Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 [Một]


Trước khi Vương Thanh gặp Phùng Kiến Vũ , anh là một người rất có nguyên tắc.


Nhưng sau khi anh gặp Phùng Kiến Vũ, tất cả nguyên tắc của anh chỉ có ba chữ: Phùng Kiến Vũ.


Đúng vậy, Phùng Kiến Vũ chính là toàn bộ nguyên tắc của anh.


Vương Thanh đã từng nói với Phùng Kiến Vũ : "Cám ơn em đã xuất hiện trong thế giới của anh , bởi vì khi em đến, đã đem trái tim anh lấp đầy , không còn cô đơn nữa."


[Hai]


Ngày nào đó ở phi trường lúc chờ máy bay, Vương Thanh bị người ái mộ vây quanh, không nhịn được tò mò hỏi: "Mấy đứa tại sao lại thích Đại Vũ?"


Những người ái mộ năm mồm bảy miệng, cái gì cũng nói.


"Đại Vũ rất là ôn nhu."


"Đại Vũ sẽ nói cảm ơn với chúng tôi , chắc là kiếp trước tôi đã cứu vớt trái đất kiếp này mới có thể gặp được hai người!"


"Đôi mắt Đại Vũ thật rất đẹp!"


⋯⋯


Vương Thanh một mực cười nghe khuê nữ nói. Thỉnh thoảng chen vào một câu.


"Thanh ca, vậy tại sao anh cũng thích Đại Vũ?"


Đang chuyên tâm lắng nghe , đột nhiên bị hỏi , Vương Thanh sững sốt một chút nói: "Có vài người, giống như ma túy vậy, một khi dính vào, suốt đời khó quên."


[Ba]


Hiếm khi hai người rảnh rỗi, làm ổ ở nhà cả ngày. Buổi tối , hai người ăn cơm xong xuống lầu đi dạo tiêu thực.


Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trên trời.


"Thanh nhi, em nhớ khi còn bé, ở nông thôn, buổi tối đi ra ngoài đầy trời đều là ngôi sao."


" Ừ."


"Thật sự, thật sự siêu cấp đẹp."


Phùng Kiến Vũ trong mắt lóe sáng. Vương Thanh đang nhìn cậu trong nháy mắt thất thần


"Đại Vũ, mọi người nói ánh sao đẹp,là tại vì họ chưa nhìn qua đôi mắt em."


[Bốn]


"Thanh nhi, chúng ta đi du lịch đi."


" Được."


"Đi Maldives xem biển trong suốt?"


" Được."


"Đi núi phú sĩ núi ngắm hoa anh đào?"


" Được."


⋯⋯


"Thanh nhi, anh có muốn xem phong cảnh không?"


"Khi em mỉm cười chính là phong cảnh đẹp nhất."


[Năm]


Ngày nào đó hiếm thấy Phùng Kiến Vũ kết thúc sớm công việc, về nhà định làm một bữa cơm cho Vương Thanh


Khi Vương Thanh bước vào cửa nghênh đón anh không phải là một bàn thức ăn phong phú , mà là Phùng Kiến Vũ lệ rơi đầy mặt đang xắt hành .


Vương Thanh tiến lên giúp người trước mặt lau đi nước mắt, lấy hành trong tay người nào đó , cầm lấy con dao .


Vén tay áo sơ mi tay áo, tiếp tục hoàn thành việc Phùng Kiến Vũ chưa làm xong.


"Thanh nhi, để em làm là được rồi."


"Đại Vũ, đôi mắt em rất đẹp, không thích hợp rơi lệ, cho nên em chỉ cần mỉm cười là được rồi."


[Sáu]


Ngày nào đó Phùng Kiến Vũ đang nghiên cứu kịch bản , Vương Thanh ở một bên xem ti vi.


Phùng Kiến Vũ không tự chủ đọc lên lời kịch: "Ngươi tại sao yêu ta?"


Vương Thanh đang xem ti vi cũng không quay đầu lại, cho là Phùng Kiến Vũ đang nói với anh , trực tiếp đáp: "Bởi vì chính em cũng không biết yêu em là một chuyện tốt đẹp đến dường nào."


-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy