Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Một] 


 Trong một buổi lễ họp mặt , có người hỏi Vương Thanh: "Đoạn đường này, người ngươi muốn cảm tạ nhất là ai ?" 

 Vương Thanh không hề nghĩ ngợi, xoay người.

 Phùng Kiến Vũ đang ăn cái gì đó nhưng bởi vì ánh mắt Vương Thanh nhìn qua mà mê mang ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm đồ ăn, hai má phồng phồng .

 Mỉm cười, thế nhưng giọng nói nghiêm túc và chân thành : "Cám ơn em vẫn ở đây , cám ơn em đã yêu anh." 

 Cảm ơn em đoạn đường này đều ở đây, cũng cảm ơn em đã cùng anh yêu nhau, cũng cảm ơn em nguyện ý cùng anh đánh bại tất cả lưu ngôn phỉ ngữ.


[Hai] 


 Ngày nào đó sau buổi cơm tối, Phùng Kiến Vũ chơi xấu không muốn rửa chén.

 "Thanh nhi, hai ta thi đấu đi, ai thua rửa chén." 

 Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ một cái, đứng lên liền bắt đầu thu dọn bàn.

 "Vẫn là thi đấu đi, nếu không mẹ em nói em khi dễ anh." Rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, nhưng sợ bị mẹ nhà mình nhắc nhở nên không thể không để cho người này thua tâm phục khẩu phục đi rửa chén.

 "Anh đã thua rồi, bởi vì anh yêu em trước" 

 Đều nói người nào yêu trước, người đó thua. Thế nhưng là em, anh nguyện ý thua nhất tháp đồ địa. (tui hok hiểu nhất tháp đồ địa là cái gì nên để y nguyên)


 [Ba]


 Mỗi một lần hai người gây gổ , Vương Thanh cũng sẽ không lớn tiếng với Phùng Kiến Vũ , hơn nữa lần nào cũng đều đi nói xin lỗi trước.

 "Thanh nhi, rõ ràng mới vừa rồi là em không đúng, đáng lẽ em phải nói xin lỗi ⋯⋯" nhìn người lúc nào cũng cưng chiều mình. Phùng Kiến Vũ có chút áy náy. 

 Vương Thanh xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ , ôn nhu nói: "Cũng vì sợ khi anh nóng nảy sẽ dọa đến em , anh đau lòng"


[Bốn] 


 Phùng Kiến Vũ nhớ đến buổi tối hôm đó khi Vương Thanh cùng hắn bày tỏ

 Một người cao hơn một mét chín lại ở ven đường ôm mình khóc lóc. 

 Một bên khóc một bên sợ mình không đáp ứng nói: "Đại Vũ, em để cho anh như vậy yên lặng yêu em cả đời thật là tốt , bởi vì anh chỉ có một đời này."

 Vương Thanh dừng lại một chút, tựa hồ như kềm chế tiếng khóc nức nở của chính mình. 

 "Anh chỉ có một đời này. Toàn bộ đều cho em, em đừng không cần anh , có được hay không?"


[Năm] 



 Luôn sẽ có người hỏi Vương Thanh "Ngươi tại sao yêu Phùng Kiến Vũ?" 

 Vương Thanh từ đầu đến cuối chỉ cười cười không trả lời. 

 Có người suy đoán bởi vì ánh mắt của Phùng Kiến Vũ, cũng có người nói bởi vì Phùng Kiến Vũ là tri kỷ . Cái gì cũng đều nói, nhưng mà không ai biết được nguyên nhân thật sự

 Chỉ có Phùng Kiến Vũ biết.

 Bởi vì hắn cũng đã từng hỏi qua Vương Thanh vấn đề này.

 "Thanh nhi, anh tại sao yêu em?" 

 "Bởi vì anh là Vương Thanh, cho nên anh chỉ yêu Phùng Kiến Vũ ."


[Sáu] 



 "Thanh nhi, chúng ta chơi kéo búa bao, ai thua lau nhà, có được hay không?"

 Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ một cái, cầm giẻ lau đi lau nhà. 

 "Thanh nhi, anh sẽ không nói là anh yêu em trước, cho nên anh thua chứ?"

 "Không phải, anh cả đời này chỉ duy nhất thắng được một lần chính là em thành vợ anh, thời điểm khác anh đều thua em." 


 -END-   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy