dáng vẻ đau khổ sống mà không thể yêu nhau. Phùng Kiến Vũ tức giận cúp điện thoại. 

 Ngày thứ hai Vương Thanh đến cửa tiệm thật sớm , người đi ngang qua nghĩ là hôm nay rốt cuộc cũng mở tiệm a, nhưng không ngờ rằng người này chẳng qua là thêm một bảng thông báo:

 "Bà chủ không nhận điện thoại của ông chủ , ông chủ đau lòng, hôm nay ngừng buôn bán một ngày." 

 Treo bảng thông báo cũng không thèm để ý ánh mắt người chung quanh , cưỡi xe đạp chạy nhanh như một làn khói .. 

 Ngày thứ ba rốt cuộc cũng mở tiệm , Vương lão bản bị người ngăn ở trong tiệm trêu chọc, "Làm sao? Bà chủ lại về nhà mẹ rồi?" 

 Vương Thanh nhíu mày kiếm một cái nói: "Không phải, cùng .." Vương Thanh còn chưa nói hết, liền bị người đối diện cắt đứt. 

 "Thì ra là cùng người khác chạy trốn!" 

 "Ba ..." một sợi dây nào đó trong đầu Vương Thanh đứt lìa   .... sầu não uất ức mà bắt đầu thu xếp đóng cửa tiệm 

 Vừa mới mở cửa không tới 15 phút , một phần lẩu cay cũng chưa bán , tiệm cứ như vậy mà đóng cửa....

 Thay đổi duy nhất là chữ viết trên tấm bảng :

 "Bà chủ cùng người khác chạy mất... ông chủ đau khổ sống không bằng chết!" 

 Phùng Kiến Vũ trở về sớm hơn dự định , vừa đến cửa tiệm, chỉ thấy cửa đóng chặt, còn trên bảng thì dày đặc những dòng chữ ...

 Cảm giác huyệt thái dương của mình đột nhiên co giật liên hồi. 

 Phùng Kiến Vũ tức giận gõ cửa nhà Vương Thanh . Vương Thanh mắt lim dim buồn ngủ bị tiếng gõ cửa như cuồng phong bão táp đánh thức, mở cửa ra trong nháy mắt tâm trạng rầu rĩ không vui liền được vui sướng thay thế

 "Đại Vũ ~~~ " 

 "Tại sao lại không mở cửa tiệm!" 

 "Đại Vũ  .." mặt ủy khuất

 Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ đưa tay ra, Vương Thanh nhìn một cái, hắc hắc vui vẻ, tự giác đem mặt mình xẹt tới.

 "vả cho anh một cái." 

 Vương lão bản không nói gì , ôm người trước mắt, cọ a cọ. 

 "Em bất quá là cùng thầy hướng dẫn đi nơi khác làm nghiên cứu ...sao lại thành chạy đâu mất chứ ? Còn có! Rốt cuộc ai là bà chủ? hả?"

 Vương Thanh hắc hắc hắc cười theo , nhưng động tác trên tay một khắc cũng không dừng!

 "Dừng tay !" 

 "Ân ...không ... " 

 Ngày thứ hai cửa tiệm lẩu cay mở cửa thật sớm , bà chủ Vương ....ân , đúng vậy, bà chủ  .. trên khuôn mặt đang bị thương treo một ý cười đang đứng sau bếp nấu lẩu cay . Mà thiếu niên bình thường hay chạy tới chạy lui khắp tiệm nay lại ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn thu ngân, thỉnh thoảng chân mày thanh tú lại nhíu lại một chút.

 Gió nhẹ nhàng thổi, xẹt qua tấm bảng trước của tiệm : "Long trọng hoan nghênh ông chủ trở lại, bà chủ tự mình xuống bếp, hơn nữa ưu đãi chiết khấu 8 phần trăm."

 -END-     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy