Phần 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



 [Một]


Phùng Kiến Vũ đi Thái quay MV, Vương Thanh ở nhà một mình trong lúc rãnh rỗi cà WEIBO, nhìn trang chủ mọi người phát hình, trong tim trong mắt đều là: Vũ của ta sao lại khả ái như vậy! !


Chạng vạng tối , Phùng Kiến Vũ gọi video call nói chuyện phiếm. Vương Thanh không khỏi lại xúc động! Vũ của ta thật là đẹp mắt!


"Thanh nhi , qua mấy ngày nữa em mới có thể trở lại a~ "


" Ừ, em chăm sóc kỹ mình, anh ở nhà chờ em."


" Ừ, em mang món ăn ngon về nha anh muốn ăn gì ~ "


"Anh muốn hai trái bưởi!"


"Sao?" Phùng Kiến Vũ sững sốt lại nghe Vương Thanh chậm rãi nói: "I want to see you. . ."( to= two =hai , trái bưởi = xī yòu = see you)


Phùng Kiến Vũ hơi đỏ mặt, thấp giọng nói: "Em sẽ cố gắng sớm trở về ~ "


[Hai]


Ngày nào đó Phùng Kiến Vũ thức dậy, Vương Thanh vẫn còn ngủ . Bởi vì ngày hôm qua Vương Thanh làm việc hơi khuya , cho nên Phùng Kiến Vũ có chút đau lòng, liền không có la Vương Thanh thức dậy.
Mà là lặng lẽ đứng lên ôn nhu giúp Vương Thanh còn đang ngủ say đắp chăn thật tốt mới xoay người đi chuẩn bị bữa ăn sáng.


Không nghĩ Phùng Kiến Vũ mới vừa dậy không bao lâu, Vương Thanh liền xoa mắt, mắt buồn ngủ mông lung dậy rồi.


"Sao không ngủ thêm một lát?"


"Anh có một giấc mơ , trong mơ không có em, anh liền thức dậy ⋯⋯ "


[Ba]


"Em sao lại ngốc như vậy ! Thanh nhi, anh nói em có phải nhị (ngốc) lắm hay không!" Ngày nào đó Phùng Kiến Vũ vô tình phạm vào sai lầm không đáng có liền đứng ở trước ti vi bất mãn than phiền mình ngốc.


Vương Thanh buồn cười nhìn Phùng Kiến Vũ ngồi xổm ở đó , đi tới, xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ, thấp giọng an ủi: "Nếu nói em là nhị ~ vậy anh chính là tứ."


Phùng Kiến Vũ không tiếp ngẩng đầu lên.


"Bởi vì như thế thì anh trừ em liền cũng là em ~ "


[Bốn]


Để ăn mừng hai người đã ra mắt được gần 1 năm , Vương Thanh lập ra kế hoạch đi du lịch.


"Thanh nhi, thật sự rất cao hứng, anh có thể một đường phụng bồi em."


Đối mặt với cảnh đẹp hiếm thấy , Phùng Kiến Vũ trong lòng dâng cảm xúc.


Vương Thanh khẽ mỉm cười: "Anh cũng rất vui mừng em vẫn luôn ở bên cạnh , nếu không dẫu có ngày tốt cảnh đẹp, anh có thể nói với ai đây?"


[Năm]


Sinh nhật lần thứ nhất sau khi Vương Thanh quen biết Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh hướng về phía bánh ngọt cầu nguyện thật lâu


Phùng Kiến Vũ mỗi lần đều tò mò hỏi: "Thanh nhi , anh có nguyện vọng gì? Cầu nguyện lâu như vậy!"


Vương Thanh chẳng qua là cười cười nói gì "Nguyện vọng nếu nói ra thì sẽ không còn linh nghiệm nữa."


Nhưng mà Vương Thanh trong đầu nghĩ: Nguyện vọng phải cầu nguyện lâu một chút mới có thành ý!


Bởi vì anh nguyện người ở bên cạnh anh, thủy chung là em. -END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy