"Bồi phùng bảo bảo nhất lộ hướng Nam"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong một đêm, người xưng là học bá cao lãnh Du Du này xoát tung tóe WEIBO. Ngay cả Vương Thanh cũng vì cái xưng hô học bá cao lãnh Du Du này trêu chọc Phùng Kiến Vũ đôi câu.


Bất quá mỗi lần đôi mắt đẹp của Phùng Kiến Vũ trừng một cái, Vương Thanh lại ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa.


Vương Thanh trêu Phùng Kiến Vũ cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ bởi vì người này ngày thường quá mức ôn nhu, nên hai chữ cao lãnh căn bản không dính dáng tới nhau.


Mới vừa quay xong phim mạng "Nhất lộ hướng nam" Phùng Kiến Vũ dường như đối với nhất lộ hướng nam có ảnh hưởng rất sâu.


"Thanh nhi, anh nói nếu như chúng ta cũng một đường xuôi nam, sẽ phát sinh chuyện gì?"


Khi Phùng Kiến Vũ lần thứ n+1 hỏi Vương Thanh cái vấn đề này , Vương Thanh cưng chìu vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ , trả lời như thường lệ: "Nếu như vậy, anh liền theo em nhất lộ hướng nam, có được hay không?"


Phùng Kiến Vũ nhớ lại lịch trình gần đây có chút bận rộn, rên rỉ than thở, lần thứ n+1 lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Vương Thanh


Không ngờ đến ngày thứ hai , Phùng Kiến Vũ lại bị Vương Thanh từ trong chăn đào lên, lập tức chuẩn bị hành lý kéo lên máy bay đi Thành Đô


"Đại Vũ, anh không có biện pháp giống như trong phim lái xe chở em nhất lộ hướng nam , nhưng anh vẫn muốn cùng em đi ra ngoài một chút ⋯⋯ "


Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh bởi vì không thương lượng được với mình liền nghĩ tính kế nhưng lại sợ mình giận , không kiềm được bật cười.


"Cám ơn anh, Thanh nhi." Cám ơn anh đã cưng chìu em như vậy.


Vương Thanh lắc đầu ,nói nữ tiếp viên hàng không đưa chăn cho Phùng Kiến Vũ , thấp giọng dụ dỗ: "Thức dậy hơi sớm, em ngủ một chút đi sắp tới anh gọi em."


Phùng Kiến Vũ gật đầu khép đôi mắt mê người lại nhưng tâm tư lại không kềm chế được bay về phía Thành Đô.


Lần trước tới Thành Đô, cũng là lần đầu tiên tới cũng là cùng với người này. Hơn nữa mình cùng Thanh nhi có hẹn ước mười năm tại thành phố này.


Trạm đầu tiên trong hành trình nhất lộ hướng nam của bọn họ, Thanh nhi lựa chọn nơi đó, có lẽ chính là muốn bọn họ có khởi đầu tốt nhất a


Phùng bảo bảo cứ như vậy đi theo Vương Thanh, nhất lộ hướng nam đến Thành Đô, lần nữa thưởng thức lẩu Thành Đô, xiên cay, phổi bò om, còn có bánh dày đường đỏ , bánh dày ngoài dòn bên trong là đường đỏ mềm dẻo, Phùng Kiến Vũ híp mắt cảm thán!


Rời khỏi Thành Đô, vì một chén mỳ sợi nhỏ chính gốc Trùng Khánh ở bên đường , Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ ngựa không ngừng vó chạy tới Trùng Khánh, bất quá sau một chén mỳ sợi nhỏ này, bọn họ chỉ dừng lại một đêm ngắn ngủi liền bay đến Côn Minh.


Nếu như nói Tây Tạng là nơi tẩy rửa tâm hồn, thì Côn Minh Đại Lý chính là thanh tẩy thị giác


Thương sơn Nhĩ hải, dưới ngòi bút văn nhân mô tả rằng "Sơn tắc thương lung lũy thúy, hải tắc bán nguyệt yểm lam "


Phùng Kiến Vũ ngắm nhìn tới thiên trời nước một màu, Thương Sơn mưa bụi. Dưới tiết xuân tháng ba trời trong nắng ấm , đỉnh Điểm Thương Sơn đỉnh hiện ra lóng lánh nhàn tĩnh, khi thì nhạt như khói xanh, khi thì đậm như vẩy mực.


Phùng Kiến Vũ không khỏi cảm thán,cố chấp nhất lộ hướng nam


Khi Phùng Kiến Vũ đến Hạ Môn, đối mặt với la liệt thức ăn ngon, thoải mái ngồi dưới ánh chiều ta xem văn nghệ ở quán nhỏ ven đường ⋯⋯ Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình nên lưu lại một thứ gì đó.


Cậu viết cho Vương Thanh ở mười năm sau một phong thơ, mười năm sau mới được gởi đi, chỉ có một lời: Thanh nhi, cám ơn anh đã cùng em nhất lộ hướng nam, cũng cám ơn anh sẽ bên cạnh em suốt cuộc đời còn lại.


Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn người đang đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, được ánh chiều tà ôn nhu phác họa thân người , Phùng Kiến Vũ vẫn có thể nhìn thấy người này nhếch lên khóe miệng.


Có lẽ tốt nhất không phải là dọc theo đường có thức ăn ngon, cũng không phải dọc theo đường có phong cảnh đẹp, có lẽ cũng không phải vì cố chấp phải nhất lộ hướng nam, mà là có người một đường bầu bạn bên cạnh .



Nhiều năm sau, Phùng Kiến Vũ nhớ đến khi còn trẻ đã từng ở Hạ Môn nói với cậu một câu nói: Có lẽ em không thể cùng anh đi khắp thế giới, nhưng em sẽ bên cạnh anh đến thiên hoang địa lão.


Nhất lộ hướng nam, không có điểm kết, cuộc đời còn lại bầu bạn, không có kỳ hạn.


Em muốn, anh cho. Đây chính cam kết anh cùng em nhất lộ hướng nam


⋯⋯⋯⋯⋯⋯⋯⋯⋯⋯


Tiểu phiên ngoại


Hai người từ Hạ Môn mới vừa trở lại Bắc Kinh, liền lập tức vùi đầu vào công việc tồn đọng lại


Khi một ngày nào đó Phùng Kiến Vũ mang vành mắt đen đến tìm Vương Thanh , câu nói đầu tiên là: "Thanh nhi, em lại nhận một kịch truyền hình 《 Nhất lộ hướng Tây 》 "


Sau đó liền vui sướng ôm kịch bản lưu lại một câu: "Anh định hành trình nhất lộ hướng tây từ bây giờ là vừa rồi đấy " liền chạy đi, chỉ lưu lại Vương Thanh một mình đứng trong phòng lòng ngổn ngang ⋯⋯


Nhất lộ hướng tây? Đại Tây Bắc sao? ⋯⋯! !


NO! ! ⋯⋯! ! ! !


-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy