Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 [Một] 


 "Thanh nhi, anh tại sao luôn đối tốt với em như vậy?"

 "Không có tại sao, muốn đối tốt với em thôi." 

 "Nhưng mà như vậy anh sẽ đem em cưng chìu đến hư mất." 

 "Cưng chìu hư anh cũng muốn."


[Hai] 



 "Thanh nhi, nếu như có một ngày anh gặp được một người tốt hơn em, anh sẽ bỏ rơi em sao?" 

 Vương Thanh nhìn vào mắt Phùng Kiến Vũ , kiên định lại cực kì nghiêm túc nói : "Anh dù có đi khắp thế giới , cũng không tìm thấy người thứ hai tốt hơn em"


[Ba] 


 "Thanh nhi, bọn họ đều nói anh ngốc manh ngốc manh, nhưng em lại cảm thấy anh là ngu ngốc ngu ngốc." 

 "Bởi vì yêu em sẽ đờ đẫn, nhớ em sẽ ngẩn ngơ, cho nên anh luôn vừa ngốc nghếch lại vừa ngu ngơ."


[Bốn] 


 "Thanh nhi, sao lại đột nhiên gọi điện thoại tới?" Mới vừa kết thúc một cảnh quay đêm, đã rạng sáng Phùng Kiến Vũ mới vừa trở lại khách sạn liền nhận được điện thoại của Vương Thanh .

 Điện thoại bên kia Vương Thanh dừng lại một hồi, từ từ thanh âm mới từ trong điện thoại truyền ra: "Đại Vũ, em không biết là giờ khắc này anh nhớ em nhiều đến thế nào đâu."


[Năm]



 Một sáng mùa đông ở Bắc Kinh . Bên ngoài một mảnh trắng xóa, trong phòng cho dù có máy điều hòa , vẫn sẽ cảm nhận được cái giá rét của mùa đông . Vương Thanh quấn chăn ôm Phùng Kiến Vũ.

 "Thanh nhi, phải dậy rồi." 

 "Anh không muốn!" Một bên lấy mặt cọ a cọ mặt của Phùng Kiến Vũ , một bên đùa bỡn lưu manh không muốn rời giường. 

 "Vậy cũng phải đứng lên ăn cơm a! lại nói bên ngoài tuyết rơi, đi ra xem một chút cảnh tuyết ."

 "Anh không muốn mà ~ "

 "Cũng không thể cả ngày cùng em ở nhà sống mơ mơ màng màng đi." Trừng mắt nhìn người có chết cũng không chịu đứng dậy. Phùng Kiến Vũ cũng là không biết làm sao, nhưng lại không nghĩ lại nghe người đang hí mắt nói.

 "Cuộc đời này em là phong cảnh đẹp nhất , anh nguyện say mãi không muốn tỉnh."


[Sáu] 



 Sắp hết năm, Vương Thanh vẫn lưu luyến không rời giúp Phùng Kiến Vũ thu thập xong hành lý, tiễn người này lên máy bay về Cáp Nhĩ Tân

 Chỉ lưu lại Vương Thanh một người nhàm chán cà WEIBO. 

 Nhưng không nghĩ phía dưới WEIBO của mình lại nhìn thấy có người mắng Phùng Kiến Vũ . 

 Nổi cáu

 Vương Thanh tức giận ,cả đêm cầm điện thoại di động đem từng cái từng cái bình luận kia thủ tiêu

Ngày thứ hai sau khi nghe chuyện này Phùng Kiến Vũ gọi điện thoại tới.


 "Thanh nhi, em không có để ý những thứ kia , không cần xóa." Nghĩ đến người này hơn nửa đêm còn cầm điện thoại di động xóa từng cái từng cái bình luận , Phùng Kiến Vũ liền không cầm được đau lòng. 

 So với những lời khen ngợi thì những thứ bình luận kia có là cái gì a. 

 Nhưng không nghĩ Vương Thanh lại cố chấp như vậy

 "Người mà ta bảo hộ tận đáy lòng, làm sao để cho bọn họ ô nhục."


[Bảy] 


 Ngày nào đó , Phùng Kiến Vũ ở WEIBO nhìn thấy : Trên thế giới tại sao có thể có người ngu xuẩn đến mức, người khác đưa tay ra đánh ngươi , ngươi lại đem mặt dâng lên a?

 Phùng Kiến Vũ quay đầu liếc mắt nhìn người nào đó đang ở bên kia nghiên cứu kịch bản

"Thanh nhi." 


 "A?" Vương Thanh không hiểu ngẩng đầu, đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ giơ bàn tay trên không trung, Vương Thanh hơi sững sờ, liền lập tức buông kịch bản, chạy tới, đem nửa mặt mình tiến đến trên tay Phùng Kiến Vũ.

 Như vậy, Phùng Kiến Vũ phải nhìn nhận, trên thế giới thật sự có một người ngu xuẩn như vậy . Chỉ bất quá người khi đối mặt ngươi có bao nhiêu ngu xuẩn ,thì hắn có bấy nhiêu yêu ngươi.


[Tám]



 Phùng Kiến Vũ đối với Vương Thanh nói: "Thanh nhi, em gặp được anh chính là do số mệnh an bài."

 Vương Thanh cười một tiếng nói: "Em gặp anh là số mệnh an bài, vậy anh gặp em chính là tùy ngộ nhi an."


 -END-   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy