Mười năm sau... . - 爱睡觉滴懒兔子

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đại Vũ, anh muốn cùng cô ấy kết hôn rồi, em nhất định sẽ chúc phúc cho anh đó nha"



"Đại Vũ Đại Vũ, cô ấy phải đi thử áo cưới, chúng ta hẹn lại lần sau đi, buổi tối trở lại là có thể gặp được a "



"Đại Vũ Đại Vũ, cô ấy rất yêu anh, anh cũng rất yêu cô ấy , em nói xem , anh có phải là người hạnh phúc nhất trên thế giới hay không a "



"Đại Vũ" "Đại Vũ" "Đại Vũ" là thanh âm của hắn , bất quá, bất quá thanh âm này không chỉ thuộc về một mình cậu  , hắn ngang ngược mười phần , hắn quệt miệng nháo tiểu tính khí, hắn quấn chăn không chịu rời giường ,hắn từng li từng tí chiếu cố mình , còn nữa, cuối cùng hắn lại trở thành người yêu của người khác



Rời giường, xoa xoa thái dương bởi vì nhớ tới giấc mộng đêm qua mà đau đớn, thôi thôi, hãy để cho những thứ này trở thành quá khứ đi, còn có một bộ phim phải quay , những thứ hồi ức ngọt ngào năm nào cứ coi như là một giấc mộng hoang đường đi



Hoàn thành công việc, mệt mỏi nằm nghỉ ngơi trên ghế, vẫn là bận rộn thật tốt



"Cái đó, Vũ ca" tiểu trợ lý không biết mở miệng thế nào ,tình cảm của hai người kia nàng quá rõ ràng, cũng tuy không nhắc đến , nhưng lại hoàn chỉnh dung nhập vào cuộc đời đối phương.



Vũ ca của cô mọi thứ đều tốt, ai cũng khuyên không được, một mình mình đứng xem yên lặng bảo vệ tốt Vũ ca thì được rồi "Thanh ca mang bạn gái tới thăm đoàn phim , anh nếu là không muốn gặp, em. . ."


"Cũng là bạn a, có cái gì không muốn gặp, em về nhà đi, anh đi một mình được rồi " nhìn Đại Vũ sắc mặt bình thường, "Cái đó, ngày mai có buổi lễ , nhớ a " tiểu trợ lý giao phó xong không yên lòng rời đi.



"Đại Vũ!" Vừa thấy cậu đi ra, không kịp đợi vẫy tay kêu hắn, đã nhìn thấy cô gái hắn ôm trong ngực , "Em lần trước không phải nói muốn ăn sushi sao? Đại Vũ cũng thích, đúng không, đi đi , còn có việc muốn nói với em đây"


Ba người đi vào tiệm "Đại Vũ, gần đây bận việc hôn lễ , thật lâu không đến trường quay thăm em, em sẽ không mất hứng a "


"Sao lại thế , đại sự quan trọng của đời người mà, hai ta là bạn học nhiều năm như vậy , bây giờ em lại kí hợp đồng nghệ sĩ với công ty hai người , muốn gặp thì thường xuyên có thể thấy a, 

ngược lại là anh bận bịu công việc, chị dâu khẳng định ủy khuất, anh còn không thừa cơ hội này hảo hảo bồi bồi chị dâu"

Cô gái mặt đầy thẹn thùng tiếp lời , "Đúng vậy, anh xem, Đại Vũ chu đáo thế nào , anh a, luôn bận bịu công việc, một tháng số lần gặp Đại Vũ còn nhiều hơn em a"


Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Đại Vũ lúng túng cười cười, nhìn hắn nhẹ gõ trán cô ấy gọi cô ấy là tiểu thùng giấm , xoa tóc cô ấy, cảm giác nặng nề chính mình cũng sắp không chịu nổi


"Thanh ca a, ngày mai em còn phải quay cảnh cuối, tối nay em không thể bồi hai người rồi a " đang muốn đứng dậy muốn đi, người nọ gọi lại hắn "Đại Vũ a, em xem , hôm nay trò chuyện nhiều như vậy lại quên chuyện chính, chúng ta là anh em tốt nhiều năm như vậy, rể phụ em nhất định phải làm a"


Từ trong tay hắn nhận lấy thiệp mời, đỏ tươi, thiệp mừng dường như muốn thiêu đốt đôi mắt cậu "Đó là dĩ nhiên, Thanh ca kết hôn, chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể thiếu em " giấu đau đớn vào sâu đáy mắt , cười đùa hí hửng đáp lại,


"Vậy ngày mai chúng ta đi thử trang phục rễ phụ , cứ quyết định như vậy"


"ừ, vậy em đi về trước" quả thực không cách nào thản nhiên như thường đối mặt bọn họ, Phùng Kiến Vũ, ngươi vẫn là không thể hoàn toàn buông hắn xuống, tự giễu cười cười, đội mũ đeo khẩu trang, chận một chiếc taxi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon



"Oa, đây là kẹo cưới của Vương lão bản " nhìn mọi người trong đoàn bận bịu nhận kẹo cưới chúc phúc lão bản , Vũ ca nhà mình không gấp không nóng nảy xem kịch bản,tiểu trợ lý chỉ biết thở dài lại cảm thán.


Phỏng vấn, các ký giả rối rít trào hướng Đại Vũ "Phùng tiên sinh, trước cậu cùng Vương tổng hợp tác làm phim để cho rất nhiều người biết đến và thích hai người, mặc dù Vương tổng chuyển sang lui về sau màn ảnh, cậu vẫn còn kiên trì quay phim, chúng ta đều biết quan hệ hai người rất tốt, Vương tổng kết hôn cậu có muốn nói cái gì không ?"


"Phùng tiên sinh. Tình bạn từ lúc đại học tới bây giờ của hai người được người ta khen ngợi, 

Vương tổng kết hôn, cậu có lời chúc phúc nào không "


"Phùng tiên sinh, cậu có thể nói một chút"


" Ừ, cám ơn mọi người quan tâm, là như vậy, anh ấy tìm được hạnh phúc của mình tôi thật sự rất vui vẻ chúc phúc cho anh ấy , hai người bọn họ đều là người rất tốt rất hiền lành, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc" đối phó xong ký giả, lại vội vả đi thử lễ phục, tiểu trợ lý đau lòng không nói ra lời, có lẽ, Vũ ca thật buông xuống đi



Hôn lễ rất đơn giản, nhưng lại không mất đi sự lãng mạn, cô gái thích nhất sóng biển, bãi cát, ánh mặt trời, Thanh thật rất yêu cô ấy a



Ngày mai a, hắn liền chân chính không thuộc về mình , ngồi ở trên giường lăng lăng nhìn trang phụ rễ phụ , rễ phụ duy nhất , vừa để cho cậu tan nát cõi lòng lại ngọt ngào, dẫu sao mình đối với hắn cũng là đặc biệt không phải sao? Liên lạc tiểu trợ lý nói chuyện công việc, nhận mấy bộ phim mới , có người gõ cửa, vội vả cúp điện thoại, mở cửa ra thấy chú rể mặt đầy âm trầm


"Chúng ta, đi ra ngoài một chút đi, nơi này cảnh đêm so với Bắc Kinh xinh đẹp hơn nhiều" kề vai sát cánh đi ra ngoài,cũng giống như trước kia vậy


"Đại Vũ, nơi này gió biển thật thoải mái, đúng không, đáng tiếc là tối hôm nay không có trăng"


"Thanh, muộn rồi ,ngày mai còn có buổi lễ , chú rễ phải đẹp trai một chút, Vũ ca đi dạo một chút , mau trở về uống sữa chua rồi ngủ, ngoan" lần đầu mới phát hiện, mình đối với hắn không biết phải làm sao, lặng thinh bước đi



Tự ý đi về phía biển khơi, hy vọng dùng nước lạnh khiến cho mình thanh tỉnh, từ từ đi về phía trước càng đi càng sâu , thả lỏng bản thân, bên tai chẳng qua là gào thét gió biển, tựa như còn nữa, Thanh kêu tên mình , nước biển thật thoải mái, mình giờ phút này thật tự do, không cần suy nghĩ tình cảnh bi thảm của mình vào buổi lễ ngày mai , không cần nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, a , thật lâu, không được thả lỏng như vậy rồi



Cuối cùng cảm giác được mình rơi vào vòng tay ấm áp của hắn, cảm giác được hắn giúp mình đẩy nước ra , thôi, mình cũng quá mệt mỏi, hảo hảo nghỉ một chút cũng tốt, ngược lại là hai người chính miệng đáp ứng khuê nữ mười năm ước hẹn, sợ là phải hủy ước rồi


"Đại Vũ, mới vừa thấy em không có động tĩnh, anh thật sợ em sẽ rời bỏ anh , anh đã nghĩ thông rồi , anh là thật không thể rời xa em , Đại Vũ,em nhìn anh đi , khoảng thời gian này anh quá hoang đường, muốn quên em nhưng lại không nỡ để em rời xa anh , Đại Vũ, anh sai rồi, anh thật sai rồi a" quên đi , coi như là giả, bị lừa gạt cũng thật hạnh phúc


Cảm giác được người trong ngực mình từ từ trở nên lạnh, yên lặng dán lên môi cậu , nằm ở trên người cậu thống khổ , hắn, cuối cùng vẫn là mất đi cậu


"Ô ô ô, Đại Vũ, thật thê thảm a, anh không muốn" khóc nước mũi nước mắt tèm lem, nãi Thanh không an phận đem nước mắt cùng nước mũi toàn bộ lau lên quần áo ngủ của Đại Vũ , Đại Vũ đỡ thắt lưng lấy khăn giấy qua giúp hắn lau nước mũi thuận đường liếc nhìn điện thoại di động


"Ai u, đám khuê nữ không hiểu chuyện này , không biết ba ba mình nội tâm yếu ớt sao? Được, em giúp anh thu thập đám gấu con không hiểu chuyện này , ngoan ngoãn ngủ a"


"Đại Vũ, thật tốt" hôn một cái lên ngón áp út tay trái , chiếc nhẫn ở trong bóng tối phá lệ nổi bật


"Đúng vậy, thật tốt" rúc vào trong ngực hắn, đùa bỡn chiếc nhẫn của hắn


"Đại Vũ, anh yêu em" khẽ hôn khóe mắt cậu, lẩm bẩm nói



Người nọ hạnh phúc câu khởi khóe miệng, dán chặc hơn "Thật là dẻo miệng,em cũng thế" ​


The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy