Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Một]


Có người hỏi Vương Thanh: "Thế nào là hạnh phúc?"


Vương Thanh quay đầu nhìn người nào đó đang ở cách đó không xa nhìn kịch bản cùng diễn viên bên cạnh thấp giọng thảo luận , xoay người lại nói: "Buổi sáng thức dậy có em ấy bên cạnh, cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó mỗi người bận bịu công việc, buổi tối có thể cùng nhau xem ti vi, nghiên cứu kịch bản, cùng em ấy chơi đùa, lúc rãnh rỗi nấu cơm cho em ấy. Những thứ này cũng coi là hạnh phúc ~ "


"Nguyên lai đây là cuộc sống hạnh phúc của cậu?"


Vương Thanh sững sốt một chút.


"Chẳng lẽ ngươi mỗi ngày cùng người mình thích nhất sinh hoạt chung một chỗ là không hạnh phúc sao?"


"Cái gì mà hạnh phúc hay không hạnh phúc?" Phùng Kiến Vũ cầm kịch bản đi ngang qua đột nhiên chen vào một câu.


Lại nghe Vương Thanh trả lời: "Mỗi ngày cùng em sinh hoạt chung một chỗ chính là chuyện hạnh phúc nhất a~ "


[Hai]


Trên WEIBO người ái mộ phát động : Lời tâm tình nói cho Vương Thanh nghe.


Vương Thanh mỗi ngày cầm điện thoại di động , ở WEIBO không ngừng cà, nhìn một chút khuê nữ đối với hắn bày tỏ.


Phùng Kiến Vũ trợn mắt nhìn người lại cầm điện thoại di động cà tới cà lui

"Đại Vũ, em nhìn đây có một lời tỏ tình thật hay a ~ "


" Ừ."


"Đại Vũ Đại Vũ, em nhìn người này , viết tay nha!"


" Ừ."


"Đại Vũ ~ em nhìn ⋯⋯ "


"Thanh nhi, anh thích nhất cái nào?" Vương Thanh còn chưa nói hết liền bị Phùng Kiến Vũ cắt đứt, Vương Thanh cúi đầu suy tư một chút, ngẩng đầu cười chúm chím nhìn đôi mắt to mị nhân của Phùng Kiến Vũ


Thâm tình chân thành nói : "Lời tỏ tình anh thích nhất chính là mỗi một câu mà em nói."


[Ba]


Lúc sự nghiệp của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ bắt đầu khởi bước, hai người luôn là tách ra hoạt động, thời gian chia xa nhiều hơn thời gian gặp nhau.


Khó có được một lần hai người đứng chung với nhau, tầm mắt Vương Thanh từ đầu đến cuối đều không có rời khỏi Phùng Kiến Vũ.


Lúc hai người về nhà trời đã khuya , Phùng Kiến Vũ cà WEIBO , thấy khuê nữ trên WEIBO phun tào : Lạt kê, tầm mắt ba ba cả đêm liền không rời khỏi Đại Vũ!


Đúng vậy, ngươi xem ngươi xem,vẫn một mực nhìn theo Đại Vũ.


Lật vài trang đều phun tào như vậy , Phùng Kiến Vũ không nhịn cười được.


"Đại Vũ, nhìn cái gì vậy?" Mới vừa đi tắm trở về Vương Thanh đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ làm ổ ở trên ghế sa lon cầm điện thoại di động cười ngây ngô, không nhịn được tiến tới.


"Khuê nữ đều nói anh cả ngày hôm nay tầm mắt đều không rời khỏi em ."


"Bởi vì anh quý trọng từng giây phút cùng em ở chung một chỗ."


"Anh nha, cũng đâu phải là không gặp được nữa đâu chứ !"


"Bởi vì trên thế giới em là duy nhất , kêu anh làm sao không quý trọng a."


[Bốn]


Một lần Phùng Kiến Vũ ở phim trường quay phim, Vương Thanh tới thăm dò


Nhưng không nghĩ vừa vặn gặp Phùng Kiến Vũ đang cùng đạo diễn tranh chấp


Sau khi nghe ngóng mới biết, Phùng Kiến Vũ cảm giác nên đổi lời thoại kịch bản một chút thì phim sẽ hay hơn , nhưng mà đạo diễn thủy chung không nhượng bộ, hơn nữa còn nói Phùng Kiến Vũ: "Ngươi có bản lãnh ngươi lên làm làm đạo diễn, không có bản lãnh thì đừng nhiều lời."


Phùng Kiến Vũ ủy khuất đứng trước mặt đạo diễn , nhưng không nghĩ một giây kế tiếp liền rơi vào cái ôm ấm áp của một người


"Lời thoại này không đổi chúng ta không diễn nữa, chuyện vi phạm hợp đồng đi đến tìm luật sư của tôi đi."


Phùng Kiến Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kiên định của Vương Thanh


Sau chuyện này Phùng Kiến Vũ vẫn được đạo diễn mời trở về. Sau đó Phùng Kiến Vũ hỏi Vương Thanh, tại sao lúc ấy không hỏi nguyên nhân lại đứng về phía hắn.


Vương Thanh trả lời là: "Bởi vì anh hiểu em, cho nên cái gì cũng không hỏi, cũng bởi vì hiểu em, cho nên luôn đau lòng em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy