[ "Muốn nghe anh bày tỏ ⋯⋯" có cái gì muốn nói với em sao? Anh yêu em!] - 吴佩桐XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Kiến Vũ mới vừa phát WEIBO , trong nháy mắt nhận được không ít bình luận, xem ra các nàng đều canh giữ điện thoại di động, mỉm cười ấm áp.


 Điện thoại di động đột nhiên vang lên, hai chữ "Thanh nhi" ở trên màn ảnh vui sướng nhảy lên, giống như chủ nhân của nó vậy vừa hiếu động vừa đáng yêu. 

 " Uy, Thanh nhi?" 

 "Đại Vũ, em khi nào thì xong công việc a ⋯⋯ " 

 "Xong ngay dây ~" hiếm thấy Phùng Kiến Vũ kiên nhẫn an ủi.

 "Đại Vũ, vậy em khi nào thì qua đây a?"

 "Làm xong liền đi qua ~ "

 "Đại Vũ, vậy em khi nào thì làm xong a ⋯⋯ "

 "Thanh nhi ⋯⋯ gọi điện thoại như vậy rất lãng phí tiền a ⋯⋯" Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ báo thức, sắp mười giờ ⋯⋯ không trách người này bắt đầu thúc giục!

 "Nhưng là, Đại Vũ,anh liền muốn cùng em nói chuyện một chút ⋯⋯ " 

 Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ đứng dậy rời thư phòng, đẩy cửa phòng ngủ. 

 "Rõ ràng ở chung một gian phòng! Bày đăt gọi điện thoại cho em làm gì!"

 Mắt nhìn xuống người nào đó ở trần làm ổ ở trên giường giơ điện thoại ⋯⋯ cùng mình nói chuyện điện thoại ! 

 Có lúc, Phùng Kiến Vũ thật muốn cạy đầu người này ra nhìn một chút, rõ ràng đang ở chung một gian phòng, từ phòng ngủ đến thư phòng bất quá cách nhau mấy bước, người này gọi điện thoại làm gì a! ! 

 Vương Thanh thận trọng liếc mắt nhìn thần sắc không tốt của Phùng Kiến Vũ, nuốt nước miếng thấp giọng giải thích: "Không phải em phát weibo hỏi, có cái gì muốn nói với em sao?" 

 Phùng Kiến Vũ sững sốt, sau đó bật cười , cúi người hướng về phía người đang ủy khuất khẽ hôn một cái nói: "Kia Thanh nhi, thì ra anh muốn nói với em những lời này sao?"

 "Mới không phải, anh muốn nói anh yêu em ."

Phùng Kiến Vũ hài lòng gật đầu. 


 "Còn gì nữa không?" 

 "Còn có ⋯⋯ chúng ta làm chút chuyện ân ái đi ~~" xoay người đem người kia áp ở dưới thân. Vương Thanh chớp mắt, liền hôn lên đôi môi đang mấp máy của Phùng Kiến Vũ, đem lời nói của hắn toàn bộ nuốt hết vào trong miệng. 

 [Tiểu phiên ngoại một] 

 Một lần trong một buổi lễ long trọng nào đó, hai người là MC thảm đỏ. 

 Lúc đó Vương Thanh nói một câu "Anh nhìn em liền thấy phiền ⋯⋯" hoàn toàn làm Phùng Kiến Vũ nổi giận.

 Trong buỗi lễ Phùng Kiến Vũ không có biểu hiện gì ra ngoài , buổi lễ kết thúc hoàn toàn vô sự, nhưng lúc bước vào cửa trong chớp mắt Phùng Kiến Vũ liền hướng một cái tát về phía Vương Thanh! 

 Trừng mắt nói: "Cái gì gọi là nhìn em cũng thấy phiền?" 

 Hoàn toàn không nghĩ tới Phùng Kiến Vũ lại đem một câu nói trong lúc lơ đãng như vậy nhớ trong lòng, Vương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu giải thích.

 "Chẳng qua là ở bên ngoài muốn em lấy anh làm tâm điểm, cách xa anh bán kính một thước ⋯⋯ "

 Vương Thanh vừa nói phân nửa, liền bị Phùng Kiến Vũ tức giận cắt đứt! 

 "Hắc, không những thấy phiền! Còn muốn em cách xa anh một chút?" 

 Vương Thanh dẫu môi nói: "Bởi vì anh sợ anh không khống chế được chính mình muốn trực tiếp thượng em."

 [Tiểu phiên ngoại hai]

 "Đại Vũ, em tại sao đột nhiên muốn phát WEIBO a?"

 "Đồng ý với các nàng rồi , sẽ thường xuyên phát WEIBO." 

 "Nói thật ⋯⋯ "

 Phùng Kiến Vũ liếc mắt một cái nhìn Vương Thanh đang xoa eo cho mình , đô đô môi

 "Muốn nghe xem các nàng có cái gì muốn nói với em ~ " 

 "Đại Vũ, cho em nói lại lần nữa?" Chân mày cau lại, nhìn người nào đó gò má phớt đỏ, mạnh miệng không chịu nói thật

 "⋯⋯ muốn nghe anh cùng em ⋯⋯ bày tỏ ⋯⋯ " 

 "Đại Vũ, anh yêu em."

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy